Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 17: Chương 17




Tại một trung tâm tâm lý tư nhân trong thành phố.

Thời Huỳnh hoàn toàn không biết những gì đang được thảo luận trong nhóm, chiều nay cô có hẹn gặp bác sĩ tâm lý Điền Mộc, người đã từng giúp cô gỡ rối về mặt tâm lý, vì đến sớm hơn giờ hẹn, bác sĩ đang cùng người bệnh trước nói chuyện phiếm, cô ngồi ở khu vực chờ, uống cà phê vừa được pha, thỉnh thoảng ngước nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.

Không chút hoang mang, dáng vẻ ưu nhã lễ độ, bình thản, không hề giống như một người cần được tư vấn tâm lý.

Ba y tá nhỏ ở quầy lễ tân đang khe khẽ thì thầm:

“Thứ bảy thật tuyệt! Trước có một anh chàng đẹp trai, giờ lại đến một cô gái xinh đẹp, hơn nữa trên mặt cả hai đều mang theo ý cười, chẳng giống bệnh nhân chút nào.”

Không chỉ là mang theo ý cười, phong thái của họ còn lịch sự, nhã nhặn, trông có vẻ còn bình thường hơn cả những người bình thường.

“Không biết anh chàng đẹp trai phía trước là ai, nhưng cô Thời thì đã quen biết với bác sĩ Dụ được vài năm rồi.“ Một y tá cầm cuốn sổ ghi chép nói: “Cô Thời có vẻ chỉ đến để tái khám, chắc không có gì nghiêm trọng.”

[Cạch!]

Cửa được mở ra từ bên trong, người Thời Huỳnh nhìn thấy đầu tiên là bác sĩ Điền Mộc trong áo blouse trắng, buộc tóc đuôi ngựa thấp, gương mặt thanh nhã, đang nghiêng đầu nói chuyện, Thời Huỳnh đứng dậy từ ghế sô pha, vừa định chào hỏi thì chợt khựng lại.

“Bệnh nhân” bước ra từ trong phòng là một người đàn ông có nét mặt rõ ràng, phong thái ôn hoà thiện lương, anh khoác chiếc áo vest màu xám nhạt lên khuỷu tay, mỗi lời nói, nụ cười đều toát lên sự phong độ quý phái.

“Thời Huỳnh?”

Văn Tê Hạc đang cùng Điền Mộc thương lượng về nội dung lần sau, vừa ngước mắt lên bỗng chạm mắt Thời Huỳnh, cô mặc một chiếc áo chiffon tay phồng phong cách cổ điển, vừa tinh nghịch vừa trí thức, chính là chiếc áo anh đã thấy cô mặc trong video sáng nay.

Nhưng Văn Tê Hạc không hề có niềm vui bất ngờ vì duyên phận này, ngược lại, trái tim anh như bị siết chặt, một cảm giác bất lực mơ hồ dâng lên, anh không ngừng tự hỏi, rốt cuộc Thời Huỳnh đã gặp chuyện gì mà phải đi gặp bác sĩ tâm lý?

Trong lòng Thời Huỳnh cũng chẳng nhẹ nhõm hơn là bao, cô bối rối đáp lại:

“Anh Văn, thật là trùng hợp.”

Bác sĩ tâm lý Điền Mộc liếc nhìn hai người họ, trong mắt ánh lên một tia suy nghĩ nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười nhẹ:

“Huỳnh Huỳnh, chị có đặt món bánh Black Forest em thích nhất đấy.”

“Cảm ơn chị Mộc Mộc.” Thời Huỳnh điều chỉnh lại cảm xúc, nở một nụ cười, khẽ gật đầu chào Văn Tê Hạc rồi bước vào căn phòng trống.

Văn Tê Hạc vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo Thời Huỳnh như muốn phân biệt xem cô có thật sự thoải mái hay chỉ là giả vờ bình thản trước mặt người quen.

Thật tiếc là, cho đến khi cô ngồi xuống, anh vẫn không thể nhìn ra.

“Anh Văn, chúc anh một ngày tốt lành.”

“Cảm ơn.”

Văn Tê Hạc khẽ đáp lại, cử chỉ vẫn nhã nhặn khi rời khỏi, nhưng nếu nhìn kỹ, trong đôi mắt sâu thẳm của anh, rõ ràng đang đè nén một cảm xúc nào đó.

Căn phòng có tông màu ấm áp, dịu dàng, những chiếc ghế mềm mại, kẹo ngọt, đồ uống và cây xanh... Trên kệ sách là những cuốn sách về thiên văn địa lý đã được xếp gọn gàng, ở phía trên là những cuốn sách chuyên ngành tâm lý học.

Thời Huỳnh ngồi xuống, quan sát xung quanh, cười trêu chọc:

“Lâu quá không gặp, có chút lạ lẫm rồi.”

Lúc mới về nước, cô đã hẹn trước, nhưng vì công việc và lần bị bong gân, cô phải hoãn lại nhiều lần cho đến giờ.

“Món bánh Black Forest của em đây.” Điền Mộc bưng dĩa bánh đến trước mặt cô, rồi ngồi xuống đối diện. Hai người ngồi ngang hàng, không khiến cô có cảm giác bị nhìn xuống từ trên cao: “Tình hình có vẻ không tồi, chị nhớ vài năm trước, quầng thâm dưới mắt em còn có thể so với gấu trúc cơ mà.”

Lúc đứng ngoài cửa, Điền Mộc đã quan sát rất rõ ràng, Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc quen biết nhau, nhưng vì cả hai đều là bệnh nhân của cô, nên để bảo vệ quyền riêng tư của họ, cô cũng không hỏi gì thêm.

Thời Huỳnh vừa ăn một miếng bánh, nghe vậy, đôi mày thanh tú hiện lên nét ngọt ngào, cô hơi ngả người về phía trước, vừa tự hào vừa vui vẻ nói:

“Không chỉ không tồi, mà là rất tốt.”

Rất ổn.

Điền Mộc thầm nhẩm lại hai từ đó, nhẹ nhàng nhướn mày, vẻ mặt của Thời Huỳnh rất giống người rơi vào bể tình, định mở miệng hỏi thêm, thì bị Thời Huỳnh ngắt lời.

“Em thích một người rồi.” Thời Huỳnh đặt dĩa xuống, nghiêng đầu nhìn bầu trời xanh không một gợn mây ngoài cửa sổ, đôi mắt long lanh mơ màng: “Ngày nắng hay ngày mưa, em đều hi vọng sẽ cảm thấy như nhau, thay vì để chúng trở thành rào cản giữa em và anh ấy.”

Trong số những người Thời Huỳnh quen biết, Hà Lam rất thích những ngày mưa to, cô ấy nói tiếng mưa rơi tí tách trên cửa sổ giúp ngủ ngon hơn, nhưng với Thời Huỳnh, trời mưa to đã từng là điều rất nguy hiểm.

“Hai năm trước, chị đã khuyên em nuôi một con chó hoặc một con mèo, còn đoán khi nào em sẽ nói cho chị biết câu chuyện năm đó, giờ xem ra, sức mạnh của tình yêu quả thật vĩ đại.”

Nghe vậy, Thời Huỳnh mỉm cười:

“Chỉ là sức mạnh của tình đơn phương mà thôi, trước khi mọi rào cản biến mất, em sẽ không có được tình yêu.”

Điền Mộc hơi giật mình, giây lát, không khỏi cứng họng:

“Được rồi, chúng ta bắt đầu nhé?”

“... Được.”

---

Mặt trời đã ngả về phía tây, khi Thời Huỳnh rời đi, đã là bốn giờ chiều, cô đã trò chuyện với Điền Mộc suốt hai giờ liền, trong lúc đó còn ăn hết miếng bánh Black Forest, nhưng vẫn còn thấy thòm thèm, khi xuống thang máy, cô còn tìm kiếm trong điện thoại những quán trà chiều có đánh giá tốt gần đó.

[Oh… những chú Xì Trum dễ thương, họ cùng nhau hợp lực…]

Thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình, Thời Huỳnh mím nhẹ môi, không thể không nghĩ về cảnh họ chạm mặt nhau ở sảnh hai giờ trước. Gặp phải người mình thầm yêu tại trung tâm tâm lý thì phải làm sao?

“Anh Văn.”

Giọng nói của Văn Tê Hạc trầm ấm, vang lên bên tai Thời Huỳnh qua điện thoại, như có hàng ngàn dòng điện li ti chạy qua, khiến cô không kìm được mà run lên.

“Thời Huỳnh… buổi chiều có bận gì không?”

Thời Huỳnh một tay cầm túi, tay kia giữ điện thoại, mắt cúi xuống, tựa vào cột cửa tầng một của trung tâm tâm lý:

“Không bận, đang định về nhà.”

Cô vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng cười nhẹ vang lên từ đầu dây bên kia, giọng nói lười biếng, thoáng chút vui vẻ vang lên:

“Nhìn sang bên kia đường đi.”

Bên kia đường?

Trong lòng Thời Huỳnh đột nhiên dấy lên một dự cảm, cô ngập ngừng trong vài giây, rồi ngẩng đầu lên, suýt nữa thì nghĩ mình hoa mắt.

Cách một con phố cổ, phía trước là một quán cà phê với những bụi dây thường xuân và khóm hoa hồng leo bám đầy trên tường. Ở vị trí gần cửa sổ, Văn Tê Hạc trong bộ quần áo sơ mi và quần âu, tay áo sơ mi xắn nhẹ, đang nghiêng đầu nhìn cô, tay vẫy nhẹ.

“Nếu không có việc gì, có thể cùng tôi uống trà chiều không?”

Từ khi rời khỏi trung tâm tâm lý, Văn Tê Hạc vẫn luôn ngồi ở quán cà phê, chọn vị trí ngay sát cửa sổ, lúc Thời Huỳnh bước ra, anh cũng sẽ nhìn thấy, đương nhiên, trong lòng cũng đã nghĩ tới khả năng xấu nhất, nếu Thời Huỳnh có hẹn vào buổi chiều, anh sẽ không mở miệng nhắc tới buổi trà chiều nữa.

Nhìn người đàn ông qua cửa kính quán, miệng của Thời Huỳnh nhanh hơn suy nghĩ một chút, khi tỉnh táo lại, cô đã ngồi trong quán, đối diện với Văn Tê Hạc.

Thời Huỳnh cảm thấy không thể trách mình được, vừa mới xé toạc lớp vỏ cứng bao quanh trái tim cùng với bác sĩ tâm lý, thì đột nhiên nhìn thấy anh trai nhỏ mà mình thích, dù trời có sập đi chăng nữa, cô cũng sẽ không từ chối.

“Anh muốn gọi gì không?” Thời Huỳnh lật xem qua thực đơn, ngẩng đầu hỏi.

Trước mặt Văn Tê Hạc chỉ có một ly cà phê đen, trên đ ĩa có hai lá bạc hà mà anh bảo nhân viên phục vụ thêm vào, anh khẽ lắc đầu:

“Mời cô uống trà chiều, đợi cô gọi.”

“A, lẽ ra tôi phải mời anh mới đúng.” Thời Huỳnh gập thực đơn lại, nghiêng đầu cười nhẹ, trong đôi mắt màu trà ánh lên tia sáng dịu dàng, nhẹ nhàng ngọt ngào: “Lần trước ở Xuân Lư, tôi uống say, phải đi nhờ xe anh mà.”

Văn Tê Hạc qua một chiếc bàn tròn nhìn ánh sáng trong đôi mắt đẹp của Thời Huỳnh, tim anh như bị ánh nắng chiếu vào, lần đầu tiên trong đời cảm thấy hoàng hôn cũng thật lãng mạn.

“Tôi mời anh đến một quán mà hồi đi học tôi hay ghé qua nhé?”

“Ở gần đây?”

Văn Tê Hạc không quá quan tâm đ ến việc ăn ở quán nào, anh chỉ lo lắng cho Thời Huỳnh khi cô ở một mình, muốn thấy tình trạng của cô ngay lập tức sau khi rời khỏi trung tâm tâm lý, nhưng may mắn là trông Thời Huỳnh vẫn rất thoải mái.

“Không phải, ở con phố ẩm thực bên phải khu dân cư cũ đối diện chung cư Thương Minh, cuối phố, vào giờ tan học buổi chiều của trường trung học, khu phố ẩm thực trở nên rất nhộn nhịp, có một tiệm nhỏ bán đồ ngọt mà mỗi tháng tôi đều ghé lại ăn một lần kể từ khi trở về thành phố Nam.” Nếu không phải sợ tăng cân, Thời Huỳnh ước gì mình có thể ghé đến đó mỗi ngày.

Nghe xong, Văn Tê Hạc suy nghĩ một chút, rồi nói với vẻ áy náy:

“Xe của tôi đang được bảo dưỡng, có lẽ phải đi xe của cô rồi, làm phiền cô nhé.”

Trợ lý vừa nhận tin đi lấy xe mười giây trước: “...”

“Không sao đâu, vừa khéo ăn xong chúng ta có thể tiện đường về chung cư.”

Văn Tê Hạc đã ngồi ở ghế phụ không ít lần, nhưng trước đây chưa từng ngồi xe do người khác giới lái, trải nghiệm này thật mới lạ, ánh mắt anh thỉnh thoảng lướt qua sườn mặt nghiêng của Thời Huỳnh, rồi khẽ nhẩm đi nhẩm lại từ “chúng ta”, tâm trạng vui vẻ vô cùng.

Hai người đều rất biết cách trò chuyện, Văn Tê Hạc kỵ việc nói quá nhiều khi mới quen, còn Thời Huỳnh hiểu rằng bản thân cô bây giờ, trong mắt anh trai nhỏ bị thiếu hụt ký ức, chỉ là hàng xóm và bạn bè cùng đi ăn một bữa cơm mà thôi, vì thế, không ai mở miệng hỏi tại sao đối phương lại có mặt ở trung tâm tâm lý.

“Cửa tiệm nằm sâu bên trong, nhưng được cái là không gian sạch sẽ, yên tĩnh.” Thời Huỳnh thông thạo đường đi ở phố ẩm thực, thỉnh thoảng lại giới thiệu cho Văn Tê Hạc về các cửa hàng bên đường, như nhà này có bánh cuốn ngon hay lẩu khô của nhà kia rất nổi tiếng.

Văn Tê Hạc cúi đầu lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu, lại nói đùa có cơ hội sẽ nhờ Thời Huỳnh dẫn mình đi nếm thử, dù gì anh cũng mới trở về nước, ở chung cư Thương Minh chưa đầy một tháng, mọi thứ xung quanh còn rất xa lạ, Thời Huỳnh nhiệt tình đồng ý.

Một tiệm nhỏ nằm ở cuối phố, xung quanh được bao quanh bởi hàng rào, cây xanh mát mẻ. Trong sân có ba chiếc bàn dài, trên mái hiên treo những chiếc chuông gió màu xanh và hồng, thỉnh thoảng lại có những cánh giấy chúc phúc và những chiếc lọ hình ngôi sao bay lơ lửng. Không gian như ghi dấu những dấu ấn của thời gian.

Văn Tê Hạc dừng lại trước cửa gỗ một lúc, rõ ràng anh chưa từng đến đây trước đó, nhưng bàn gỗ trong sân, cây ngô đồng, chuông gió lại cho anh cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.

“Thứ bảy học sinh được nghỉ, nếu không thì vào giờ này, chúng ta có thể không tìm được chỗ ngồi.“ Thời Huỳnh dẫn Văn Tê Hạc ngồi xuống một chiếc bàn tròn dưới bóng râm của cây ngô đồng: “Anh có kiêng gì khi uống trà chiều không?“

Dù Thời Huỳnh đã xác nhận Văn Tê Hạc chính là anh trai nhỏ mà cô từng thích, nhưng sau mười năm, sở thích và thói quen của anh có thể đã thay đổi, trước đây, anh trai nhỏ thích làm và ăn chân gà kho, còn bây giờ thì không thể ăn được nữa.

Văn Tê Hạc không có yêu cầu đặc biệt về đồ ngọt, nhưng có vẻ khách sẽ phải vào trong quán để gọi món, anh tùy ý khoác áo vest lên ghế, đưa tay nhẹ nhàng ấn vai Thời Huỳnh để cô ngồi xuống:

“Để tôi đi, cô thích món gì?” Anh nhớ rõ lúc ở trung tâm tâm lí, bác sĩ Dụ có nói Thời Huỳnh thích nhất là bánh Black Forest.

“Món sữa đông hoa hồng của quán này là ngon nhất.” Đôi mắt Thời Huỳnh cong cong, tự nhiên nói ra món mình muốn: “Còn lại thì không cần đâu, dù sao tôi cũng vừa ăn một phần bánh Black Forest rồi.“

“Được, đợi chút.“

Thời Huỳnh chống tay lên cằm nhìn theo bóng lưng của Văn Tê Hạc, một lúc lâu sau, cô bỗng bật cười, hồi tiểu học, mỗi lần tan học cô thường kéo anh trai nhỏ đến tiệm này mua đồ ngọt mang về ăn, vì cô còn quá thấp, nên chỉ có thể kiễng chân, một tay bám quầy, một tay kéo tay áo của anh trai nhỏ:

“Anh trai nhỏ, món nào cũng ngon hết, chúng ta mỗi người hai cái chia nhau ăn được không? Như vậy mỗi người sẽ được ăn bốn vị khác nhau.“

“Mỗi người một cái.“

“A? Anh ăn một cái, em hai cái được không?”

“Chỉ có một cái cho em thôi.”

“Không được, không được, mỗi người một cái, anh phải giữ lời!“

Ký ức đã có chút mơ hồ, Thời Huỳnh thậm chí không nhớ nổi mình đã thỏa hiệp bao nhiêu lần với anh trai nhỏ, nhưng hương vị của mousse bạc hà ở quán thì vẫn chẳng thay đổi.

Khi Văn Tê Hạc bước vào quán, chuông gió trên mái hiên ngân vang nhẹ nhàng bên tai, quán chỉ có hai nhân viên, một thu ngân và một phục vụ.

Anh lướt qua tấm thực đơn bằng gỗ, nhẹ nhàng nói:

“Một phần sữa đông hoa hồng, một phần mousse vải, và hai ly nước chanh, cảm ơn.”

“Tổng cộng là 48.5 tệ, chúc quý khách ăn ngon miệng.“

Nhân viên thu ngân đưa cho Văn Tê Hạc tấm phiếu nhỏ kẹp trong chiếc kẹp gỗ, đồng thời lấy ra một tấm giấy ghi chú và một cây bút bi:

“Quán chúng tôi có một bức tường ước nguyện, bình thường học sinh đều thích viết điều ước của mình lên rồi dán ở bức tường đối diện, nếu quý khách muốn, có thể viết thử, biết đâu một ngày điều ước sẽ thành hiện thực.“

Văn Tê Hạc hiểu rằng bức tường ước nguyện chỉ là một chiêu trò quảng bá của cửa hàng để kéo khách quay lại, tuy vậy, anh vẫn mỉm cười và nhận tờ giấy ghi chú, viết vài dòng, sau đó xé trang của mình ra và đứng trước bức tường ước nguyện, suy nghĩ xem nên dán nó ở đâu.

Vị trí phía trước đều là những điều ước của năm mới, còn những năm trước đó, có cái được dán lên tường, có cái thì nằm gọn trong giá gỗ bên dưới, từng xấp từng xấp, cho thấy tiệm đã đón không ít khách để lại điều ước.

Ánh mắt của Văn Tê Hạc sắp rời khỏi đó thì bỗng nhìn thấy một mảnh giấy màu hồng hơi phai màu, nằm ẩn ở bên phải chiếc giá gỗ, lộ ra một góc với hai chữ Thời Huỳnh được viết ngay ngắn và vụng về, giống như chữ của một học sinh tiểu học.

[Hy vọng mỗi sinh nhật sau này đều được đón cùng với anh trai nhỏ tốt nhất trên thế giới. – 07.10.20XX, Thời Huỳnh]

Trên chiếc giá gỗ cũ kỹ, ẩn giấu một mong ước hồn nhiên của một cô gái nhỏ, Văn Tê Hạc cúi đầu, nhìn chằm chằm từng chữ, đôi mắt anh chứa đầy cảm xúc lẫn lộn, trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên anh cảm nhận được thứ gọi là “ghen tị”.

Vài phút sau, Thời Huỳnh dưới gốc cây ngô đồng đã đợi đến lúc Văn Tê Hạc trở lại, với nét mặt đã khôi phục bình tĩnh như lúc ban đầu.

Văn Tê Hạc ngồi xuống, thấy Thời Huỳnh đang nhìn đ ĩa mousse vải trên bàn với ánh mắt thích thú xen lẫn tiếc nuối, đôi mắt anh khẽ cong, khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng, chậm rãi đẩy chiếc đ ĩa sứ đựng mousse vải về phía trước:

“Gọi cho cô đó, nếu không ăn hết, cô có ngại chia cho tôi một chút không?“

Lần trước ở cửa hàng trái cây, anh đã chú ý đến những loại trái cây Thời Huỳnh thích, trong đó vải là loại cô chọn nhiều nhất.

“Tất nhiên là không ngại!“ Thời Huỳnh từng chia sẻ đồ ngọt với anh trai nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên nghe anh chủ động nói muốn chia sẻ, trong lòng rất vui vẻ, nhưng không dám biểu hiện quá rõ, cố gắng nén lại nụ cười, nghiêm túc dùng nĩa chia đôi chiếc bánh mousse: “Mỗi người một nửa, mousse vải của tiệm này thật sự rất tuyệt.“

Văn Tê Hạc thu hết biểu cảm nhỏ bé của Thời Huỳnh vào mắt, cúi đầu cười nhẹ, anh trai nhỏ cô từng thích thì sao chứ, giờ phút này, người có thể chia sẻ bánh ngọt với Thời Huỳnh, chỉ có mình anh mà thôi.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Bảo: Aaaa, được ăn chung món tráng miệng với anh trai nhỏ! Muốn trộm luôn cái nĩa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.