Hoàng hậu ho khan vài tiếng, sắc mặt bà ấm áp hơn lúc mới đến, như thể đột nhiên được rót vào sinh khí, bà nói gió lớn muốn về rồi.
Đó là sự yên bình cuối cùng trước cơn bão táp mưa sa.
Buổi chiều ta hái hoa về, ngoài hành lang nghe thấy tiếng phụ hoàng và mẫu phi nói chuyện riêng.
“Thái tử nhân từ quá mức, khó đảm đương trọng trách, không phải là người tài có thể trị vì cơ nghiệp này.”
“Trẫm muốn phế thái tử, chọn người hiền tài khác.”
Tháng mười, Dương lão tướng quân thất bại ở chiến trường Tây Bắc, bị thương nặng. Dương gia quân suy yếu, trong lúc nguy cấp, một võ tướng trẻ tuổi trong quân đã đứng ra gánh vác, dùng binh như thần, đẩy lui quân xâm lược ra ngoài trăm dặm.
Vị thiếu niên võ tướng đó được thiên tử khen ngợi. Khi hắn vào kinh lĩnh thưởng, ta liếc nhìn một cái. Ta đã gặp hắn rồi, bằng hữu của Tam hoàng huynh, con út của một tiểu quan ngũ phẩm không mấy nổi bật thuộc chi thứ Lý gia bên ngoại của mẫu phi.
Thiên tử không hề trách phạt Dương lão tướng quân, chỉ nói niệm tình tuổi cao sức yếu, trên người lại có nhiều vết thương mới cũ, ân chuẩn cho về kinh dưỡng thương.
Dương lão tướng quân giao lại binh quyền, lên đường về kinh.
Quý phi như lửa đổ thêm dầu, Hoàng hậu im lặng không một tiếng động.
“A Cửu, bọn họ đều nói ta sẽ gả cho cái tên Lý tiểu tướng quân kia.”
Ta và A Cửu cùng nhau đứng trên tường thành nhìn vị tiểu tướng quân trẻ tuổi đầy khí phách vào cung diện kiến, nhi tử nhà ngoại Quý phi cưới nữ nhi Quý phi, quả là mối lương duyên trời định.
“Ừ.”
Ta hậm hực bĩu môi: “Nhưng ta không muốn gả.”
“Không gả.”
“Không phải ta không muốn gả là không gả được.”
Công chúa cũng không thể tùy tâm sở dục được.
Áo choàng của A Cửu bên cạnh ta bị gió thổi phần phật, trên áo choàng thêu những hoa văn mây.
Đôi mắt đen láy khẽ động, tay nắm chặt chuôi kiếm: “Giết hắn.”
Ta chống cằm, nhìn A Cửu mặt mày lạnh lùng: “Giết người không hết được đâu, người này chết rồi lại có người khác, ngươi giết nổi sao?”
Ánh mắt A Cửu khóa chặt vào vị thiếu niên tướng quân kia: “Ừ, ngươi không thích, đều giết.”
Ít nhất không phải bây giờ. Ta giữ tay A Cửu lại, hắn thật sự muốn giết người.
Phụ hoàng nói Hoàng hậu thể hàn, vào mùa đông lạnh giá phải đến hành cung suối nước nóng tránh rét.
Những người đi cùng cơ bản là cả hậu cung.
Ta ngồi trong chiếc xe ngựa lắc lư, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, kinh thành dần dần xa rời.
Ta cắt nốt sợi chỉ cuối cùng của đôi găng tay lông thỏ, gõ vào vách xe ngựa. Cánh cửa xe mở ra chỉ trong nháy mắt, tuyết gió chưa kịp lùa vào hết thì A Cửu đã vào rồi.
“Tay.” Ta xòe đôi găng tay lông thỏ ra, A Cửu đưa tay, bị ta đeo găng tay vào.
A Cửu lắc lắc tay, muốn vứt bỏ đôi găng tay vướng víu này.
“Không được.”
Ám vệ mặc hắc y đeo đôi găng tay lông thỏ xù xì.
Hành cung suối nước nóng so với trong cung thú vị hơn một chút. Thái tử dạo này bị canh giữ ngày càng nghiêm ngặt, ta cũng không thể qua đó được.
A Cửu bị ta kéo đi đắp người tuyết trong tuyết. Tuyết ở hành cung đều được cung nhân cố ý để lại cho mọi người chơi đùa.
A Cửu ôm kiếm dựa vào gốc cây, ta xua đuổi những cung nhân khác đi hắn mới chịu xuất hiện.
Bịch.
Quả cầu tuyết ném ra đập vào thân cây, A Cửu đang nghiêng đầu liền quay lại.
Ta tiếp tục ném một quả cầu tuyết về phía hắn, hắn nghiêng đầu tránh đi.
“Không được động đậy!”
A Cửu không động đậy, bị quả cầu tuyết của ta trúng ngay hồng tâm. Hắn phủi phủi tuyết trên mặt có chút ngơ ngác.
“Trò chơi, đây là một trò chơi, mọi người đều chơi như vậy.” Ta nắm quả cầu tuyết, chuẩn bị chơi lại lần nữa.
“Trò chơi?” A Cửu nhìn ta, nhìn tuyết trên đất, hắn đột nhiên lóe người đến trước mặt ta, ấn đầu ta xuống tuyết.
“Khụ khụ khụ.”
Ta cố gắng ngẩng đầu lên khỏi tuyết, cả đầu cả mặt đều là tuyết, khóe miệng A Cửu có một độ cong không thể nhận ra: “Trò chơi.”
Không không không, trò chơi này vốn không phải là trò chơi gây chết người như vậy.
Vào một ngày tuyết rơi dày hạt, ta thấy A Cửu đang xem một tờ giấy. Hắn nắm chặt tờ giấy trong tay, rồi buông tay ra, bột giấy tan biến trong tuyết.