Mưa đập vào cây cối Giang Nam, những đoá hoa nở rộ chỉ trong một đêm.
Thời Huỳnh nhìn những đám cây xanh mướt trong mênh mông mưa phùn, những khóm hoa đang thi nhau đua sắc, cảm nhận sâu sắc câu thơ của Vương An Thạch, dù gặp mưa khi đi công tác khiến tâm trạng bực bội, nhưng cảnh sắc tuyệt đẹp phần nào đã làm dịu trái tim cô.
“Thời Huỳnh, chúng ta ăn một bữa chỉ trong 20 phút, cậu mất 10 phút nhìn đồ ăn, 10 phút nhìn cảnh sắc.” Vương Úc Sâm một tay chống cằm, đôi lông mày tinh tế không còn vẻ thiếu kiên nhẫn thường ngày, cười trêu chọc: “Cậu khiến tôi mất tự tin về ngoại hình của mình đấy.”
Vương Úc Sâm đã lăn lộn trong giới giải trí ba năm, có gia thế, có ngoại hình, luôn được người hâm mộ và những người xung quanh lấy lòng khen ngợi, trên Weibo hàng ngày đều có người hâm mộ kêu gào muốn gả cho anh ta, không ngờ có một ngày lại bị một cô gái phớt lờ.
“Xin lỗi.”
Dự án khiến Thời Huỳnh phải đi công tác là dự án mà Vương Úc Sâm quay quảng cáo, có một địa điểm tại Giang Nam, ban đầu Vương Úc Sâm nói đã đặt món Tây, nhưng Thời Huỳnh từ chối khéo léo, lần này lại từ chối khó tránh khỏi việc không cho người ta mặt mũi, sau một phen cân nhắc, cô đành phải ăn tối tại khách sạn nơi hai đoàn đội dừng chân. Cả tầng của khách sạn đều đã được hai đội chiếm hết, không lo bị rò rỉ tin đồn tình ái.
Sau khi xin lỗi, Thời Huỳnh chạm vào đôi hoa tai kim cương, mỉm cười dịu dàng:
“Nếu bạn trai mình thấy mình nhìn người đàn ông khác, chắc anh ấy sẽ ghen mất, bạn trai mình, mình phải cưng chiều thôi.”
Vương Úc Sâm có vẻ ngoài đẹp trai, nhưng không hợp với gu thẩm mỹ của Thời Huỳnh, hơn nữa cô thường xuyên nhìn thấy Văn Tê Hạc, nên khi nhìn Vương Úc Sâm, cảm thấy thật không bằng xem cảnh vật xung quanh khách sạn.
“Thời Huỳnh, cậu có bạn trai thật à?” Vương Úc Sâm nhíu mày, lộ rõ vẻ không vui, lần trước về anh ta đã suy nghĩ cẩn thận, cho rằng lúc ấy Thời Huỳnh chỉ nói đùa: “Tôi không thấy cậu đăng ảnh bạn trai trên Wechat.”
“Anh ấy hướng nội, không thích chụp ảnh.”
Thời Huỳnh trả lời đầy bình thản, dùng dĩa chọc miếng thịt bò, nhai kỹ rồi nuốt chậm:
“Hơn nữa, mình thích anh ấy đến mức phải giấu kín, chỉ mình mình thấy thôi, để người khác nhìn thấy là mình lại cảm thấy thiệt thòi.”
Chao ôi, lời mình nói bao giờ mới thành hiện thực đây.
Thời Huỳnh sợ Vương Úc Sâm hỏi thêm chi tiết, rốt cuộc nói dối rất dễ bị lật tẩy, cô uống một ngụm nước ép, lấy khăn giấy nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng, tỏ vẻ xin lỗi:
“Xin lỗi, mình phải về gọi video với bạn trai, cảm ơn cậu đã đãi bữa tối, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ trong những ngày sắp tới.”
“Hợp tác vui vẻ.” Vương Úc Sâm cười gượng gạo, nhưng vẫn giữ phong thái lịch sự, sau khi Thời Huỳnh rời đi, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên u ám, ánh mắt đen kịt, khiến người khác không thể nhìn thấu.
Trợ lý ngồi cách hai bàn, cầm điện thoại bước tới, nhìn Vương Úc Sâm đang không vui, dè dặt nói:
“Anh Úc Sâm, ảnh chụp xong rồi.”
Vương Úc Sâm thu hồi ánh mắt, uống cạn ly champagne: “Gửi vào điện thoại tôi.” Nói xong, anh ta nhìn trợ lý một cách ám chỉ: “Có một số việc có thể báo cáo, có một số việc…”
“Anh Úc Sâm, em đảm bảo không nói nửa lời với người thứ ba.”
“Được rồi, trở về đi.”
Trước mặt cấp dưới, Vương Úc Sâm không khỏi toát lên vẻ ưu việt đầy kiêu hãnh, đẩy đ ĩa sứ ra giữa bàn, chỉnh lại cổ áo, cũng rời khỏi nhà hàng.
---
Thời Huỳnh trở về phòng khách sạn, tắm rửa rồi thư giãn cơ thể, sau đó, cô dùng khăn quấn tóc, ngồi trên giường nhắn tin cho Văn Tê Hạc qua Wechat: [Anh Văn, Sandwich có ngoan không?]
Theo thói quen thường ngày, mỗi khi Thời Huỳnh đi công tác, cô thường gửi gắm Sandwich ở nhà Khúc Thanh Trú hoặc Hà Lam, nhưng lần này khi đang chuẩn bị đi công tác, trong thang máy Thời Huỳnh có trò chuyện với Văn Tê Hạc, tình cờ nhắc đến việc này. Văn Tê Hạc ngay lập tức hỏi có cần mình giúp chăm sóc Sandwich không.
Thời Huỳnh…
Dĩ nhiên đồng ý ngay rồi!
Đây chính là một cơ hội mà ông trời ban cho, để họ có cơ hội ngày ngày trò chuyện với nhau!
Thời Huỳnh đợi vài phút, thấy Văn Tê Hạc chưa trả lời, đoán rằng chắc anh đang bận, nên cô mở khăn lông ra, tựa lưng vào đầu giường lau tóc, ai ngờ tóc vừa xõa xuống, một lời mời video call xuất hiện.
“!!!”
Thời Huỳnh vội vàng chải tóc qua loa, cuống quít sửa sang lại trang phục, lập tức nhấn vào nút đồng ý cuộc gọi video, màn hình vừa hiện lên, thứ đầu tiên Thời Huỳnh thấy là chiếc cổ phiếm hồng, hầu kết gợi cảm hơi nhô ra, rồi tiếp tục là xương quai xanh thẳng tắp, chiếc áo choàng ngủ hờ hững bị thấm ướt.
Chết tiệt, cạn thanh máu rồi!!!
A a a a a a!!!
Dù trước lúc đồng ý gọi video, Thời Huỳnh có nghĩ Văn Tê Hạc liệu có phải nhầm video với gọi âm thanh không, nhưng mang theo chút tâm tư nhỏ nhoi, Thời Huỳnh vẫn quyết định nhận cuộc gọi chỉ trong vài giây, hoàn toàn không định cho Văn Tê Hạc cơ hội hối hận.
Nhưng thật không ngờ, buổi tối lại có một bất ngờ đến tận cửa như vậy!
[Ảnh áo choàng tắm.jpg] A!!!
Thời Huỳnh luôn tự nhận bản thân không quá để ý đến sắc đẹp của người khác phái, nhưng bây giờ cô lại hận không thể lăn lộn trên giường mấy chục vòng, đúng là trúng mánh rồi, nếu mà sờ được một cái, tối nay cô nhất định sẽ không rửa tay!
Điên cuồng liên tục lẩm bẩm trong lòng ba chữ thanh tâm chú, đồng thời trong đầu lặp lại tiếng kinh Chú Đại Bi, Thời Huỳnh nỗ lực khiến bản thân không đến mức biểu hiện ra sơ hở trên nét mặt.
Thực tế đã chứng minh, những năm tháng diễn xuất trước mặt khách hàng đã giúp Thời Huỳnh rèn luyện được da mặt dày.
Từ góc nhìn của Văn Tê Hạc, ngoài việc Thời Huỳnh ban đầu có hơi bất thường, đôi mắt mở to ngạc nhiên, thì chỉ trong vài nhịp thở, cô đã điều chỉnh lại một cách bình tĩnh và tự nhiên.
Giống như thể chuyện này chẳng có gì lạ lẫm cả.
Văn Tê Hạc: “…”
Thời Huỳnh nhìn xuống thêm chút nữa thì thấy con mèo trong lòng Văn Tê Hạc, đầu óc vốn đang quay cuồng vì vẻ đẹp trai của anh lập tức tỉnh táo lại, trời ạ, vị trí điện thoại của anh rõ ràng tập trung vào Sandwich, vậy mà cô lại mải mê chìm đắm trong sắc đẹp của anh.
Trong khoảnh khắc, Thời Huỳnh không biết nên xin lỗi anh trai nhỏ hay xin lỗi con trai Sandwich nữa.
“Vừa mới tắm cho Sandwich xong, giờ mới thấy điện thoại.”
Khi Thời Huỳnh còn đang thầm phỉ nhổ chính mình, giọng cười nhẹ nhàng của Văn Tê Hạc vang lên qua điện thoại, giọng anh trầm ấm, có chút quyến rũ, như là luồng gió ấm nhẹ nhàng mang theo một tia điện.
Bình thường nghe không cảm thấy gì, nhưng khi có màn đêm dày đặc và ánh đèn lãng mạn làm nền, giọng nói ấy khiến tim người nghe mềm nhũn ra, Thời Huỳnh im lặng rũ mắt, nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ của mình, vừa rồi khi vội vàng nhấn vào video, cô đã cẩn thận cài kín khuy áo, trông hệt như một thiếu nữ nhà lành.
Thời Huỳnh: “...” Tính sai rồi.
“Sandwich rất ngoan, nhưng rất nhớ cô.”
Văn Tê Hạc nhìn màn hình của Thời Huỳnh, hơi nín thở, ánh mắt dịu dàng lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt Thời Huỳnh, chỉ cảm thấy nhìn bao lâu cũng không đủ, trong lòng anh thầm bổ sung thêm một câu, anh cũng rất nhớ em.
Góc đặt điện thoại đã được anh tính toán kỹ lưỡng, sao cho nửa người của anh và Sandwich cùng xuất hiện trong màn hình, chỉ cần anh hơi rũ mắt đã có thể thấy rõ khuôn mặt Thời Huỳnh.
Còn gương mặt của chính mình, Văn Tê Hạc chỉ nhếch nhẹ khóe môi, anh sợ Thời Huỳnh nhìn thấy ánh mắt nóng rực không giống bình thường của mình lúc này.
“Meo meo meo.” Sandwich thấy Thời Huỳnh trên màn hình, đôi mắt xanh biếc tròn xoe lấp lánh ánh nước, hai cái chân nhỏ hồng hồng nhảy lên màn hình, vươn lưỡi nhỏ ra li3m: “Meo~”
Bị Sandwich chen vào phá đám, sự chú ý của Thời Huỳnh lập tức chuyển hướng, đưa ngón tay ra chạm nhẹ vào màn hình, để ngón tay chạm vào cái chân nhỏ mềm mại của Sandwich:
“Sandwich, chỉ vài ngày nữa là bố về rồi, ở nhà chú phải ngoan nhé, ăn cơm, đánh răng, tắm rửa, phải thật ngoan đấy.”
“Meo~”
Sandwich không hiểu Thời Huỳnh đang nói gì, nhưng biết là Thời Huỳnh đang nói chuyện với mình, nó nghiêng đầu nhỏ, meo một tiếng ngọt ngào, nói với Thời Huỳnh rằng nó đã nghe thấy!
Văn Tê Hạc thấy nụ cười trên mặt và ánh sáng trong đôi mắt của Thời Huỳnh, khóe môi khẽ nhếch lên, rõ ràng cũng cảm thấy vui vẻ, khi Thời Huỳnh hỏi, anh chỉ cần đáp lại đơn giản bằng một chữ hoặc một hình ảnh cũng được.
Nhưng vì tư tâm, anh đã chọn video call, phải nói rằng, suy nghĩ video call đã nảy sinh từ hôm qua khi anh cùng Thời Huỳnh nói về việc nuôi Sandwich.
“A, mưa rồi.” Thời Huỳnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ thoải mái trong mắt dần tan biến, giọng nói thấp đi: “Có vẻ như sắp có mưa to.”
Văn Tê Hạc luôn theo dõi Thời Huỳnh, lập tức nhận thấy biểu cảm không ổn của cô, nụ cười hơi nhạt đi, thử hỏi:
“… Cô không thích mưa to?”
Nghe vậy, Thời Huỳnh trả lời rất quả quyết:
“Không thích, trời mưa to, tiếng mưa rơi lộp bộp trên kính sẽ gây ồn ào khi ngủ.” Nói xong, cô lại ngước nhìn đồng hồ trên điện thoại: “Muộn rồi, chúng ta và Sandwich cùng đi ngủ nhé?”
Văn Tê Hạc cảm nhận được Thời Huỳnh không muốn tiếp tục nói về chuyện mưa to nữa, âm thầm ghi nhớ trong lòng, sau đó mỉm cười:
“Thời Huỳnh, chúc ngủ ngon.”
“... Anh Văn, ngủ ngon.”
Anh trai nhỏ, ngủ ngon.
Nhìn màn hình đã tối đen, ánh mắt Văn Tê Hạc vẫn chưa từng dịch chuyển, một lúc lâu sau, anh nghiêng đầu nhìn màn đêm yên tĩnh bên ngoài cửa sổ, nhớ lại lần trước khi gặp Thời Huỳnh ở trung tâm tâm lý, ánh mắt dần trở nên u ám.
Sau khi tắt video, Thời Huỳnh cảm thấy mỹ mãn, sấy tóc khô một nửa, thoa tinh dầu rồi vén chăn lên chuẩn bị đi ngủ, động tác hơi dừng lại, cô nhảy xuống giường kiểm tra kỹ lại khóa cửa sổ và cửa ra vào, thấy tất cả đều khóa chặt, cô nhẹ nhàng thở phào.
Đến một giờ sáng, Thời Huỳnh tỉnh dậy, nghe tiếng mưa gió gào thét bên tai, nhìn những vệt nước mưa uốn lượn trên cửa kính, cô nhận ra mình đã yên tâm quá sớm.
Trời mưa bão cộng với việc đang ở nơi xa lạ, căn bản không thể ngủ được.
Thời Huỳnh nằm trong chăn, lăn qua lăn lại hơn nửa giờ, tiếng mưa vẫn không dứt, cô không kìm được, vươn tay lấy điện thoại để trên tủ đầu giường.
Ánh sáng yếu ớt trong đêm tối phản chiếu đôi mắt và đôi môi mím chặt của Thời Huỳnh, có chút trầm lặng hơn ngày thường.
Nhóm “Quan tâm trẻ em thiên tài”:
[Trẻ em Huỳnh: Có ai còn thức không? Chơi mật thất không?]
[Trẻ em Trú: Đang họp ở công ty...]
[Trẻ em Huỳnh: Cảm ơn Trú Trú làm thêm để nuôi mình và con trai.]
[Trẻ em Lam: Đang hẹn hò với tiểu thịt tươi hệ cún con, hắc hắc hắc [hình ảnh] [hình ảnh]
Sau Hà Lam, lần lượt ba người khác cũng khác xuất hiện, nhưng không ai có thể chơi mật thất cùng cô, Thời Huỳnh thở dài, tự mình đăng nhập vào trò chơi sinh tồn trong mật thất, lướt qua danh sách bạn bè có chân dung còn đang sáng.
Vừa đăng nhập, tin nhắn riêng tư đã reo lên.
[Blank: Không ngủ được?]
Thấy ba chữ “không ngủ được”, Thời Huỳnh bỗng có cảm giác chột dạ, như bị Văn Tê Hạc bắt gặp, nhưng nhìn lại tên blank, cô lại hết chột dạ.
[Sandwich: Trời mưa, ngủ không được, lên đây chơi mật thất, lập đội không? Nhưng trễ quá rồi, có lẽ tôi không bật mic đâu.]
[Blank: Chơi, phó bản hai người, không cần mở mic, chúng ta gõ chữ trao đổi là được.]
[Blank: Mời bạn rồi.]
Trong mật thất hai người, Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc không nói lời nào, chỉ khi tìm thấy manh mối mới nhắn tin trao đổi trong hộp chat, dù tiếng mưa vẫn rất lớn, nhưng sau khi chìm đắm vào trò chơi, Thời Huỳnh đã hoàn toàn quên đi sự quấy nhiễu của cơn mưa, trong đêm tối, đôi mắt cô lấp lánh, không còn thấy chút nào vẻ trầm lắng khi vừa tỉnh dậy.
Văn Tê Hạc đang gõ chữ, điện thoại khác đặt trên bàn bỗng sáng lên, anh không thích bị làm phiền khi đang tập trung, vì vậy anh đã tải trò chơi trên một chiếc điện thoại chuyên dùng để tránh cuộc gọi, tin nhắn làm gián đoạn.
[QYS: Cậu đang chơi game???]
[QYS: Cậu cùng đội với ai??? Tôi vừa nhìn thử, là một cô gái???]
[QYS: [Tin nhắn thoại]… 25s]
Văn Tê Hạc liếc mắt qua, một người luôn hại anh em mà không đổi sắc mặt như anh, hiếm khi cảm thấy không được tự nhiên một chút, dù sao, lý do vừa rồi anh lên trò chơi chỉ vì Tần Vân Thăng và Giang Sái rủ chơi mật thất trong nhóm chat.
Lương tâm còn sót lại nhảy vài nhịp, Văn Tê Hạc nhìn thấy Thời Huỳnh đang tính toán mã khóa trước bảng mật mã trong mật thất, tay anh vừa điều khiển nhân vật tìm kiếm trong phòng vừa bấm giữ tin nhắn thoại chuyển thành văn bản, mặc dù đã cho leo cây, nhưng vẫn là xem qua oán giận của họ một chút đi.
[Ong…]
Ngón tay của Văn Tê Hạc vừa chạm vào đoạn tin nhắn thoại thì một tin nhắn mới trên Wechat hiện ra, ngón tay anh buông lỏng, một tiếng rống giận dữ vang lên:
“Văn Tê Hạc, cậu không có nghĩa khí! Anh em đều đang đợi cậu, cậu lại đi theo cô gái nhỏ trên mạng?! Cậu thật là đồ hai lòng…”
Giọng nói lại lần nữa bị ngắt ngang.
Văn Tê Hạc: “...”
Thời Huỳnh: “…”
Thời Huỳnh nghe ra giọng của Tần Vân Thăng, hơn nữa còn nghe được xưng hô phía trước của anh ta, khiến sắc mặt cô biến đổi không ngừng, ngồi bật dậy trên giường, c ắn môi dưới, mang theo chút hy vọng mong manh, khó khăn gõ chữ: Anh Văn?
[Blank: Thời Huỳnh.]
Thời Huỳnh: “…”
Ôi, lộ rồi.
Trên màn hình, cả hai nhân vật do Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc điều khiển đều đều dừng lại, đứng yên tại chỗ, không gian xung quanh tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Một lúc sau.
“Xin lỗi…”
Văn Tê Hạc gõ chữ, không thể không thừa nhận rằng anh đã làm sai, mặc dù đã nhận ra Sandwich chính là Thời Huỳnh, nhưng vẫn giấu giếm cô, thậm chí…
Thậm chí còn nảy sinh ý định lợi dụng Blank để thăm dò về yêu cầu của Thời Huỳnh đối với nửa kia trong tương lai, dù kế hoạch chưa bắt đầu, đã bị phá huỷ bởi một câu nói của Tần Vân Thăng.
[Sandwich: Chơi tiếp trước đã, còn 20 phút nữa.]
Văn Tê Hạc trả lời được, nhưng ánh mắt của anh không khống chế được mà nhìn vào khung chat riêng, đôi mày nhíu chặt, môi mím lại, một kiểu phản ứng khác hẳn phong cách thường ngày của cô, rõ ràng là đang tức giận.
“A a a a a a a a!”
Thời Huỳnh sợ bị hàng xóm khiếu nại, cả người nằm rúc trong chăn, cảm giác như muốn độn thổ vì ngại ngùng, trong lòng không ngừng hét chói tai, khuôn mặt đầy thẹn thùng:
“Trời ơi, Blank là anh trai nhỏ, lần trước bổ sung xong còn hí hửng nghĩ là không lộ tẩy, ngốc chết mất!”
Văn Tê Hạc gọi Thời Huỳnh quá đúng lúc, nhưng giờ cô nhận ra mình đã bị lộ rồi, thật sự có thể hiến não mình cho viện nghiên cứu y học, ít nhất cũng có thể góp phần công lao trong sự nghiệp y khoa của nhân loại.
“Hơn nữa…” Thời Huỳnh vừa điều khiển nhân vật của mình, vừa nhìn nhân vật của Văn Tê Hạc, gương mặt đỏ bừng: “Hơn nữa, nói chúc ngủ ngon xong không ngủ thì không nói, lại còn lên game chơi rồi bị bắt quả tang, trong mắt anh trai nhỏ, chắc mình chẳng còn chút uy tín nào nữa rồi nhỉ?”
Hai người cùng ở một phòng mật thất, nhưng đều không tập trung, mỗi người đều lo lắng đối phương có giận không, hay có còn giận không, một mật thất đáng lẽ chỉ mất nửa tiếng giải mã, nhưng họ lại kéo dài đến hơn một tiếng rưỡi.
Thời Huỳnh vốn định kéo dài thêm một tiếng nữa, nhưng khi thấy Văn Tê Hạc bắt đầu lo lắng về thời gian vì sợ cô ngày mai còn phải đi làm, anh đã tăng tốc tìm kiếm, những lời nhắn gọn gàng, súc tích của anh khiến trái tim nhỏ bé của Thời Huỳnh cứ thót lên từng nhịp, cô cảm thấy tim mình như nhảy múa theo từng dòng tin nhắn của anh.
“Lần chúng ta chơi mật thất ở bệnh viện lần trước, tôi đã đoán ra rồi.” Giọng Văn Tê Hạc trầm ấm, giữa đêm tối, mang lại một cảm giác an toàn, anh dựa vào cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng của thành phố Nam, những ánh đèn neon phản chiếu vào mắt, đôi mắt vốn lãnh đạm giờ như đượm chút pháo hoa của nhân gian: “Xin lỗi, không nói với cô từ trước.”
Thời Huỳnh nằm nghiêng trên giường, bên ngoài mưa to đã biến thành từng tiếng rả rích như sắp ngừng hẳn, cô thả lỏng chiếc điện thoại bên tai, cảm giác như có ai đó đang nhẹ nhàng nói chuyện bên tai mình:
“Ừm, anh không cần phải xin lỗi đâu, thật ra nếu lúc đó anh nói ra thì chắc tôi cũng ngại lắm.”
“Lúc đó tôi chỉ cảm thấy bản thân mình thật ngốc nghếch khi cứ cố vẽ rắn thêm chân.”
“Không ngốc.”
Thời Huỳnh chậm rãi đưa tay lên che miệng, trời ơi, giữa đêm, nghe được một câu không ngốc vô cùng đơn giản này lại thấy có chút cưng chiều, cô cảm thấy mình đang tự tưởng tượng quá đà mất rồi.
Mặc dù thời trung học và đại học cũng có nhiều người tỏ tình với cô, nhưng trừ khi đối phương biểu hiện rõ ràng, cô không bao giờ tự huyễn hoặc rằng người khác đang thích mình, cô luôn kiên định rằng nếu người ta chưa nói ra, đừng luôn cho rằng có người yêu thầm bản thân.
Thế nên khi tự cảm thấy có gì đó cưng chiều trong câu nói của Văn Tê Hạc, Thời Huỳnh ngại ngùng đến nỗi lấy chăn trùm kín mặt, tự nhủ đừng tưởng tượng lung tung nữa, Thời Tiểu Huỳnh.
“Tôi đoán được vì cô nuôi một con mèo tên Sandwich.” Văn Tê Hạc nói, giọng nhỏ dần: “Trước đó, cô đã hỏi một câu về việc nhận nhầm người.”
“Người mà cô gọi là anh trai nhỏ, thật sự nên gọi là người yêu cũ sao?”
Sau câu hỏi đó, Văn Tê Hạc cười nhẹ, một cảm giác áy náy và lo lắng ngập tràn trong lòng anh, ban đầu, anh chỉ định kết thúc trò chơi và để Thời Huỳnh đi ngủ, nhưng cuối cùng lại tiếp tục câu chuyện.
“Không phải người yêu cũ, thật sự không phải.” Thời Huỳnh vội vàng giải thích, giọng hơi cao lên: “Chỉ là tôi dùng từ không chính xác thôi, không có gì đâu.”
Dù không phải người yêu cũ, nhưng thích anh, thì là thật.
Thời Huỳnh không rõ trong lòng cô đang sợ hãi cái gì, có lẽ cô sợ rằng mình chưa kịp theo đuổi, thì Văn Tê Hạc đã khôi phục được ký ức. Dù sao thì đối với anh trai nhỏ, cô chỉ là một đứa em gái, một khi anh trai nhỏ phát hiện ra, có lẽ ngay cả tình anh em cũng không giữ được nữa.
“Cô gọi anh ta là anh trai nhỏ, vậy cô coi anh ta như anh trai sao?”
“... Đúng, coi như anh trai.”
Thời Huỳnh không biết nói gì hơn, trả lời xong thì giơ tay lên tự gõ vào đầu mình vài cái, nhắm chặt mắt, đập đầu vào gối, cảm giác hối hận vô cùng.
“À, là anh trai sao.” Văn Tê Hạc khẽ nhếch môi, trong đôi mắt đen lạnh lẽo ánh lên một tia sáng rực rỡ, làm hiện lên rõ ràng niềm vui sướng không thể giải thích: “Hồi còn nhỏ, tình cảm anh em giữa hai người chắc hẳn rất tốt, khiến người khác hâm mộ.”
Thời Huỳnh: “…”
Làm ơn đừng nói nữa! Còn cái cụm từ tình anh em, anh nói nhấn mạnh như thế làm gì chứ!
Văn Tê Hạc nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính hiện lên bản tin dự báo thời tiết, anh chuyển chủ đề:
“Thời Huỳnh, mưa bên cô tạnh chưa?”
“Tạnh rồi.” Giọng Thời Huỳnh nghe như đã khá hơn, khiến người ta không nhịn được cười: “Anh Văn, anh mà không nói chắc tôi cũng không để ý, mưa tạnh rồi, trước khi gọi điện tôi còn nghe mưa rơi tí tách.”
Sau sinh nhật ba tuổi, Thời Huỳnh đã rất ghét trời mưa to, mưa càng to cô càng cảm thấy ngột ngạt, khó chịu trong ngực, hồi bé không hiểu chuyện, hễ mưa to là cô lại khóc mãi không thôi, khiến bà nội rất đau đầu, thường phải dỗ dành cô đến tận nửa đêm, khi lớn hơn một chút, Thời Huỳnh sẽ cố gắng tỏ ra mình không sợ mưa, mong rằng bà nội không cần lo lắng, có thể ngủ ngon.
… Cho đến khi cô gặp được anh trai nhỏ.
“Mưa tạnh rồi, nên đi ngủ thôi.”
Nghe vậy, Thời Huỳnh vừa định đáp lại thì giọng của Văn Tê Hạc lại nhẹ nhàng vang lên:
“Ngủ ngoan, đừng dậy chơi game nữa.”
“Được, nghe lời anh.” Thời Huỳnh đáp lại.
Tiếng tút tút kéo dài sau khi cuộc gọi kết thúc, nhưng Văn Tê Hạc vẫn giữ nguyên tư thế vừa trò chuyện, bên tai anh như vẫn còn văng vẳng câu “nghe lời anh” rất nhẹ và ngọt ngào ấy.
Anh ngồi trong thư phòng một lúc nhưng không thể bình tĩnh lại, thở dài một hơi, lấy một điếu thuốc ra đến ban công châm lửa, trong ánh sáng đỏ rực của đầu điếu thuốc, đôi mắt anh dường như che giấu một cảm xúc nào đó đang dâng trào, thiêu đốt cả tâm can.
[QYS: Cậu sẽ không lại chặn tôi nữa đấy chứ? Tối nay cậu chơi game với ai vậy? Không sợ Thời Huỳnh biết rồi không vui à?]
Văn Tê Hạc hút xong điếu thuốc, quay lại phòng ngủ, nhìn thấy tin nhắn Wechat của Tần Vân Thăng, nghĩ đến lần trước Thời Huỳnh cố giải thích để Tần Vân Thăng không phát hiện ra điều gì, anh lại mỉm cười, cầm điện thoại lên, gõ vài chữ:
“Cậu không quen, tôi chỉ vào trận ngẫu nhiên thôi.”
[QYS: Cậu lại nói xạo rồi, trận ngẫu nhiên mà chơi đến một tiếng rưỡi á? Trận ngẫu nhiên mà ra khỏi phòng chưa đến nửa tiếng nữa! Cậu là cái đồ c@m thú!]
Văn Tê Hạc: “…”
--------------------
Lời tác giả muốn nói:
Tần Vân Thăng: Cậu là cái đồ c@m thú hai mặt!