Tóm lại, tối nay hai người không tính là chia tay trong không vui mà chỉ là quan điểm không phù hợp và mong muốn khác nhau. Tống Dẫn Hưu muốn một người bạn tình ổn định, còn Lí Thanh Bạch thì mong muốn nhiều hơn thế.
Tống Dẫn Hưu đứng dậy khỏi người Lí Thanh Bạch, hỏi nhà vệ sinh ở đâu rồi bước vào.
Lúc này, Lí Thanh Bạch chỉ còn mặc một chiếc quần lót ren, váy đã bị đẩy lên đến eo. Cô xấu hổ kéo váy xuống và chỉnh lại áo che khuất bầu ngực lộ liễu.
Sau khi chỉnh trang xong, cô đứng dậy thử, phát hiện chân không còn đau như lúc trước bèn chậm rãi đi ra cửa để mang dép, rồi quay lại ngồi trên ghế sofa, nhìn chiếc nhẫn.
Khi nhìn thấy chiếc nhẫn đó, Lí Thanh Bạch mới tỉnh ngộ. Đúng vậy, Tống Dẫn Hưu có vị hôn thê. Nếu đêm đầu tiên của họ có thể đổ lỗi cho hệ thống vậy đêm nay thì sao? Cô đang tỉnh táo mà lại hứng tình với người đã có vị hôn thê.
May là đã dừng lại kịp thời, chưa đến bước cuối cùng. Cô không muốn để Tống Dẫn Hưu nghĩ rằng mình chỉ là một bông hoa giải sầu hay một người bạn tình thì đúng hơn.
Cô không nhìn thấu được suy nghĩ của chính mình, rõ ràng trước đó hai người chỉ là quan hệ đồng nghiệp, sau một đêm tình lại không thể kìm nén hấp dẫn lẫn nhau.
Cô thừa nhận mình bị anh thu hút, không chỉ vì lần đầu tiên anh cứu cô khỏi tay Tiết Dạng mà còn nhiều lần giúp cô tránh khỏi sự quấy rối của Trần Tương Vũ ở chỗ làm, tuy chỉ là những hành động tiện tay nhưng Lí Thanh Bạch luôn giữ trong lòng.
Cô lại nghĩ đến giấc mơ trong phim trường, bị người khác coi là kẻ thứ ba và bị cộng đồng mạng chỉ trích... Không được, không thể như vậy! Lí Thanh Bạch lắc đầu nguầy nguậy, cô nhất định phải giữ vững nguyên tắc của mình!
Tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng lại, Tống Dẫn Hưu lau tay đi ra, đeo lại chiếc nhẫn, ánh đèn phản chiếu lên chiếc nhẫn làm nó trông trở nên vô cùng nổi bật.
Có lẽ ánh mắt của Lí Thanh Bạch quá rõ ràng, Tống Dẫn Hưu cũng nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình và bước đến ghế sofa, trầm giọng hỏi cô: “Là vì cái này sao?”
Dục vọng chưa tan hết, giọng nói hơi khàn khàn vang lên, không đợi Lí Thanh Bạch trả lời, anh thở dài và hỏi tiếp: “Vậy lần đầu tiên tại sao lại cầu xin tôi làm em?”
Anh cố ý!
Đêm đó rõ ràng là do hệ thống và do anh tự đoán mò của anh dẫn đến tình huống sai trái này.
Lí Thanh Bạch mặt đỏ bừng, xấu hổ nhìn Tống Dẫn Hưu. Cô không muốn nhớ lại cảnh mình cầu xin anh như thế nào. Những chuyện đó cô đã quên sạch, không nhớ một chút nào.
“Là anh muốn giúp tôi.” Giọng nói yếu ớt xen chút nhút nhát vang lên.
Cô trả lời vậy khiến Tống Dẫn Hưu đang mân mê chiếc nhẫn sững lại, rồi anh cười nói: “Lí Thanh Bạch, đêm đó ai cầu xin tôi giúp? Ai nói: ‘Ảnh đế Tống, xin anh giúp tôi...’”
“Được rồi, đừng nói nữa!” Lí Thanh Bạch cắt ngang, tay bịt miệng anh lại, mặt đối diện với anh, nhìn vào mắt anh còn đang cười.
“Tôi đã nói rồi, nếu anh muốn một người bạn tình cố định, tôi không phù hợp. Tôi chỉ muốn một mối quan hệ ổn định và cuộc sống bình thường.”
Nói xong, cô buông tay ra. Tống Dẫn Hưu nghe xong, nụ cười trên mặt dần dần tắt, nhưng cô giả vờ như không thấy.
“Có thể anh cần một người để trút bầu tâm sự, nhưng người đó không thể là tôi. Tống Dẫn Hưu, nếu anh thực sự không có cảm giác với tôi, xin đừng làm những việc quá đáng nữa.”
Lí Thanh Bạch nhìn vào mắt anh, mặt vẫn nghiêm túc và kiên định, dù vừa bị anh chà đạp, khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ.
Tống Dẫn Hưu không nói gì, Lí Thanh Bạch thấy anh không nhúc nhích, thực ra cô đã hối hận ngay sau khi nói xong. Cô cảm thấy mình quá vội vàng, như đang ép buộc anh.
Tại sao cô lại lấy vài tháng giữa mình và Tống Dẫn Hưu để đánh cược với mối quan hệ nhiều năm của anh với Khương Khinh chứ?
Lí Thanh Bạch đang gào thét trong lòng, Tống Dẫn Hưu cũng vậy.
Anh không ngờ Lí Thanh Bạch lại nói chuyện nghiêm túc như vậy. Anh luôn coi mối quan hệ của họ là bạn tình, dù thỉnh thoảng có chút động lòng nhưng luôn kiềm chế, chỉ coi đó là hiện tượng tâm lý bình thường khi để tâm hơn đến người phụ nữ đã qua đêm với mình.
Nhưng càng về sau, anh càng không thể kiềm chế, thường không tự chủ nhìn cô, xem lịch trình và ảnh cô chia sẻ.
Mặc dù đã ngừng việc đó vào tuần trước, nhưng khi uống say vì Khương Khinh, anh lại gặp cô. Trái tim anh như có một chiếc lông chim phe phẩy, dụ dỗ anh mở ra chiếc hộp Pandora.
Kết quả mới mở ra được một nửa, đã bị đối phương đóng lại.
Nguyên nhân bởi vì anh đã có người trong lòng.
Sau khi cố tình gây sự gặng hỏi, anh mới hiểu được, Lí Thanh Bạch muốn một mối quan hệ chính đáng, chứ không phải làm một bông hoa giải sầu giúp anh xả hết dục vọng.
Trước kia anh có thể âm thầm cười nhạo loại phụ nữ như vậy là ngốc nghếch vọng tưởng, dùng thân thể để trói buộc đàn ông lại mong được chú ý đến tâm hồn.
Nhưng người anh đụng tới không phải là một cô gái tầm thường, cô không dễ dàng gì từ bỏ nguyên tắc của mình, vốn là người kiêu ngạo không dễ khuất phục, trước khi quen nhau, cô bị bỏ thuốc kích dục nên cầu xin được làm tình, sau đó cũng chưa bao giờ phàn nàn về chuyện này.
Nhưng anh không thể cho cô những gì cô muốn, trong lòng anh, dù bị Khương Khinh làm tổn thương nhiều lần, anh vẫn muốn cho cô ấy cơ hội cuối cùng.
Sức nặng của cô suy cho cùng vẫn không bằng Khương Khinh.
Thấy Tống Dẫn Hưu im lặng, Lí Thanh Bạch đã biết câu trả lời, dù nằm trong dự liệu, lòng cô vẫn thấy trống rỗng, đôi mắt không biết từ khi nào đã ửng đỏ.
Màu đỏ kia như kích thích Tống Dẫn Hưu, anh chỉ có thể chuyển đề tài: “Khi nào vào đoàn phim?”
“Vài ngày nữa.”
“Cũng ở thành phố T à?”
“Ừ.”
...
Sau cuộc nói chuyện lúng túng, không gian rơi vào im lặng. Lí Thanh Bạch ăn mặc mỏng manh nên quấn chặt mình trong chiếc chăn, cô nhìn Tống Dẫn Hưu vài phút, thấy anh trầm tư, không biết đang nghĩ gì.
Cô không biết anh đang nghĩ lời cô nói thật ngớ ngẩn hay chế giễu cô muốn bám lấy một người giàu có. Dù là gì, cô cũng thấy đau lòng. Hệ thống muốn cô chinh phục nam chính, nhưng cô lại tự chinh phục chính mình.
Hệ thống cũng thở dài: "Kí chủ, cô quá vội vàng rồi."
Lí Thanh Bạch: "Không phải cậu bảo tôi phải mau chóng chinh phục sao!"
Hệ thống: ...Giả chết.
Trong lúc Lí Thanh Bạch đang chửi bới trong lòng, Tống Dẫn Hưu đứng dậy, khuôn mặt trở lại vẻ ôn hòa: “Tôi đi trước, phim 'Ẩn Tuyết' chắc sắp định ngày công chiếu, hẹn gặp em ở buổi họp báo.”
Trong thời gian này, không cần gặp lại.
Lí Thanh Bạch quấn chăn, bước cà nhắc tiễn anh ra thang máy, cuối cùng nói: “Đi đường cẩn thận, anh Tống.”
Người đối diện gật đầu rồi đóng cửa thang máy.
Vậy là hai người chia tay không vui vẻ hay là có hợp có tan đây?.