Cựu Cung Xuân

Chương 13: Chương 13




Buổi tối ta không ngủ, nhìn chằm chằm vào trần giường đen ngòm, bên ngoài có tiếng tuyết rơi xào xạc.

“Có thể không đi không?”

Bước chân của A Cửu ngoài cửa sổ khựng lại: “Không thể.”

“Vậy ngươi còn quay lại bên cạnh ta không?”

“Sẽ.”

“Ngươi hứa.”

“Ta hứa.”

A Cửu nắm chặt kiếm, hắc y phủ lên bạch tuyết, biến mất trong gió tuyết.

Ngày đó A Cửu không trở về. Hành cung tĩnh lặng đến đáng sợ. Nơi ta ở rất hẻo lánh, cách xa nơi ở của hoàng đế và hoàng hậu, chỉ có vài cung nhân của hành cung còn ở lại chỗ ta.

Dường như đây là lần đầu tiên A Cửu rời xa ta.

Ngày hôm sau, A Cửu không trở về.

Ngày thứ ba, A Cửu không trở về.

Ngày thứ tư, A Cửu không trở về. Cung nhân không ra khỏi được biệt uyển nơi ta ở, nói bên ngoài bị phong tỏa, rất bất thường, mọi người đều hoang mang lo sợ.

Ngày thứ năm, A Cửu không trở về. Trong số cung nhân có cung nữ sợ hãi khóc thét.

Ngày thứ sáu, A Cửu không trở về. Gió tuyết đêm khuya mang theo tiếng hô giết chóc lạnh lẽo.

Ngày thứ bảy, tuyết ngừng rơi, có thể nhìn rõ hướng nơi ở của hoàng đế và hoàng hậu bốc lên ánh lửa đỏ rực.

Ta bình tĩnh thêu một chiếc khăn tay trong cung, những đóa hồng mai đỏ thắm như máu.

Đội quân chỉnh tề sát khí đạp nát tuyết trắng, cửa hành cung bị xô đổ, cung nhân chưa kịp bỏ chạy đã bị chém dưới lưỡi đao.

Đầu của cung nữ mấy hôm trước còn quỳ bên chân ta, níu lấy vạt váy ta khóc lóc nói sợ hãi, lăn đến bên chân ta. Biểu cảm của nàng ta dừng lại ở khoảnh khắc hét lên, bây giờ nàng ta sẽ không còn sợ hãi nữa.

Máu hóa ra lại khó ngửi đến vậy.

Những thanh đao lần lượt tuốt ra khỏi vỏ, vững vàng chỉ về phía ta. Những binh lính được rèn luyện trên chiến trường khiến người ta theo bản năng mà run sợ.

Ta thêu xong mũi cuối cùng, cắn đứt sợi chỉ, chiếc khăn tay thêu hoa mai đỏ trên nền tuyết trắng phẳng phiu đặt trên gối.

Đội hình đao tách ra một lối đi, một nam nhân trung niên bước ra. Hắn tháo mũ giáp, lộ ra khuôn mặt sạm nắng gió sương ở Tây Bắc, trên má trái có một vết sẹo dài cắt ngang nửa khuôn mặt. Ánh mắt lạnh lẽo quét qua người ta.

“Khí độ thật tốt, bây giờ còn có lòng dạ thảnh thơi thêu hoa.”

Ta không sợ hãi cũng không tức giận, bình tĩnh nhìn nam nhân. Khuôn mặt hắn luôn khiến ta cảm thấy quen thuộc.

“Chỉ là chuẩn bị hậu sự cho mình thôi. Tướng quân giết ta, ta có thể dùng chiếc khăn này che mặt.”

Những đóa hồng mai đỏ thắm rơi trên chiếc khăn tay trắng tinh, giống như những giọt máu.

Nam nhân trung niên liếc nhìn một cái rồi cười khẩy: “Đáng tiếc cho tay nghề của công chúa, nhưng không được. Con gái của yêu phi, cần phải chặt đầu, treo cao trên cửa thành, để khích lệ tam quân.”

Hắn cố ý nhấn mạnh chữ “chặt”, muốn phá vỡ vẻ trấn tĩnh giả tạo của ta, chờ xem ta khóc lóc thảm thiết.

Đáng tiếc ta không làm vậy, thật lòng thở dài một tiếng: “Vậy thì đáng tiếc rồi, ta đã tranh thủ thêu từ sáng sớm.”

Ta đứng dậy vung tay hất chiếc khăn tay đi: “Tướng quân, mời người, muốn giết ở đâu?”

Nam nhân trung niên nhướng mày, nghiêm túc nhìn ta, rồi lại nói một lần nữa: “Công chúa thật có khí độ.”

Ra khỏi cổng cung, ta mới thấy máu vương vãi đầy trên con đường lát đá trắng xóa, tuyết ấm tan băng, băng tuyết lại nhanh chóng đóng băng, con đường vốn đẹp đẽ trở nên tan hoang.

Nam nhân trung niên đi bên cạnh ta dẫn đường, tay hắn luôn đặt trên chuôi kiếm: “Chúng ta từ chiến trường xuống, không có cái chuyện chó má già trẻ không giết, phụ nữ trẻ em không giết. Trên chiến trường, ai cũng là kẻ địch, không giết chúng, chết chính là mình, chính là huynh đệ. Ngươi tự nhận xui xẻo đi, nếu là người khác có lẽ còn tha cho ngươi một mạng, nhưng gặp phải ta, ta tuyệt đối không nương tay.”

Tuyết dưới chân vừa trơn vừa khó đi, mới đi một lúc vạt váy đã dính đầy máu và bùn đất.

“Chẳng lẽ tướng quân cho rằng đến ngày hôm nay, Hoàng hậu và Quý phi còn có thể mỗi người lùi một bước mà sống chung hòa bình sao?”

Nam nhân trung niên im lặng.

Đã sớm là sống chết không ngừng rồi, những người trong vòng xoáy này ai cũng không thể dừng lại được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.