Không lâu sau, tài xế đã đến. Lí Thanh Bạch báo địa chỉ rồi cùng Tống Dẫn Hưu về căn nhà mới thuê của mình. Sau khi ra khỏi thang máy, Tống Dẫn Hưu đỡ Lí Thanh Bạch vào trong, đặt cô lên ghế sofa, sau đó nâng chân trái của cô lên. Bây giờ chân đã sưng to hơn lúc nãy.
“Ở nhà có dầu mát-xa không?”
Lí Thanh Bạch gật đầu, lấy tinh dầu từ ngăn kéo bàn trà ra. Sau khi đổ vài giọt tinh dầu lên mắt cá chân, Tống Dẫn Hưu bắt đầu xoa bóp cẩn thận.
“Á! Đau quá...”
Cô đá chân, muốn thoát khỏi đôi tay đó nhưng lại bị giữ chặt.
“Cố chịu một chút, nếu không ngày mai sẽ sưng hơn.”
Tống Dẫn Hưu tháo nhẫn đính hôn ở tay phải, bắt đầu chậm rãi xoa bóp mắt cá chân trắng nõn. Thỉnh thoảng tay anh mạnh hơn, trên ghế sofa lại vang lên tiếng hít thở.
Lí Thanh Bạch cố chịu đựng cảm giác nóng rát của tinh dầu và cơn đau do trật chân, hai tay chống xuống ghế, chân kia không mang dép, lẻ loi đạp trên sàn nhà.
“Đau quá... xoa vậy thôi.”
Trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi lạnh, chiếc chân bị thương cũng không yên mà cứ cựa quậy, muốn lợi dụng tinh dầu trơn trượt để thoát khỏi đôi tay kia.
Tống Dẫn Hưu không nói gì, vẫn kiên nhẫn xoa bóp mắt cá chân. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên người anh, anh cúi người trước mặt Lí Thanh Bạch, từ góc này nhìn xuống, cảnh xuân trong áo hiện ra rõ mồn một.
Cô hơi ngượng ngùng quay đầu, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn xuống.
Khi Lí Thanh Bạch đang mải mê ngắm, nhớ lại cái hôm bị vòng eo này dày vò muốn chết, cơn đau ở mắt cá chân đã ngừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi tay ấm áp rời đi, ánh mắt chạm nhau tóe lửa, Tống Dẫn Hưu từ từ đứng dậy, tiến sát Lí Thanh Bạch.
Lí Thanh Bạch vô thức dựa lưng ra sau, cho đến khi không còn chỗ để lùi nữa, mặt Tống Dẫn Hưu đã gần sát mặt cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt anh đang dán chặt vào môi mình.
Hương rượu hòa lẫn mùi tinh dầu lan tỏa trong không khí, Tống Dẫn Hưu chen một chân vào giữa hai chân Lí Thanh Bạch, ghế sofa lún xuống một mảng, Lí Thanh Bạch cũng nhận thấy sức nặng trên người đang tăng lên.
Cô bị Tống Dẫn Hưu đè lên ghế sofa, thở dốc, dùng đôi tay mềm mại đẩy lồng ngực đang từng chút áp sát kia.
Hôm nay cả hai đã uống quá nhiều, cộng thêm sự va chạm thân thể và ánh đèn trong nhà, họ đã sớm hiểu rõ tâm tư của nhau. Chỉ còn chờ xem ai sẽ hành động trước.
Trong nhà ngoài tiếng thở ra thì không còn âm thanh nào khác, bên ngoài chỉ có tiếng người đi đường trò chuyện.
Giằng co vài phút, tay Lí Thanh Bạch mỏi nhừ.
Tống Dẫn Hưu chắc hẳn cũng nghĩ như cô, nhưng...
Lí Thanh Bạch thở dài trong lòng, quay đầu tránh khỏi khuôn mặt gần sát của Tống Dẫn Hưu, vì khoảng cách quá gần nên vẫn chạm vào khóe môi anh.
Cái chạm nhẹ đó làm Tống Dẫn Hưu ngứa ngáy, như có vô số lông vũ bay tán loạn trong tim.
“Cảm ơn anh Tống đã đưa tôi về nhà, muộn rồi, để tôi gọi tài xế cho anh.”
Lí Thanh Bạch khó khăn nhịn lại ham muốn hôn Tống Dẫn Hưu, giọng run run, hai chân kẹp chặt lại nhưng lại chạm vào đầu gối của Tống Dẫn Hưu.
“…”
Nghe những lời đó, Tống Dẫn Hưu không trả lời, cũng không động đậy.
Lúc này anh không biết Lí Thanh Bạch đang đấu tranh tư tưởng, chỉ nghĩ rằng đây là lời từ chối.
Nhưng anh không muốn cứ thế rời đi, khoảng cách gần như vậy, có thể ngửi thấy mùi hương hoa hồng trên người cô cùng với mùi rượu, hòa quyện vào nhau càng thêm mê ly.
“Anh Tống.”
Lí Thanh Bạch lại gọi một tiếng, thấy anh vẫn không động đậy, cô chống đỡ không nổi nữa, định kéo áo anh.
Tay vừa mới túm lấy áo anh, cô đã mất thăng bằng, kéo áo anh ngã xuống.
Tống Dẫn Hưu theo quán tính bị kéo theo, đè lên Lí Thanh Bạch trên ghế sofa.
Cằm hai người va vào nhau, Lí Thanh Bạch kêu lên một tiếng, mở mắt chỉ thấy trần nhà, cảm giác chóng mặt khiến cô muốn ngồi dậy ngay nhưng không sao động đậy được.
Đến nước này, dù là đàn ông hay phụ nữ, đều đã mất lý trí, trong đầu chỉ còn lại một việc duy nhất.
Cảm giác phía dưới bị một cây gậy nóng bỏng chọc vào, Lí Thanh Bạch khó chịu vặn vẹo thân thể, mắt cá chân cô vẫn còn sưng, anh làm sao có thể…
Lý "miệng nói không, lòng nói có" Thanh Bạch nhìn Tống Dẫn Hưu với ánh mắt nóng bỏng, hai tay nâng lên, vòng qua cổ anh.
Chỉ... chỉ hôn một cái thôi, chỉ một cái!
Chưa đợi cô chủ động, Tống Dẫn Hưu đã nhìn thấu tâm tư cô, đôi môi cuối cùng cũng dán chặt lấy nhau, Lí Thanh Bạch nhắm mắt lại, cảm nhận khoang miệng bị tấn công.
Lưỡi bị răng cọ xát đau rát, nhưng cảm giác thoải mái nhiều hơn.
Cho đến khi Lí Thanh Bạch bị hôn đến không thở nổi, rên rỉ thành tiếng, Tống Dẫn Hưu mới buông cô ra, rời khỏi miệng cô.
Lí Thanh Bạch mở mắt nhìn Tống Dẫn Hưu, lưỡi cô chưa kịp thu về, thở hổn hển, đôi tay yếu ớt gác trên cổ anh.
Thoải mái quá, tại sao hôn Tống Dẫn Hưu lại thoải mái như vậy.
Cô muốn nhiều hơn, muốn chạm vào nhiều hơn.
Trong đầu người ta thường nhớ về những việc mang lại niềm vui cho mình, trong tình huống hưng phấn như vậy, không thể nghĩ đến lợi hại.
Tay Tống Dẫn Hưu chạm vào bầu ngực mơn mởn, chiếc váy trễ vai bị kéo xuống dưới ngực, bầu ngực tinh nghịch bật ra, đầu ngực bị anh ngậm vào miệng, dùng đầu lưỡi liếm láp.
“Ưm... nhẹ thôi...”
Lí Thanh Bạch bị khoái cảm khi bú mút đầu vú kích thích đến rên rỉ, hai chân kẹp chặt đầu gối Tống Dẫn Hưu, khó chịu cọ xát.
Quá thoải mái sẽ không suy nghĩ được, không thể như vậy.
Cô nhíu mày, tay vô thức ôm chặt đầu Tống Dẫn Hưu, không biết là muốn đẩy ra hay muốn cảm nhận nhiều hơn.
Tay kia của Tống Dẫn Hưu không yên phận mò xuống hạ thể Lí Thanh Bạch, chiếc váy bó sát sớm đã không còn sức chống cự, để mặc tay anh thoải mái tiến vào nơi bí mật, nhẹ nhàng xoa bóp hột le.
“Á... đừng, phía dưới... chậm lại...”
Đầu ngực bị bú mút, hột le bị xoa bóp, sự kích thích cùng lúc khiến âm đạo Lí Thanh Bạch co thắt từng đợt, rỉ ra chút mật ngọt, làm ướt quần lót.
Khi đầu ngực và âm đế bị kích thích gần đạt cực khoái, Lí Thanh Bạch nghiêng đầu sang một bên.
Chỉ một cái liếc mắt, cô đã thấy chiếc nhẫn đính hôn mà Tống Dẫn Hưu đặt trên bàn trà.
Cảm giác như rơi vào hầm băng khiến cơ thể Lí Thanh Bạch dần dần lạnh đi, cô vội đẩy Tống Dẫn Hưu ra.
Tống Dẫn Hưu lúc này vẫn đang mút ngực cô, bị đẩy ra thì ngơ ngác nhìn Lí Thanh Bạch, chỉ thấy cô quay đầu, môi mím chặt.
“Anh Tống, muộn rồi, anh về đi.”
Giọng nói lạnh lùng, không còn chút cảm giác mềm nhũn khi rên rỉ thở gấp lúc nãy..
Tống Dẫn Hưu nhìn theo tầm mắt của Lí Thanh Bạch, chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấy chiếc nhẫn anh tháo ra khi mát xa giúp cô lúc nãy.