Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 14: Chương 14




Trong thư phòng ở tầng ba, cách bày trí mang đậm nét cổ điển, tủ sách làm từ gỗ hoàng dương quý hiếm, trong không khí thoang thoảng mùi hương tử đàn từ chiếc lư đỉnh có nắp được chạm trổ bằng ngọc trắng, trên bàn còn có một ống đựng bút điêu khắc hoa văn bằng gỗ tử đàn.

Văn Thư Dương khoác lên mình bộ quần áo ngủ kiểu Đường, đôi mắt khôn khéo nhìn về phía Văn Tê Hạc đang lười nhác dựa vào kệ sách, lộ ra vài phần không tán đồng:

“Tập đoàn Vinh Thăng trong nước tuy có phần kém cạnh so với Bách Đốn, nhưng rất có tiếng nói ở quốc ngoại, nếu ông nội thực sự coi trọng con, liệu ông ấy có để con bị điều về Châu báu Bách Đốn không?”

“Tê Hạc, nếu con có sự ủng hộ từ Tập đoàn Vinh Thăng, dù là chi thứ hai hay chi thứ ba cũng sẽ không còn là mối đe dọa đối với con, đồng thời tạo nền tảng vững chắc cho con trong tương lai khi nắm giữ Bách Đốn ở quốc nội.”

“Hơn nữa, học thức và phẩm hạnh của Diệp Xán rất có tiếng trong giới, hai đứa tìm hiểu nhau đi, tình cảm sẽ tự nhiên phát sinh, bố và mẹ con năm đó cũng từng là liên hôn kiểu vậy, nhưng cuộc sống rất hạnh phúc.”

“Hạnh phúc?” Văn Tê Hạc cười nhạo một tiếng, cúi đầu, tay liên tục nghịch bật lửa, tiếng tách tách từ bật lửa vang lên trong thư phòng, sau một lúc lâu, anh lạnh lùng nhìn thoáng qua Văn Thư Dương, bình tĩnh nói: “Hai người đang giấu tôi chuyện gì phải không?”

Vừa dứt lời, Văn Thư Dương bất giác nắm chặt tay vịn ghế, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt bỗng dưng đông cứng lại, Văn Tê Hạc uể oải đứng thẳng dậy, mở cửa thư phòng, quay đầu nhưng không thèm nhìn Văn Thư Dương:

“Chuyện của tôi và ông nội không cần cha lo, còn về công việc trong nước, cứ giữ lại cho anh cả đi, giúp anh ta tập trung vào công việc, đừng lúc nào cũng chăm chăm nhìn vào tôi, rất phiền.”

Văn Tê Hạc rời khỏi, căn phòng một lần nữa trở lại sự tĩnh lặng vốn có, Văn Thư Dương ngồi thẫn thờ trên ghế, một lúc lâu sau mới đưa tay lên xoa trán, khẽ hỏi trong im lặng:

“A Dung, có phải chúng ta đã làm sai không?”

Sau khi phải ngửi mùi đàn hương trong thư phòng suốt nửa tiếng, Văn Tê Hạc cảm thấy trong lòng bức bối vô cùng, rời khỏi thư phòng, đi xuống lầu, dọc qua căn nhà vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chỉ mất vài ba phút là gặp được thím Lưu đang bận rộn:

“Thím Lưu, có nước ấm không?”

Thím Lưu đang nấu ăn, nghe tiếng thì vội lau tay vào tạp dề:

“Có có có, cậu hai, để tôi lấy cho cậu một cốc nhé, thêm muỗng mật ong chứ? Buổi tối cậu uống rượu rồi, sẽ khó ngủ đấy.”

“Được, nửa muỗng thôi.” Văn Tê Hạc đứng tựa tay vào khung cửa, đôi lông mày hơi nhíu lại: “Thím Lưu, thím đang nấu nước gừng phải không?”

Văn Tê Hạc rất nhạy cảm với mùi gừng, bình thường anh không thích động đến, nhất là gừng nấu trong nước.

Nghe vậy, thím Lưu có chút ngượng ngùng, đưa cốc nước ấm thêm mật ong cho Văn Tê Hạc:

“Sắp xong việc rồi, con gái tôi đang tăng ca, nó hơi mệt nên tôi nấu ít nước gừng với đường đỏ, tiện mang cho nó luôn.”

Thím Lưu nói xong, sợ Văn Tê Hạc phật lòng, vội nói thêm:

“Tôi đã báo với quản gia rồi, nấu xong tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp.”

Bình thường, đồ ngọt hay rau dưa còn dư không ăn hết, quản gia sẽ để mấy người giúp việc mang về, thím Lưu chịu trách nhiệm ba bữa ăn trong ngày, thỉnh thoảng trước khi về nhà vào buổi tối, bà sẽ nấu chút đồ khuya mang cho con gái.

Văn Tê Hạc nhận ra sự lo lắng của thím Lưu, anh mỉm cười hòa nhã:

“Không sao, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Trong thời đại thông tin hiện nay, anh không phải là người không biết gì, cũng hiểu rõ nước gừng nấu với đường đỏ thường được con gái uống vào lúc nào.

Nói xong, Văn Tê Hạc giơ cao cốc nước:

“Tôi lên lầu trước, thím Lưu về nhà cẩn thận .”

“Cậu hai ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Dù biết rõ tác dụng của nước gừng đường đỏ, nhưng đây là lần đầu tiên Văn Tê Hạc thực sự ngửi thấy mùi này, đến tận khi về đến phòng, mũi anh dường như vẫn còn thoang thoảng mùi vị ngọt ngào pha chút cay nồng ấy.

Ngay khi anh cúi người xốc chăn, trong đầu bỗng nhiên ong một tiếng, trong ký ức trống rỗng dường như có âm thanh nào đó chợt chui ra từ lòng đất. Một khu dân cư cũ kỹ bị bao phủ bởi ánh hoàng hôn mờ ảo, chiếc áo đồng phục học sinh màu trắng xanh.

Nhìn lại, khung cảnh dường như được phủ một lớp màng mỏng màu trắng, mọi thứ trở nên mơ hồ. Anh nghe thấy một giọng nói trong trẻo lại đầy bất lực vang lên:

“Nước gừng đường đỏ, độ ấm vừa vặn, em uống đi, kem để lần sau ăn nhé, ngoan.”

Trong giọng nói lộ ra sự thân thiết, cưng chiều, khiến Văn Tê Hạc vừa cảm thấy vừa lạ vừa đau lòng.

Ngay sau đó, giọng nói còn mang chút trẻ con vui sướng reo lên:

“Anh trai, anh còn biết nấu nước gừng đường đỏ à, tuyệt quá! A a a a, thực sự siêu thích anh trai, anh là anh trai tuyệt nhất đẹp trai nhất thế giới!”

“Bụp…”

Văn Tê Hạc đang định nghe thêm thì bị một âm thanh đột ngột cắt ngang, anh mở mắt, nhìn thấy chiếc cốc rơi xuống trên thảm, nước mật ong thấm ướt một vòng, cố gắng nhớ lại, nhưng ngay cả giọng nói gọi anh là anh trai cũng không thể nhớ nổi.

“Anh trai?” Văn Tê Hạc cau mày, không quan tâm đ ến việc dọn dẹp mớ hỗn độn trên thảm, cố chấp lục lại trong ký ức, nhưng trong trí nhớ của mình, anh chưa từng để ai gọi mình là “anh trai”.

Khi ánh mắt anh chuyển động, thoáng nhìn người trong gương, bỗng nhiên khựng lại, trong đôi mắt sâu thẳm chứa đựng sự ngạc nhiên rõ rệt, người luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng như anh trong nhà họ Văn... lại đang mỉm cười.

Sau một lúc lâu.

Văn Tê Hạc cầm điện thoại, ở một cái tên liên lạc nào đó, quả quyết ấn gọi.

---

Thời Huỳnh nằm ngửa trên giường, vừa đá chân tập luyện vừa video call với Khúc Thanh Trú. Trong video là từng dãy kệ đặt đầy các loại nước hoa của nhiều thương hiệu khác nhau, trong phòng còn có hệ thống điều hòa nhiệt độ ổn định, Khúc Thanh Trú đang cẩn thận kiểm tra từng lọ nước hoa, nghiêm túc như thể đang làm một nghiên cứu nào đó rất quan trọng.

“Cậu nghĩ Văn Tê Hạc là anh trai nhỏ thanh mai trúc mã năm đó của cậu?”

Anh trai nhỏ.

Một người mà từ mất tích cho đến đã chết qua lời Thời Huỳnh, Khúc Thanh Trú vẫn luôn ấn tượng rằng anh trai nhỏ kia đã chết, chết trong một vụ tai nạn xe hơi.

Thời Huỳnh và Khúc Thanh Trú quen nhau từ hồi cấp ba, tính cách hợp nhau, trở thành bạn thân, có một tuần trời mưa to sấm chớp liên tục suốt ba ngày, Thời Huỳnh như bông cải héo, uể oải không chút sức sống nào.

Nửa đêm ngày thứ ba, Thời Huỳnh sau khi rửa mặt xong đột nhiên nói rằng mình nhìn thấy anh trai nhỏ, rồi bất chấp mọi thứ mà lao xuống lầu, lại bị Khúc Thanh Trú và một người bạn cùng phòng khác kéo lại, lý do rất đơn giản, trong ký túc xá nữ sẽ không có nam sinh xuất hiện, mà tối hôm đó, cả bốn người trong phòng Thời Huỳnh đến phòng trực của quản lý ký túc xá để xem camera, không có một bóng người, hoàn toàn trống rỗng, làm gì có anh trai nhỏ nào?

Tối đó, Khúc Thanh Trú và hai người bạn cùng phòng khác nghe Thời Huỳnh kể về chuyện của anh trai nhỏ, cả hai bạn cùng phòng, bao gồm cả Khúc Thanh Trú, đều cảm thấy có lẽ anh trai nhỏ đã qua đời và hiện hồn về.

May mắn là sau này tình trạng của Thời Huỳnh không quá tệ, lại tiếp tục được điều trị tại chỗ của bác sĩ Điền Mộc, nên trong suốt bốn năm đại học, Khúc Thanh Trú chưa từng thấy Thời Huỳnh mất kiểm soát thêm lần nào nữa.

Chỉ khi trời mưa lớn, tâm trạng của Thời Huỳnh mới trở nên u ám, cô hoàn toàn khép mình lại, Khúc Thanh Trú đoán rằng có thể anh trai nhỏ năm đó gặp tai nạn xe cộ vào một ngày mưa bão.

Sau khi hỏi xong Thời Huỳnh, Khúc Thanh Trú lấy hai chai nước hoa từ giá rồi trở về phòng, nhìn thấy vẻ mặt uể oải của bạn thân trong video, cô ấy thở dài:

"Có hỏi thẳng không?"

Thời Huỳnh nói:

“Lúc mới gặp, mình có hỏi, nhưng anh ấy nói mình nhận nhầm người, hơn nữa ánh mắt nhìn tớ rất xa lạ, không giống như giả vờ, trừ khi diễn xuất quá xuất sắc, khiến tớ không nhận ra."

"Chuyện bình thường thôi, cậu không nghĩ mình đã thay đổi rất nhiều trong khoảng thời gian từ tiểu học đến trung học à? Thử lấy ảnh tự sướng hiện tại so với ảnh tốt nghiệp trung học mà xem, nếu hồi trung học cậu thuộc loại hình thỏ con em gái nhỏ mềm mại dễ thương, thì lên cấp ba cậu lại biến thành con nhím nhỏ đầy gai góc, vibe chị đại.”

“Không chỉ có cậu, mình cũng thay đổi, khi đã qua giai đoạn tuổi dậy thì, hầu hết mọi người đều sẽ thay đổi, việc cậu sẽ nhận ra anh trai nhỏ sau mười năm, nói thật, mới là điều lạ đấy."

Khúc Thanh Trú vừa nói vừa làm vài thí nghiệm đơn giản với ba chai nước hoa, giọng điệu lạnh lùng nghiêm túc nhưng vẫn có thể nghe ra sự quan tâm trong lời nói.

Nghe vậy, Thời Huỳnh lẩm bẩm phản bác:

"Nhưng tên thì vẫn nhớ chứ, sáng hôm đó, khi ở dưới lầu của Châu báu Bách Đốn, chắc anh ấy nghe mình nói chuyện điện thoại trong thang máy, nên đoán ra được mình là ai, thế nhưng lại không có chút ngạc nhiên nào, chứng tỏ trong mắt anh ấy, mình chỉ là một người hàng xóm mới quen mà thôi."

Nói xong, Thời Huỳnh đột ngột bật dậy từ trên giường, cầm điện thoại, đôi mắt sáng lên:

“Giả sử anh trai nhỏ gặp tai nạn xe, may mắn sống sót nhờ được ai đó cứu, Văn Tê Hạc suốt hơn hai mươi năm không hoạt động ở trong nước, rất có khả năng hồi nhỏ bị lưu lạc bên ngoài!”

Với tư cách làm người sáng tạo quảng cáo, trí tưởng tượng của Thời Huỳnh có thể nói là rất phong phú, những điều cô nói nghe có vẻ hợp lý đến nỗi ngay cả bản thân cũng đã tin, đôi lông mày nhướng cao, thần thái phấn khích bổ sung thêm:

“Thanh Trú, thử nghĩ xem, anh trai nhỏ bị tai nạn mất trí nhớ, sau đó được cha mẹ ruột tìm thấy, vì thế anh ấy đã thay đổi tên họ, không phải là anh ấy giả vờ không nhận ra tớ, mà là anh ấy thực sự không nhớ gì về ký ức của năm đó.”

Là người ngoài cuộc, Khúc Thanh Trú bình tĩnh hơn, hỏi lại:

“Nhưng cậu vừa nói trước đó rằng khi mới gặp, anh ấy đã nhắc đến vài từ liên quan đến trường cấp hai và cấp ba của mình?”

“Với thành tích của anh trai nhỏ trong trường, sau khi trở về, anh ấy cần phải học lại từ cấp hai à?”

Tâm trạng của Thời Huỳnh không bị ảnh hưởng, ánh mắt vẫn kiên định:

“Nhưng thay vì tin rằng trên thế giới có người không chỉ giống hệt về ngoại hình mà còn cả cách vẽ tranh, mình cảm thấy suy đoán vừa rồi của mình hợp lý hơn nhiều.”

Ngoại hình.

Khúc Thanh Trú nhìn Thời Huỳnh, không nỡ tiếp tục đả kích bạn mình, dù sao, cái gọi là giống hệt về ngoại hình, cũng chỉ dựa trên việc Thời Huỳnh miêu tả dựa trên ảnh chụp của “anh trai nhỏ” Ôn Tiêu năm 16 tuổi đến mức nào thôi.

Có lẽ Văn Tê Hạc và Ôn Tiêu khi lớn chỉ giống nhau năm phần, mà bởi vì Thời Huỳnh miêu tả không chắc chắn rõ ràng, dẫn đến việc bây giờ họ trông đặc biệt giống nhau.

Thời Huỳnh một tay vuốt đầu Sandwich, một tay cầm điện thoại:

“Thanh Trú, mình trốn suốt ngày thứ bảy, giờ có chút không thể chịu nổi nữa, cậu nói xem, nếu mình hỏi thẳng anh ấy có bị chấn thương ở não hay mất trí nhớ không, liệu có quá mạo phạm không?”

“Cậu đã kể hết đầu đuôi câu chuyện cho mình nghe rồi, trong lòng vẫn không có câu trả lời sao?”

Khúc Thanh Trú hiếm khi dịu dàng nhướng mày:

“Nhút nhát sợ hãi không phải phong cách của cậu, hơn nữa, nếu lo lắng mạo phạm, cậu có thể hỏi qua Wechat, đỡ phải để lộ sự căng thẳng qua ánh mắt, nếu Văn Tê Hạc khẳng định ký ức của mình từ nhỏ đến lớn rất đầy đủ, cậu có thể lấy cớ nói rằng mình đang xem phim, bỗng có linh cảm.”

“Xuất sắc!” Kế hoạch ban đầu của Thời Huỳnh khá thô sơ, nhưng không khác mấy so với lời của Khúc Thanh Trú, cách màn hình điện thoại hôn chụt chụt mấy cái: “Quả nhiên chỉ có cậu hiểu mình!”

“Được rồi được rồi, mau đi hỏi đi, nếu không đêm nay lại mất ngủ đấy.”

Sau khi nói chúc ngủ ngon, Thời Huỳnh lại nằm bò xuống giường, kê một chiếc gối dưới cằm rồi cầm điện thoại lên, bắt đầu gõ từng chữ.

Anh Văn, anh mất trí nhớ à?

Không ổn, trông có vẻ không khoa học lắm, Thời Huỳnh lắc đầu, tiếp tục gõ.

Anh Văn, anh có bị chấn thương ở đầu không?

Thời Huỳnh cân nhắc nửa ngày, vẫn cảm thấy không đúng, kết hợp với những lời trước đó, trông cứ như đang mắng người ta là não hỏng vậy.

[Bang]

"A!Sandwich!!" Một tiếng hét thất thanh vang lên trong phòng, như sóng gợn lan tràn khắp nơi, Thời Huỳnh vừa hét lên, lông đuôi có tính cảnh giác cao của Sandwich nhạy cảm lập tức dựng ngược, nhanh chóng nhảy xuống giường, biến mất khỏi phòng trong nháy mắt.

Do quá phấn khích và lo lắng vì suy đoán về Văn Tê Hạc cùng với anh trai nhỏ, não bộ Thời Huỳnh phản ứng cực chậm, lý trí ở một lúc nào đó bị bao phủ bởi sự trống rỗng, khi cô đang âm thầm tự trách vì câu hỏi của mình không phù hợp, ma xui quỷ khiến lại gõ ra đúng nội dung đang chạy trong đầu đó.

Vừa nhận ra, đang định xóa đi, kết quả lại bị Sandwich vô tình nhấn vào nút gửi, toàn bộ nội dung được gửi đi mà cô không kịp phòng bị, một lúc lâu sau, khuôn mặt của cô không thể hiện lên được bất kỳ cảm xúc gì bình thường.

[Văn Tê Hạc: Tuần sau có rảnh ăn một bữa cơm? Cảm ơn vì đã chăm sóc tôi tối thứ sáu.]

Chưa đến 2 giây sau, tin nhắn của Thời Huỳnh đã được gửi ngay lập tức.

[Thời Huỳnh: Não anh bị hỏng rồi à.]

Văn Tê Hạc: “…”

Thời Huỳnh: “…”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Bảo: Não bị hỏng rồi.

Thời Bảo: Não, hỏng rồi????

Thời Bảo: Ôi trời!!!! Tôi đang nói linh tinh gì thế này!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.