Hai tin nhắn được gửi gần như cùng một lúc, Văn Tê Hạc nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy Thời Huỳnh nhanh chóng rút lại tin nhắn thứ hai, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh đèn mờ ảo chiếu vào đôi mắt anh, dịu dàng và say đắm.
Anh gập một chân lại, lười biếng dựa vào đầu giường, ngón tay như có như không gõ nhẹ vào màn hình điện thoại, trước đó anh vẫn luôn thấy dòng chữ "đối phương đang nhập" của Thời Huỳnh, mặc dù hơi kỳ lạ khi thấy cô đang do dự về nội dung mình sắp gửi, nhưng anh vẫn hỏi liệu cô có thời gian không.
[Thời Huỳnh: Có rảnh có rảnh, từ thứ hai đến thứ năm tuần sau, buổi trưa tôi đều có thời gian, buổi tối thì còn phải xem công việc thế nào đã.]
[Thời Huỳnh: Tin nhắn vừa được thu hồi, tôi nói là do Sandwich gửi, anh có tin không?]
Thời Huỳnh gõ xong dòng này, trong lòng oán thán mà dùng đầu đập mạnh vào gối, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó tràn đầy hối hận, quay đầu nhìn về phía Sandwich đang nằm ở phòng khách:
“Tại con ấn lung tung đấy! Con trai, con cứ chờ đấy cho bố!”
"Meo!"
[Văn Tê Hạc: Tôi tin [mỉm cười.jpg].]
Thời Huỳnh chột dạ nuốt nước bọt, Văn Tê Hạc chắc sẽ không hiểu rõ đối với giới trẻ hiện nay, ý nghĩa thật sự của biểu tượng đậu nành mỉm cười đâu đúng không?
[Văn Tê Hạc: Thời gian buổi trưa hơi ngắn, để hôm nào cô tan làm sớm, tôi mời cô?]
[Văn Tê Hạc: Mắt Sandwich rất sáng, khi tôi học cấp ba, bởi vì một tai nạn, nên đầu óc cũng xảy ra vấn đề, theo tâm lý học hay nói thì đây là hiện tượng ký ức bị rối loạn, sau đó mẹ tôi và bác sĩ đã giúp tôi sắp xếp lại trí nhớ.]
Văn Tê Hạc không thích chia sẻ quá khứ của mình với người khác, vì những ngày tháng trước đây trong ấn tượng của anh khá là cứng nhắc, không có gì sống động, nhưng khi tưởng tượng đến vẻ mặt lúng túng và xấu hổ, hận không thể đem bản thân bọc lại kín mít của Thời Huỳnh khi nhận ra đã gửi nhầm tin nhắn, anh bất giác tiếp tục nói về chuyện “não bộ có vấn đề” của mình.
Thời Huỳnh đang buồn bã, bỗng đọc được tin nhắn của Văn Tê Hạc xong, cô ngây người, đôi mắt trong veo của cô dán chặt vào dòng tin nhắn thứ hai…
Cấp ba, tai nạn, rối loạn trí nhớ!
“A a a a! Anh trai!” Thời Huỳnh hô to một tiếng, cầm điện thoại nhảy xuống giường, trông cực kỳ phấn khích, hận không thể nhảy ngay một bài trong phòng ngủ: “Anh trai nhỏ, anh còn sống, vẫn còn sống!”
Câu trả lời của Văn Tê Hạc khiến trong đầu Thời Huỳnh như nổ tung những chùm pháo hoa rực rỡ, từng lớp một trải dài ra, ôm trọn lấy trái tim cô, chìm đắm trong niềm vui mất rồi lại tìm thấy.
Dù lúc nói chuyện với Khúc Thanh Trú, cô tự tin và đầy lý lẽ, nói có sách mách có chứng, nhưng trong lòng vẫn không dám tin rằng có sự trùng hợp đến như vậy.
Tai nạn xe cộ mười năm trước, anh trai nhỏ không chết, vì một số lý do đã ra nước ngoài, cách xa nhau mười năm, bọn họ gặp lại, lại còn trở thành hàng xóm sống cùng một tầng!
"Thật tuyệt, anh trai nhỏ còn sống, thực sự là tốt quá."
Những ký ức cũ kĩ lần lượt hiện ra trong đầu, cô giật mình nhận ra mọi thứ đều khớp nhau, chỉ có bản thân vẫn luôn không dám tin tưởng mà thôi, trái tim trong lồ ng ngực đập liên hồi.
Thời Huỳnh vừa cười vừa khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, giống như một cánh đồng vốn đã sớm hoang vu khô cằn, bất ngờ bị một ngọn lửa đốt cháy, mang lại ánh sáng của hy vọng.
Cô nâng niu ôm điện thoại vào lòng, ngồi trên thảm, dựa đầu vào giường, thở ra hít vào liên tục, cố gắng làm dịu nhịp đập điên cuồng của trái tim mình vì quá kích động.
[Ong…]
[Lam Lam: Anh Thời, đáng ra cậu nên đi dự tiệc tối với bọn mình, nhìn thử mấy tấm hình mình chụp lén này.]
[Lam Lam: [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]]
[Lam Lam: Thanh niên tài tuấn, giám đốc quảng cáo của 4A, giám đốc khu vực châu Á của thương hiệu ASY!!! Cậu có tiếc không khi đã bỏ lỡ cơ hội mở rộng vòng quan hệ?]
[Lam Lam: Chắc chắn cậu sẽ nói không tiếc, cậu cứng miệng mà, mình hiểu cả, số điện thoại riêng mình đã xin được hết rồi, có nắm bắt được cơ hội hay không là do cậu đó.]
Thời Huỳnh nhảy cẫng lên vì quá hưng phấn nên vô tình rời khỏi khung chat với Văn Tê Hạc, quay trở lại danh sách tin nhắn, sau khi đọc xong tin nhắn của Hà Lam, cô vừa mới gõ hai chữ cảm ơn thì lập tức nhìn thấy góc trên bên phải của bức ảnh thứ ba.
Trong bức ảnh của Lam Lam, nhân vật chính là một tiền bối trong ngành quảng cáo vừa giành giải thưởng lớn năm ngoái mà Thời Huỳnh đã từng gặp một lần, nhưng người khiến cô chú ý lại là anh trai nhỏ vừa mới được nhận ra của mình, Văn Tê Hạc, dù chỉ là góc mặt nghiêng nhưng cô vẫn nhận ra ngay.
Văn Tê Hạc đang mỉm cười với một người phụ nữ xa lạ, Thời Huỳnh khẽ nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái mà không rõ lý do, khi cô phản ứng lại thì tay đã phóng to bức ảnh.
Thời Huỳnh cắt góc ảnh bên phải gửi lại cho Hà Lam, nhắn tin dò hỏi:
"Cậu có biết người này không?"
[Lam Lam: Thiên kim của tập đoàn Vinh Thăng, Diệp Xán, trong giới có tiếng là tính tình rất tốt, dịu dàng, thanh lịch, học thức uyên bác, vòng bạn bè toàn là những người tốt nghiệp từ các trường đại học danh giá, tốt nghiệp xong thì làm nghiên cứu khoa học, là nhân tài học thuật kỹ thuật, không giống như chúng ta, chỉ biết ăn nhậu chơi bời.]
[Lam Lam: Buổi tiệc tối nay vừa công bố hợp tác giữa tập đoàn Bách Đốn và tập đoàn Vinh Thăng, có lẽ Văn Thư Dương có ý định tác hợp Diệp Xán với Văn Tê Hạc.]
Thời Huỳnh đọc tin nhắn của Hà Lam, bỗng nhiên ý thức được, mình đã không gặp lại anh trai nhỏ suốt mười năm, bây giờ anh trai nhỏ thích kiểu phụ nữ như nào nào? Hơn nữa, nếu cô kể lại toàn bộ quá khứ của hai người cho Văn Tê Hạc, khiến anh nhớ lại, liệu anh có xem cô như em gái không?
Nhưng cô không còn muốn làm em gái nữa rồi.
Lại lần nữa nhìn vào cuộc trò chuyện trên Wechat, Văn Tê Hạc đã hỏi lý do cô gửi nhầm tin nhắn, Thời Huỳnh khẽ run rẩy mi mắt, từ từ mím chặt môi, trả lời:
“Vừa rồi tôi đọc được một tiểu thuyết mà nhân vật chính bị mất trí nhớ, trong đó có một nhà tâm lý học đã nói về một vài chi tiết nhỏ của người bị mất trí nhớ trong cuộc sống, nên tôi thử áp dụng vào những người xung quanh mình.”
[Thời Huỳnh: Nhưng tôi không giỏi lắm, không đoán trúng ai cả, cuối cùng lại gửi nhầm cho anh Văn.]
Văn Tê Hạc đọc đi đọc lại tin nhắn của Thời Huỳnh, không khỏi cứng họng, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này thật dễ thương, khiến người khác không khỏi muốn xoa đầu, véo má cô:
“Có một bí quyết, nếu cô nắm được, từ giờ sẽ đoán đúng hết.”
[Thời Huỳnh: Bí quyết gì vậy?]
[Văn Tê Hạc: Lần sau có vấn đề cần xác nhận, cô chỉ cần hỏi tôi đầu tiên là được.]
Dù anh đã xác định rõ tình cảm của mình, nhưng Văn Tê Hạc vẫn chưa thể nhìn ra tình cảm của Thời Huỳnh. Hơn nữa, trong lòng Thời Huỳnh có một hình bóng anh trai nhỏ đã được tô điểm đẹp đẽ suốt bao năm qua, là bạn trai cũ mà cô vẫn luôn không thể quên đi, nếu anh trực tiếp bày tỏ, hai người có lẽ ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa.
Không bằng từng chút từng chút một chậm rãi dung nhập trong cuộc sống, khiến Thời Huỳnh dần quen với việc có anh bên cạnh, quen với việc gặp chuyện gì cũng tìm đến anh đầu tiên, chứ không phải sau khi đi một vòng, trong đầu mới nghĩ đến anh.
[Văn Tê Hạc: Đã 12 giờ rồi, mau đi ngủ đi.]
Ánh mắt của Thời Huỳnh dừng lại khá lâu trên dòng chữ "Tìm tôi đầu tiên là được", gương mặt đột nhiên hiện lên chút đỏ ửng, đợi sau khi Văn Tê Hạc nhắn lại chúc ngủ ngon, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đặt điện thoại xuống.
"Anh trai nhỏ." Thời Huỳnh nghiêng đầu nhìn ánh trăng sáng bên ngoài cửa kính, ánh mắt chứa đựng chút tính toán nhỏ bé: "Chờ đến khi chúng ta đã “gạo nấu thành cơm”, anh đã đội lên đầu danh hiệu bạn trai của Thời Huỳnh rồi, sau này có khôi phục ký ức, cũng không hối hận được nữa, đúng không?"
Một đêm ngon giấc.
Vì Văn Tê Hạc đang ở nhà cũ của nhà họ Văn, sáng sớm Thời Huỳnh trang điểm xong, ăn diện chỉn chu rồi ra khỏi nhà, gương mặt đắc ý, vui vẻ đến mức hớn hở, thế cho nên ngay khi vừa tới văn phòng, cô đã bị các thành viên trong nhóm vây quanh.
"Anh Thời, có chuyện vui à?"
Lý Duyệt từ ngoài cửa bước vào, nghe thấy vậy bèn nhanh chóng tiến lại gần, ánh mắt sáng quắc nhìn Thời Huỳnh:
"Anh Thời, nhìn chị mặt mày hồng hào, khóe môi cứ cười mãi thế này, chắc chắn là biết rồi phải không?"
Nghe vậy, tay Thời Huỳnh đang phân phát bữa sáng cho các thành viên trong nhóm khựng lại, cô nghi hoặc quay đầu nhìn Lý Duyệt:
"Biết gì cơ?"
"Tổ trưởng Vu Giai Đan của Châu báu Bách Đốn, bị sa thải rồi."
Các thành viên xung quanh:
"Cái gì?"
Chuyện Thời Huỳnh và Vu Giai Đan không ưa nhau là bí mật ai cũng biết, dù họ không rõ ngọn nguồn mâu thuẫn, nhưng tính cách của Thời Huỳnh thì họ đã quá hiểu, hơn nữa, sau vài lần giao tiếp, ai có mắt cũng nhận ra rõ ràng là Vu Giai Đan cố tình gây khó dễ.
"Nghe ai nói?"
Thời Huỳnh thực sự không biết, lần trước cô đánh Vu Giai Đan một bạt tai, sau đó cũng quên luôn người này, dù sao thì trong những hợp tác tiếp theo giữa Châu báu Bách Đốn và Hành Không, Kim Á đã chọn người phụ trách mới, ai ngờ lần này nghe được tin, lại là Vu Giai Đan bị sa thải.
"Candy đó, bọn em có quan hệ khá tốt, bình thường có nhắn tin qua Wechat, cô ấy nói Vu Giai Đan bị sa thải, nghe nói sáng nay, Vu Giai Đan đã đến công ty làm thủ tục từ chức, nói đúng hơn là cô ta tự xin từ chức, nhưng theo lời Candy thì việc từ chức thực chất là bị sa thải, công ty chỉ giữ thể diện cho mà thôi."
Lý Duyệt nói xong, ánh mắt đầy vẻ tò mò hóng chuyện:
“Anh Thời, chị quen biết với ông chủ của Châu báu Bách Đốn, chẳng lẽ lần trước chúng ta họp, anh ấy phát hiện Vu Giai Đan cố ý nhằm vào chị nên mới…”
“Không thể nào.” Thời Huỳnh gõ nhẹ lên trán Lý Duyệt: “Em tưởng đây là tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết sao? Chắc hẳn có chuyện gì khác nữa.”
Thời Huỳnh còn nhớ hồi cấp ba, Vu Giai Đan khi phụ trách việc gì cũng đều thay hết các vị trí quan trọng bằng người trong nhóm của cô ta, mà trong dự án hợp tác gần đây, Vu Giai Đan mang theo hai tổ viên, chẳng ít lần trong tối ngoài sáng khiêu khích châm chọc cô.
Dù biết chuyện của Vu Giai Đan không phải hoàn toàn vì mình, nhưng Thời Huỳnh vẫn thấy vui vẻ, dù ai nói gì, cô vẫn cảm thấy hả hê và vui sướng.
Có người, một khi vui vẻ sẽ thích tiêu tiền.
Thời Huỳnh vỗ tay:
“Mấy ngày trước trong công việc với Châu báu Bách Đốn, vì bị trật mắt cá chân nên tôi ở nhà làm việc từ xa, mọi người đã vất vả rồi, tối nay ai rảnh, tí nữa báo danh, bù lại buổi tiệc hôm thứ sáu tuần trước, đãi ngộ gấp đôi nhé.”
“Yeah, cảm ơn anh Thời!”
“Cảm ơn anh Thời! Ở trong tổ một mấy tháng, tôi đã cảm nhận được sự hạnh phúc từ việc béo bụng rồi.”
“Thật đáng ghét là hôm nay thứ hai, nếu là thứ sáu, nhất định chúng ta phải kéo nhau đi hát karaoke.”
“Đều có cơ hội, được rồi, ai chưa ăn sáng thì vào phòng trà ăn, ăn xong thì chuẩn bị công việc đi, đừng để đến giờ làm lại khiến hai tổ chúng ta bị chê lười nhác.” Thời Huỳnh nói xong, gọi Chu Kha Phàm quay về văn phòng: “Phàm Phàm, mang tài liệu của Lam Tây tới đây, chúng ta cùng trao đổi về kế hoạch kịch bản gốc cho video.”
Thời Huỳnh trong văn phòng, trước tiên nấu một ấm trà hoa, sau đó thưởng trà, thư giãn tinh thần, triển khai ý tưởng:
“Phàm Phàm, buổi liên hoan tối nay, cậu có địa điểm yêu thích nào muốn đề cử không?”
“Yêu thích? Không có ạ.”
Chu Kha Phàm mang laptop vào ngồi trong văn phòng của Thời Huỳnh, nghe thấy câu hỏi thì rời mắt khỏi màn hình và nhìn về phía Thời Hạnh:
“Em nghe Lý Duyệt bảo ở khu thương mại Tinh Quang vừa mới mở một nhà hàng đồ cay Tứ Xuyên, danh tiếng khá tốt, lại còn có ưu đãi nhân dịp khai trương.”
“Cậu đang giúp đàn chị tiết kiệm tiền à?” Thời Huỳnh vừa nói, vừa tiện tay cầm một viên kẹo dứa mà Chu Kha Phàm thích trên bàn ném qua: “Đồ cay Tứ Xuyên cũng được, náo nhiệt, tên là gì?”
“Xuân Lư.”
“Xuân Lư.”
Thời Huỳnh khẽ lặp lại tên nhà hàng, lên mạng tìm thử, thấy nhà hàng có nhiều món ăn được đề cử, như cá cung bảo, cơm cháy gạo kê hấp hải sản, đậu phụ cá hầm ớt, tiết vịt nấu cay.
Ngày xưa, địa điểm ăn uống của bọn Thời Huỳnh và Hà Lam đều không tồi, nhưng mấy chỗ ấy sẽ không cho phép tổ chức liên hoan văn phòng, Xuân Lư có vẻ không tồi, về phần gọi món Thời Huỳnh tỏ vẻ tuỳ tiện chọn, cô không ý kiến.
Xì trum xanh:
Vòng bạn bè vạn năng, có ai đã ăn ở quán đồ cay Tứ Xuyên “Xuân Lư” trong khu thương mại Tinh Quang chưa? Tối nay dẫn mấy bé dễ thương trong tổ đi liên hoan, ai ăn rồi thì giới thiệu món nhé [moah moah][bông hồng]/[sandwich ballballyou.jpg]"
Bạn bè của Thời Huỳnh nhiều, hơn nữa quan hệ hợp tác giữa các bên đều không tồi, vừa đăng lên một lúc thì lượt thích và lượt bình luận đã vô cùng náo nhiệt, một nửa thì than thở Thời Huỳnh lại dùng nhãn dán hình Sandwich để làm mặt cưng, nửa kia đề xuất nhà hàng khác, còn lại thì nghiêm túc giới thiệu món ăn.
“OK.” Thời Huỳnh chọn vài món có tần suất xuất hiện cao, đặt chỗ tại Xuân Lư và báo luôn những món cần lên trước.
Chu Kha Phàm đang ăn kẹo, lúng búng nói:
“Đàn chị, chị có thể để em đặt mà.”
“Tâm trạng đàn chị đang tốt.”
Thời Huỳnh chống cằm lười biếng trả lời, đồng thời lướt đến trang cá nhân của Văn Tê Hạc, đáng tiếc, trang cá nhân của Văn Tê Hạc tuy không nói là trống không, nhưng so với Thời Huỳnh, tuyệt đối ít đến mức tận cùng, bài đăng mới nhất là từ tháng trước, chỉ có hai từ ngắn gọn: Về nước.
Thời gian trôi qua, một ngày kết thúc.
Một số người trong tổ phải ở lại làm thêm, Thời Huỳnh giúp họ gọi cơm hộp, những ai có việc thì về chung, còn lại 12 người, chia thành ba xe, vừa khít, bắt đầu xuất phát tới nhà hàng Thời Huỳnh đã đặt trước.
“Anh Thời, chị lái xe à, không uống rượu với bọn em sao?”
Ban đầu mọi người định gọi ba chiếc taxi, nhưng Thời Huỳnh muốn tự lái xe, mọi người đều biết, tửu lượng của Thời Huỳnh rõ như ban ngày, dù sao mấy lần liên hoan trước, cũng chưa ai từng thấy cô say bao giờ.
Thời Huỳnh mở cửa xe, mời ba cô gái ngồi vào, nghe thấy câu hỏi, cô cười nhạt, xinh đẹp kiều diễm như đóa hồng:
“Không uống, anh Thời của các em ấy à, sợ uống say rồi tối nay làm chuyện xấu.”
Ngày xưa thì cũng thôi, hiện tại trong lòng đã có những suy nghĩ nho nhỏ không thể nói ra, một khi chính mình uống say, xông vào trong phòng của Văn Tê Hạc, chắc cô sẽ phải lấy cái chết để tạ tội.
Các tổ viên nghe vậy, chỉ nghĩ rằng Thời Huỳnh sợ say rượu rồi gây chuyện, chẳng hề nhận ra mình đã bỏ lỡ thông tin đầy mùi tám chuyện, cười hì hì chia thành nhóm bốn người lên xe, chưa đầy nửa giờ sau, cả mười hai người đã có mặt trong trong phòng VIP của Xuân Lư mà Thời Huỳnh đã đặt trước.
Thiết kế của các phòng riêng trong quán dùng tường có bán kính hình vòng cung, giúp khách không bị làm phiền bởi người qua lại lúc dùng bữa, nhưng các khe hở chạm trổ hình cung trên tường giúp khách vẫn thấy được quang cảnh bên ngoài, không tạo cảm giác bí bách.
Xuân Lư có phong cách cổ điển Trung Hoa, bàn ghế gỗ đều có màu đỏ, thể hiện sự nồng nhiệt của món Tứ Xuyên. Đèn chùm treo trên trần nhà có lớp kính màu, tạo ra những bóng đổ sắc màu lung linh trong đại sảnh.
Phòng VIP Thời Huỳnh đặt ở tầng một, ngay bên cạnh cầu thang xoắn, là góc yên tĩnh, bên trái giáp tường, bên phải là thiết kế hình cung, không gian rất phù hợp cho buổi tiệc liên hoan công ty.
Sau khi tráng qua bộ đồ ăn bằng nước ấm, Thời Huỳnh rót một ly trà:
“Dùng trà thay rượu, cạn ly với mọi người, chuyện công việc chúng ta không nói ở đây, có gì thì nói ở công ty, tối nay, mọi người cứ ăn uống thoải mái, không cần tiết kiệm tiền cho anh Thời.”
“Cảm ơn anh Thời!”
“Anh Thời, chúng em mời anh!”
Trong tổ một và tổ hai, người lớn nhất mới chỉ 32 tuổi, cả nhóm đều rất trẻ, thông thường khi tụ tập riêng, họ đều rất quen thuộc lẫn nhau, thoải mái trò chuyện mà không hề khách sáo.
Thời Huỳnh vừa kẹp một miếng cá, đang chuẩn bị đưa vào miệng, ánh mắt chợt liếc qua, nhìn thấy người trên tầng hai, khiến miếng cá rơi ngay xuống đĩa.
Người đàn ông mặc vest đi giày da, dáng vẻ vừa mới kết thúc công việc, từ công ty đi thẳng tới nhà hàng, anh đứng quay lưng về phía phòng của Thời Huỳnh, một tay bỏ vào túi quần tây, lưng thẳng tắp, dáng vẻ thanh tao như ngọc, đang trò chuyện với hai thanh niên có độ tuổi tương đương.
“Đàn chị?” Chu Kha Phàm thấy Thời Huỳnh đứng đơ người, ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“A?”
Thời Huỳnh bừng tỉnh, bắt gặp ánh mắt của Chu Kha Phàm, ngay lập tức nở nụ cười, nhẹ nhàng vỗ vai Chu Kha Phàm:
“Phàm Phàm, lần sau đi ăn liên hoan, đàn chị nhất định sẽ hỏi em trước.”
Vậy mà lại có thể gặp được anh trai nhỏ, Phàm Phàm đúng là thần may mắn!
Vừa nói xong, Thời Huỳnh không đợi mọi người phản ứng, nhanh tay giật lấy một cốc bia vừa được bồi bàn mang tới.
Tiếp theo đó, các thành viên trong tổ chứng kiến anh Thời, người đã nói sẽ không uống bia vì sợ gây chuyện, uống ừng ực hơn nửa cốc mà không tốn chút sức lực, các thành viên nam trong nhóm không khỏi nuốt nước bọt, lại thấy sắc mặt của Thời Huỳnh không hề thay đổi, trong mắt không khỏi toát lên sự kính nể tột cùng.
Tuy rằng mỗi lần liên hoan, Thời Huỳnh vẫn luôn chưa từng uống say, nhưng tận mắt nhìn thấy tư thế uống đầy hào sảng, mặt không đổi sắc dù chỉ một chút, mọi người vẫn cảm thấy như cũ, không thể không bội phục.
“Anh Thời, chẳng phải chị nói không uống rượu sao…”
“Suỵt.”
Thời Huỳnh trộm liếc nhìn lên tầng, thấy Văn Tê Hạc không để ý tới phòng bên mình thì thở phào nhẹ nhõm, đưa chìa khóa xe cho một đồng nghiệp:
“Anh Thời có chút việc phải đi trước, mấy đứa ăn xong thì giúp chị gọi tài xế đưa xe về nhé, về nhà mấy đứa hay về chung cư Thương Minh đều được, cảm ơn nhiều nhé, lát nữa chị ra ngoài thanh toán, mai mời mấy đứa ăn pizza.”
“Anh Thời…”
Một bàn dài các tổ viên thấy Thời Huỳnh uống xong đã vội chạy mất, hai mặt nhìn nhau, một người trong đó có chút lo lắng:
“Không phải là có chuyện thật chứ?”
“Không đâu, tôi vừa mới thấy sắc mặt anh Thời lúc nãy trông vẫn ổn.” Chu Kha Phàm lắc đầu, rồi quay sang đồng nghiệp đang cầm chìa khóa xe: “Sau khi kết thúc tôi với cậu gọi tài xế lái thay, tôi biết chỗ để xe của anh Thời ở chung cư Thương Minh.”
Thời Huỳnh yêu cầu bồi bàn mang thêm vài món đặc biệt của nhà hàng rồi thanh toán tất một thể, sau đó bắt đầu rối rắm không biết nên đứng ở đâu để có thể gặp Văn Tê Hạc một cách thật tự nhiên, nhưng chưa kịp suy nghĩ xong, khi vừa bước ra khỏi khu vực thanh toán, cô đã đụng ngay Văn Tê Hạc đang đi từ tầng hai xuống.
“Anh Văn, thật trùng hợp, anh vừa ăn xong?”
Vốn dĩ Thời Huỳnh chỉ đơn thuần thưởng thức Văn Tê Hạc, nhưng ngay khi gắn liền với cụm từ anh trai nhỏ, sự thưởng thức lập tức thăng cấp thành thích, vừa phải khống chế không cho khoé môi mình cong lên quá rõ ràng, vừa thầm nghĩ trong lòng, về nhà cô chắc chắn phải đánh dấu ngày hôm nay là ngày may mắn của mình!
Nhân viên của Hành Không thường có phong cách thời trang thoải mái, trừ khi gặp khách hàng, nếu không thì rất ít khi thấy người nào mặc vest nghiêm chỉnh. Vì hôm nay không phải đi làm chuyện lớn, Thời Huỳnh chọn một chiếc váy hoa voan, chất liệu màu kem làm cô thêm phần ngọt ngào và thanh thoát.
Rất ngọt ngào.
Văn Tê Hạc hơi nheo mắt, dừng lại trên khuôn mặt của Thời Huỳnh một lúc, đặc biệt là khi cô gái nhỏ cong môi cười, ngọt ngào đến tận trái tim:
“Đúng vậy, rất trùng hợp.”
Không uổng phí việc mình ngồi lại bồi chuyện với hai người Giang Sái thêm vài ba phút.
Đôi mắt của Thời Huỳnh rất đẹp, đuôi mắt đỏ, cong lên đầy mê hoặc kiều diễm, nhưng tròng mắt lại thuần khiết trong vắt, khiến người đối diện không khỏi cảm thấy rung động.
“Cô đang định đi về sao? Có lái xe không?” Khi Văn Tê Hạc hỏi, anh đã chuẩn bị sẵn câu trả lời trong đầu, nếu Thời Huỳnh lái xe, anh sẽ nói mình uống say, nhờ cô cho quá giang, nếu cô không lái xe, anh sẽ...
“Có lái xe.”
Thời Huỳnh thấy Văn Tê Hạc định nói gì đó, sợ anh từ biệt bèn vội vàng bổ sung:
“Nhưng tôi vừa uống chút bia với đồng nghiệp, nên đã đưa xe cho họ rồi, đang định bắt taxi về.”
Có lẽ vì câu thoại bị cướp mất, trên gương mặt của Văn Tê Hạc xuất hiện một khoảnh khắc bối rối, nhưng ngay sau đó anh lấy lại bình tĩnh, lịch thiệp mỉm cười:
“Đã tình cờ gặp nhau rồi, để cô bắt taxi thì không lịch sự chút nào, vừa lúc tôi không uống rượu, có vinh hạnh được chở cô về không?”
Hai người đứng cách nhau tầm một cánh tay rưỡi, thế cho nên không ai trong họ ngửi thấy được trên người đối phương có mang mùi rượu hay không, Thời Huỳnh lúc đầu nghĩ, nếu ăn với bạn bè, Văn Tê Hạc chắc hẳn cũng uống rượu, đến lúc đó lại nói hai người dù sao cũng là hàng xóm, cứ việc gọi chung một chiếc taxi đi về là được.
Nhưng không ngờ lại có cơ hội ngồi ghế phụ lần nữa, trong lòng Thời Huỳnh vui sướng như thể có một người tí hon đang đội chiếc băng đô lucky nhảy nhót xung quanh. May mà cô nhớ phải giữ sự điềm tĩnh, sợ thể hiện quá rõ lại làm anh sợ, nên vẫn duy trì vẻ lịch sự, nhã nhặn.
Đứng trên lan can tầng hai, Tần Vân Thăng liếc nhìn Giang Sái:
"Sái Sái, cậu bảo mục đích Văn Tê Hạc đáp ứng lời mời ăn tối món Tứ Xuyên trong nhóm tối nay là sao…"
Nhìn theo Văn Tê Hạc cùng Thời Huỳnh sóng vai rời khỏi cổng Xuân Lư, Giang Sái đẩy gọng kính không khung trên sống mũi, điềm nhiên đáp:
"Chắc để tạo ra cái gọi là trùng hợp."
Tần Vân Thăng và Giang Sái nhìn nhau, đồng thanh:
"… Người công cụ." Cả hai người đều là công cụ thôi, mời ăn tối? Xạo choá!
“Có hơi lạnh rồi, đợi nó ấm chút hẵng uống, uống rượu buổi tối có thể không tốt cho dạ dày đâu.” Văn Tê Hạc thấy Thời Huỳnh thắt dây an toàn xong, lấy từ tủ lạnh trên xe một chai sữa và nhắc nhở bằng giọng trầm ấm.
Khi Thời Huỳnh cầm lấy chai sữa, ngón tay cô vô tình chạm vào đầu ngón tay Văn Tê Hạc. Cảm giác lạnh lạnh từ chai sữa đối lập hoàn toàn với sự ấm áp từ đầu ngón tay của anh, như thể có dòng điện chạy dọc theo mạch máu đến khắp cơ thể, làm trái tim cô bất chợt run lên.
"Cảm ơn."
Ghế trước rộng rãi bỗng trở nên chật chội, bầu không khí lành lạnh như tràn ngập một luồng nhiệt vô hình, Thời Huỳnh đưa tay chạm nhẹ vào d ái tai của mình:
"Anh Văn, anh có phiền không, lát nữa có thể dừng lại ở cửa hàng hoa quả phía trước chung cư không? Tôi muốn mua ít trái cây về."
"Không phiền." Giọng Văn Tê Hạc khẽ khàng, khởi động xe, ánh mắt mới rời khỏi đầu ngón tay mình, mím nhẹ đôi môi nhìn thẳng phía trước, không nghĩ thêm điều gì khác nữa.
Thời Huỳnh hướng ngoại, rất biết cách bắt chuyện, còn Văn Tê Hạc, ngoài việc không kiên nhẫn với một số người, cũng là một người khá biết cách trò chuyện.
Hai người nói chuyện trời nam đất bắc suốt dọc đường, ai cũng có thể nắm bắt chủ đề của đối phương, dần dần hiểu thêm về nhau, Thời Huỳnh từ những câu trả lời của Văn Tê Hạc mà cẩn thận tưởng tượng về cuộc sống và những thay đổi trong tính cách của anh trai nhỏ sau mười năm xa cách. Hơn nữa, cô vẫn luôn nhớ rõ, hồi đó khi ăn ở nhà ăn của Châu báu Bách Đốn, sở thích ăn uống của Văn Tê Hạc và anh trai nhỏ có chút khác biệt.
Thời Huỳnh uống từng ngụm sữa nhỏ, cảm thấy quyết định tổ chức liên hoan tại Xuân Lư hôm nay quả là một quyết định sáng suốt, từ Hành Không đi về phía nam là tới Xuân Lư, từ Hành Không quay về chung cư Thương Minh lại đi về phía bắc, một nam một bắc, cô có thể ở trên xe thêm chút nữa.
“Xe của anh vậy mà còn có sữa bò, thật thần kỳ.”
“À…” Văn Tê Hạc vốn dĩ không để sẵn sữa trong xe, nhưng ánh mắt anh lướt qua sườn mặt của Thời Huỳnh khi cô cúi xuống uống sữa, khóe môi thoáng hiện lên nụ cười nhẹ: "Tối qua Tần Vân Thăng mang sữa bò cho bạn gái, không cầm hết được nên để lại trên xe của tôi."
"Tối hôm qua… Thì ra sau bữa tiệc anh còn đưa Tần Vân Thăng về nhà sao?" Thời Huỳnh nghĩ thầm, anh trai nhỏ thật là vất vả quá đi, việc của tài xế cũng phải xử lý.
Văn Tê Hạc: “…”
Theo thói quen nên đổ lỗi xong, anh quên mất chuyện trước đó rồi.
Giờ tan tầm nên xe bị kẹt lại một chút, gần chín giờ tối mới đến cửa hàng hoa quả trước chung cư, mà chung cư Thương Minh hai người ở cách đó chưa đến hai trăm mét.
Trước khi Thời Huỳnh kịp mở miệng, Văn Tê Hạc đã tháo dây an toàn, rõ ràng anh định cùng cô xuống mua trái cây, thái độ này khiến Thời Huỳnh không tiện mở lời nói rằng mình sẽ về ngay.
Thời Huỳnh thích ăn salad trái cây vào buổi tối, nên cô chọn vài quả kiwi, vải, nho, trong khi Văn Tê Hạc đứng chờ ngoài cửa, ánh mắt không rời Thời Huỳnh dù chỉ một chút, không hề tỏ vẻ khó chịu, thậm chí còn thấy hưởng thụ.
Thân hình cao lớn, diện mạo tuấn tú, khí chất ưu nhã, chỉ cần đứng đó cũng đủ thu hút ánh mắt người đi đường, cô nhân viên trẻ trong tiệm đang tính tiền nhìn đến đỏ mặt ngượng ngùng.
"Cô bé à, bố thí cho chị một ánh nhìn được không?" Thời Huỳnh đẩy giỏ trái cây trên tay ra, cười bất lực: "Chị nghe thấy tụi trái cây này đang gọi chị về ăn kìa."
Nhân viên nghe lời nhắc nhở của Thời Huỳnh vốn cảm thấy buồn bã, nhưng nghe câu nói sau thì bật cười, vừa gói hàng vừa nói:
"Tổng cộng là 98.8 tệ, mời chị quét mã thanh toán."
"Cảm ơn."
Nhân viên vừa thấy Thời Huỳnh bước ra, chàng trai cô nàng vừa lén ngắm đã ngay lập tức bước lên chào đón, khiến mặt cô nàng lại đỏ lên, hỏng thật, lén nhìn bạn trai người ta còn bị bắt gặp!
“Huỳnh Huỳnh.” Ông Từ dắt lồ ng chim đi dạo, vừa thấy Thời Huỳnh, mắt sáng lên, vội kêu một tiếng, rồi giơ chiếc lồ ng chim được chạm khảm kiểu Pháp lên trước mặt cô như hiến vật quý: "Lại dạy nó được thêm hai kiểu hót mới."
Văn Tê Hạc ngẩn ra, nhận ra ông Từ trước mặt không phải ai khác mà chính là cụ già tập Thái Cực Quyền mà anh gặp lúc chạy bộ lần trước. Nhìn lại chiếc lồ ng chim chạm khảm hoa dây, con họa mi trong lồ ng bám chắc vào thanh gỗ, bộ lông bóng mượt, đôi mắt xanh lá sáng ngời nhìn chằm chằm mọi người, trông đầy sinh khí.
Nhưng ông Từ, người đã từng rất nhiệt tình, nhưng giờ đây mắt không hề nhìn đến Văn Tê Hạc, toàn bộ tinh thần đều ở trên người Thời Huỳnh.
“Thật ạ? Ông Từ lợi hại thật đấy, dạy được mấy kiểu hót này đâu có dễ.” Gần như ngay khi Thời Huỳnh vừa nói xong, con họa mi nhận ra cô, lập tức ngẩng cao đầu và bắt đầu cất tiếng hót.
Hót tiếng gà, tiếng mèo, tiếng chó... từng tiếng một, không cái nào lặp lại.
Thời Huỳnh lộ vẻ ngạc nhiên, khẽ gõ nhẹ lên lồ ng chim, khiến chú họa mi vui vẻ vỗ cánh:
"Twice-cooked Pork, cưng giỏi quá, làm bố nuôi nở mày nở mặt rồi đấy."
Khen xong Twice-cooked Pork, Thời Huỳnh quay đầu nhìn Văn Tê Hạc, giải thích:
"Năm ngoái ông Từ nhờ tôi chăm Twice-cooked Pork một thời gian, tôi dùng máy ghi âm dạy nó ba kiểu hót, nó thông minh lắm."
"Ừ, rất thông minh, nhìn là biết, cô dạy tốt lắm." Văn Tê Hạc nói thật lòng, họa mi có học được hay không, ngoài khả năng tự nhiên còn phải phụ thuộc vào chủ nhân của nó, nếu Thời Huỳnh không kiên nhẫn, chú chim sẽ chẳng thể nhớ kỹ, hay thậm chí không nguyện ý học được như vậy.
Ông Từ vẫn luôn nhìn Thời Huỳnh lớn lên, nghe vậy thì cười vui vẻ, định giải thích thêm, nhưng khi nhìn kỹ Văn Tê Hạc, bỗng ồ lên một tiếng, cẩn thận nhìn kĩ:
“Chàng trai trẻ, hình như ông đã gặp cậu rồi thì phải?”
“Ông Từ, lần nào ông gặp con đi cùng một chàng trai là ông đều nói câu đó, tâm tư của ông con đã sớm nhìn thấu rồi.” Thời Huỳnh tỏ vẻ ông không lừa được con đâu.
“Thật sự gặp rồi mà.” Ông Từ gấp đến dậm chân, bỗng nhiên nhớ ra, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Văn Tê Hạc: “Cậu chẳng phải là chàng trai trẻ lần trước mà ta vốn định giới thiệu cho Huỳnh Huỳnh, kết quả là cậu lại nói đã có bạn gái kia sao?!”
Thời Huỳnh: “???”
Văn Tê Hạc: “…”
Ông, ông nói lại lần nữa, lần trước ông định giới thiệu cho anh làm quen với ai???
—---------
Tác giả có lời muốn nói:
Hạc Hạc: Ông phải nói sớm chứ!