Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 3: Chương 3




Thứ hai.

“Tổ trưởng, giải thưởng lớn của hội chợ triển lãm S&D đã được đưa lên môi trường kiểm thử lúc 9 giờ sáng nay.” Thực tập sinh Chu Kha Phàm nhìn thấy Thời Huỳnh, vội đi đến báo cáo chi tiết: “Kịch bản quảng cáo cho đồ uống Lam Tây…”

“Dự án Lam Tây vẫn còn rất nhiều thời gian, cuối tháng đưa kịch bản là được.”

Thứ hai, phần lớn đồng nghiệp trong công ty đều không phải đến sớm hay làm thêm giờ, Thời Huỳnh mặc áo blazer vải chéo phong cách casual kết hợp với chân váy lưới bồng, dáng vẻ tinh anh nghiêm túc lại không mất đi sự dịu dàng điềm đạm:

“Đặt phòng họp chưa?”

“Đặt rồi ạ, tầng 3 phòng A2.”

“Thông báo cho nhóm marketing một và hai lúc 10 giờ đến phòng họp, in toàn bộ tài liệu của hai dự án từ tháng trước ra, đưa cho mỗi người một bản.”

Thời Huỳnh vừa dứt lời, hai người đã đi tới khu vực làm việc của nhóm một và hai, cô giơ chiếc túi trong tay lên:

“Bữa sáng ở trong này, mọi người tự lấy rồi đến phòng trà ăn đi, 10 giờ bắt đầu họp.”

“Cảm ơn anh Thời!”

“Anh Thời, quán đối diện nhà chị đúng là siêu ngon, tuần trước em thèm quá nên phải ngồi tàu điện ngầm tận nửa tiếng chỉ để ăn bánh rán hành đó.”

Lần nào đến sớm, Thời Huỳnh cũng mang một ít đồ ăn sáng cho nhóm một và hai, bề ngoài là tổ trưởng chăm sóc tổ viên, nhưng thực ra bên trong là muốn giúp đỡ một chút cho công việc làm ăn của hai cụ già gần nhà.

“Lần sau tôi sẽ mua bánh rán hành.” Thời Huỳnh cười nói một câu xong thì vẫy vẫy tay, trở về văn phòng của mình.

“Cảm ơn anh Thời!”

Mấy nhân viên ngồi ăn sáng trong phòng trà, vừa uống sữa đậu nành vừa xúm lại bàn tán:

“Mọi người có thấy không? Hình như anh Thời đang tức giận.”

“Cũng phải thôi, vị trí giám đốc bị một kẻ có ô dù giật mất, ai lại không tức? Đồ chó đó không chỉ đoạt vị trí giám đốc mà còn lấy đi tài nguyên của Châu báu Bách Đốn sang cho nhóm ba, đúng là không có liêm sỉ!”

“Đúng là tiếc thật. Hai năm trước, nếu không phải anh Thời đích thân đàm phán thương vụ này thì Châu báu Bách Đốn làm gì ghé mắt nhìn trúng công ty nhỏ này chứ?”

Bên ngoài vẫn còn ồn ào nghị luận, vậy mà nhân vật chính đang được nói đến lại ngồi trong văn phòng nhàn nhã pha trà. Trà mới pha xong, Thời Huỳnh đã nghe tiếng gõ cửa.

“Tổ trưởng, tài liệu dự án đây ạ.” Chu Kha Phàm đẩy cửa ra, liếc nhìn Thời Huỳnh, thấy sắc mặt cô có vẻ không tồi, mím môi đặt tập tài liệu còn thoảng mùi mực in lên bàn: “Chị à, sao chị lại dễ dàng nhường tài nguyên của Châu báu Bách Đốn cho người khác thế?”

Châu báu Bách Đốn hiện giờ là khách hàng lớn nhất của Quảng cáo Hành Không. Hơn nữa với tiền đề quan hệ đã có với Châu báu Bách Đốn, những hợp tác với các công ty khác thuộc tập đoàn Bách Đốn cũng dễ dàng mở rộng. Nếu giữ được Bách Đốn, trong tương lai, nếu Thời Huỳnh có muốn nhảy việc thậm chí còn có thể mang theo tài nguyên này đi.

Kết quả là vào tuần trước, tài nguyên béo bở đó đã bị nhóm ba dùng quan hệ đoạt mất, Chu Kha Phàm vẫn luôn buồn bực, rốt cuộc chiều hôm đó ông chủ đã đe doạ thế nào mới khiến đàn chị buông bỏ Châu báu Bách Đốn.

Thời Huỳnh nhấp một ngụm trà hoa mới pha, nhàn nhã lật xem tài liệu, trên mặt đã không còn thấy vẻ khó chịu như lúc mới đến công ty. Cô nhếch khóe miệng, cười nhạt:

“Cậu đoán xem, cuộc họp lúc 10 giờ sẽ thảo luận về cái gì?"

“Không phải thảo luận về Lam Tây với S&D sao?”

“Chúng ta ấy à…” Thời Huỳnh chớp mắt, lấy ngón trỏ gõ nhẹ khoé mắt, một nốt ruồi giả được vẽ lúc trang điểm càng tôn thêm dáng vẻ quyến rũ của cô: “Là để bàn cách tranh miếng thịt của những người không có khả năng giữ.”

Đương nhiên, không tranh được cũng không sao, bản thân cô đã được đền bù rồi, nhưng được dệt thêm hoa lên gấm thì ai mà không thích.

Vừa nói xong, màn hình máy tính trước mặt Thời Huỳnh bỗng hiện lên trang web hợp tác, tên người phụ trách hạng mục Flower Diamonds vừa được cập nhật.

“Văn Tê Hạc.”

Thời Huỳnh đưa tay chống cằm, ánh mắt lướt qua cái tên vừa thấy vào tháng trước, khẽ cười.

Ngài Văn, hi vọng chúng ta có cơ hội tiếp tục hợp tác.

---

Tập đoàn Bách Đốn trong nước của nhà họ Văn vẫn luôn nổi danh về việc kinh doanh đồ trang sức, châu báu thủ công làm từ phỉ thuý, ngọc thạch từ hàng trăm năm nay.

Hơn mười năm trước, họ đã phát triển, mở rộng sang lĩnh vực kim cương và thành lập Châu báu Bách Đốn, chuyên về trang sức kim cương và chế tác đồng hồ. Nửa tháng trước, Văn Tê Hạc được bổ nhiệm làm ông chủ của Châu báu Bách Đốn, đẩy ông chủ trước đó là Văn Kỳ Sâm quay trở về Tập đoàn Bách Đốn.

Đương nhiên, tuyên bố trên chỉ tồn tại ở trong nước.

Châu báu Bách Đốn được thành lập cách đây hơn mười năm, mặc dù mang tên Bách Đốn, nhưng trên thực tế lại thuộc quyền sở hữu của nhà họ Văn, hoàn toàn độc lập với Tập đoàn Bách Đốn trong nước. Sau này, Văn Tê Hạc nắm rõ tình hình trong nước, dành thời gian quản lý nó trong hai năm, đồng thời đưa đội ngũ quản lý tạm thời làm việc tại Châu báu Bách Đốn. Một năm rưỡi trước, đội ngũ quản lý đã rút lui, công ty hoàn toàn chuyển giao cho Văn Kỳ Sâm, con trai trưởng của nhà họ Văn quản lý.

“Quan mới nhậm chức ba cây đuốc à?” (*) Trong phòng họp, một người đàn ông trung niên, bụng bia, đầu hói lộ rõ vẻ tức giận: “Lần đầu tiên mở họp đã bắt mấy người chúng ta phải chờ, gần đến trưa mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.”

Văn Kỳ Sâm đã quản lý Châu báu Bách Đốn một năm rưỡi, năng lực không phải là không có, chỉ là phương thức quản lý quá nhẹ nhàng và dễ dãi. Nửa tháng trước, mặc dù Văn Tê Hạc không ở trong nước nhưng cách làm việc luôn mạnh mẽ tàn bạo, gửi đến chỉ đạo đến email của từng người chịu trách nhiệm có liên quan, một số giám đốc ngồi mát ăn bát vàng nhìn thấy xong đều choáng váng đến hộc máu, cảm thấy trên đầu đang treo một con dao mang tên thất nghiệp tuổi trung niên.

“Cấp quản lý có tới mười bốn mười lăm người, thế mà chỉ gọi mỗi ba người chúng ta, chắc là thấy phương pháp quản lý của mình không có hiệu quả nên muốn chúng ta làm vận động hành lang?”

“Cô có tin tức nội bộ à?” Bụng bia liếc nhìn người phụ nữ đang dặm lại son môi, vừa định nói tiếp thì cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, tất cả đều lặng im.

Một người đàn ông đi đầu bước vào, mặc vest, đi giày da, thân hình cao gầy, khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ, hai tay thoải mái đặt trong túi quần, khi nhìn lên lập tức lộ ra khí thế khiến người khác phải dè chừng

Văn Tê Hạc nhìn một vòng, chợt nở nụ cười ôn hòa, trong phút chốc không khí trở nên dễ chịu hơn, phong thái nhẹ nhàng chính trực, khiến ba người đang có mặt buông lỏng cảnh giác, nhìn qua có vẻ lại là một thiếu gia dễ lừa, vô hại.

Cảm giác sợ hãi vừa rồi? Chỉ là ảo giác mà thôi…

Văn Tê Hạc đi thẳng, tiến lại ngồi xuống vị trí đầu ở phía trước chiếc bàn dài, mỗi một động tác đều toát lên vẻ quý phái và lười biếng của một người sống lâu trong nhung lụa. Anh mới vừa ngồi xuống đã có thư ký A bước lên bật máy chiếu, thư ký B bưng lên một cốc cà phê mới pha, sau đó rót cho ba người còn lại.

Trong chốc lát, phòng họp vốn nghiêm túc căng thẳng lại biến thành quán cà phê sang trọng.

Bụng bia liếc thấy cái cốc của Văn Tê Hạc, nhận ra chất liệu và công nghệ làm ra rõ ràng đắt tiền hơn nhiều so với của họ, hơn nữa trong cốc còn được thả thêm hai lá bạc hà.

“Cũng xem như có gu.”

Ông ta nghĩ thầm trong lòng, bọn họ có nghe qua con trai thứ hai nhà họ Văn vẫn luôn được nuôi ở nước ngoài, chắc từ nhỏ đã bị nhiễm thói xấu của mấy quý ông bên đó.

“Thời gian có hạn, bắt đầu thôi.” Văn Tê Hạc nhấp một ngụm cà phê rồi bảo thư ký mở tài liệu trên laptop ra: “Kế hoạch Marketing cho các cửa hàng trong quý sau.”

“Trang trí cửa hàng không tồi, các báo cáo hiệu suất và KPI cho quý sau cũng được đưa ra đầy đủ, rất hiệu suất.”

Giám đốc Từ Phong bụng bia nghe thấy người được Văn Tê Hạc nhắc đến đầu tiên là mình, trên mặt không chút hoảng sợ, gật đầu một cách đương nhiên:

“Tổng giám đốc Văn khen ngợi rồi.”

“Giám đốc Từ có vẻ rất tâm đắc với KPI mà mình đưa ra?”

Từ Phong đáp:

“KPI được ước tính dựa trên hiệu suất bán hàng của năm ngoái, thị trường đồng hồ cao cấp trong nước đã gần như bị phân chia hết rồi, tại cuộc họp hàng quý đầu tháng, ban lãnh đạo đã tán thành, tuy nhiên, chi tiết KPI mới được đưa ra tuần trước lại quá lý tưởng hóa.”

Văn Tê Hạc mỉm cười, chậm rãi uống thêm một ngụm cà phê. Khi anh nhìn Từ Phong, vẻ mặt nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại lạnh lùng:

“Vị trí giám đốc kinh doanh là dành cho người có năng lực, giám đốc Từ không thể làm được thì nên trở về nhà nghiêm túc tự học tập đi.”

Nói xong, anh ấn nhẹ ngón tay lên hồ sơ, thư ký B nhanh chóng chiếu quyết định bổ nhiệm lên màn hình, trên đó ghi rõ việc bổ nhiệm giám đốc kinh doanh mới, còn Từ Phong, bị giáng chức xuống làm phó giám đốc.

Sắc mặt Từ Phong tái nhợt, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào Văn Tê Hạc, không ai nghĩ rằng anh lại quyết đoán giáng đòn phủ đầu như vậy, tới mức khiến người ta nghẹt thở.

“Nếu học được, giữ lại, hoàn thành chỉ tiêu là có thể tiếp tục ở lại. Nếu không học được…” Văn Tê Hạc hơi kéo dài âm cuối, trong ánh mắt anh hiện thêm vài phần mỉa mai: “Lập tức đến phòng nhân sự nộp đơn xin từ chức, bồi thường N+1, công ty có thể chi trả.”

“Trong một năm rưỡi đã mở ba cửa hàng ở khu thương mại Tinh Quang, sáu cửa hàng ở thành phố Nam, nhưng trong cửa hàng toàn người thân, điều khoản trong sổ sách lộn xộn, quy trình thủ tục hỗn loạn.”

Văn Tê Hạc khẽ nhíu mày, khoanh tay dựa lưng vào ghế, cười nửa miệng nhìn chằm chằm Từ Phong:

“Chỉ riêng việc xử lý sổ sách êm đẹp thôi, ông ăn vụng còn không biết chùi mép, ông thật sự cần học hỏi nhiều đấy.”

Sau khi bị Văn Tê Hạc chỉnh đốn một hồi, Từ Phong sợ sệt co rúm vai, mặt đỏ bừng. Lúc Văn Kỳ Sâm còn quản lý, ông ta chỉ chú trọng vào lợi ích trước mắt và hình thức thể hiện, nên mỗi khi quy trình marketing kéo dài hai tháng, sẽ bị loại ngay lập tức. Dần dần, ông ta chỉ còn cách tìm lối đi riêng cho mình.

Các điều khoản trong sổ sách cùng mục tiêu phát triển luôn liên quan tới nhau, Từ Phong tuy cũng cẩn trọng, không quá tham lam, nhưng thỉnh thoảng sẽ phóng đại chi phí trong báo cáo chi tiêu. Văn Kỳ Sâm quản lý một năm chưa từng phát hiện ra sơ hở nào. Nhưng giờ lại bị Văn Tê Hạc mới nhậm chức được nửa tháng lôi ra, trước mắt ông ta tối sầm, ước gì mình có thể ngất đi cho xong việc.

Kim Á, người vừa nói chuyện với Từ Phong trước đó, sắc mặt cũng khó coi y hệt, dù có ngốc đến đâu cũng biết rằng, chỉ gọi ba người họ hẳn là để cảnh cáo phủ đầu.

“Không lãng phí thời gian nữa, chúng ta tiếp tục.” Văn Tê Hạc liếc nhìn hạng mục thứ hai: “Dự án Flower Diamonds là giám đốc Kim xét duyệt?”

Kim Á gật đầu, có lẽ vì vừa tô son xong, môi lại khô, không khỏi li3m nhẹ môi, sắp xếp lại câu từ:

“Chúng ta đã hợp tác với Quảng cáo Hành Không được hai năm, Hành Không luôn hiểu rõ yêu cầu của chúng ta.” Trong một số phiên bản mà cấp dưới mang lên, Kim Á nhanh chóng chọn phương án cuối cùng được bổ sung.

“Ý tưởng không tồi.”

Văn Tê Hạc cong ngón tay gõ nhẹ lên chiếc bàn dài được làm từ gỗ đàn hương, tiếng gõ thịch thịch vang lên đều đặn trong phòng họp, khiến ba người ngồi đó cảm thấy tâm trạng bồn chồn:

“Giám đốc Kim, hợp tác hai năm rồi, vậy mà cô có vẻ như không thực sự hiểu rõ ý tưởng mà Hành Không dùng để thuyết phục Châu báu Bách Đốn hợp tác năm đó.”

Vừa nói xong, thư ký A đã nhanh tay trình chiếu song song trên màn hình bản PDF của kế hoạch hai năm trước và bản PDF của dự án Flower Diamonds. Nếu nhìn riêng thì mỗi cái đều có nét đặc sắc, nhưng so sánh thì lại thấy rõ…

Kim Á nhìn nhìn, sắc mặt hết đỏ lại trắng, đến hít thở cũng cảm thấy nặng nề.

“Hành Không dựa vào bản mẫu của hai năm trước, bê nguyên xi về sao chép rập khuôn, tạo ra hàng thứ phẩm kém chất lượng, người phụ trách bên Hành Không có phải là người nhà của cô không?” Văn Tê Hạc hỏi với giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ lại như tát thẳng vào mặt Kim Á: “Cho Hành Không một cơ hội nữa, bảo họ đưa ra một bản kế hoạch có thể xem được đi.”

Đáng ra với tác phong thường ngày, anh sẽ yêu cầu công ty chấm dứt hợp đồng với Quảng cáo Hành Không, nhưng trước cuộc họp, sau khi xem qua hồ sơ của người phụ trách dự án và kế hoạch bị Bách Đốn từ chối trước đó, anh lập tức thay đổi quyết định.

Ngoài Kim Á ra, người ngồi phía đối diện là Lý Bình An cũng đang tái mét mặt, đứng ngồi không yên, mới liếc qua đã thấy Văn Tê Hạc đang nhìn mình, đôi mắt đen đó lạnh lùng đầy vẻ chế giễu, khiến ông ta phải giật mình.

“Giám đốc Lý.” Văn Tê Hạc đẩy cốc cà phê đã cạn về phía trước, hơi cúi người xuống, mang theo áp lực vô hình. Đôi mắt hẹp dài của anh nheo lại, ánh lên nét lạnh lùng: “Sau khi tan họp, đi thẳng đến phòng nhân sự nộp đơn từ chức đi.”

Nghe vậy, cả Kim Á lẫn Từ Phong đều sửng sốt, dù sao hai người bọn cũng là có sai phạm rõ ràng, bị giáng chức vẫn có thể hiểu, cơ mà Lý Bình An, trong ba người thì ông ta là kẻ ít tạo sự chú ý nhất.

“Tổng giám đốc Văn, lão Từ bị giáng chức còn có lý, nhưng tại sao đến tôi cậu lại không nói một lời đã vội sa thải?” Lý Bình An thấy vẻ mặt thờ ơ của Văn Tê Hạc, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Tôi còn phải nuôi cả gia đình, công ty chắc cũng không muốn nhìn thấy tin tức về việc có người bị sa thải vô cớ nên nhảy lầu xuất hiện trên bản tin pháp luật vào ngày mai đâu nhỉ? Nếu không có lý do chính đáng, khoản bồi thường N+1 tôi cũng không nhận.”

Kim Á với Từ Phong liếc nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Lý Bình An ngày thường đều vâng vâng dạ dạ, bây giờ lại có gan lên tiếng như vậy, ông ta không sợ rằng sau này mình sẽ vĩnh viễn không có chỗ đứng trong ngành hay sao?

“Nuôi sống cả nhà?” Văn Tê Hạc đứng lên, cúi đầu liếc nhìn Lý Bình An, ánh mắt sâu thẳm và bình tĩnh, giống như ao tù, người bị anh nhìn chằm chằm đều sẽ vô thức hoảng hốt. Lý Bình An cảm thấy dưới đôi mắt ấy, mọi việc mà ông ta làm đều không có cách nào che giấu.

Giây tiếp theo, Văn Tê Hạc sửa sửa ống tay áo, ánh mắt u ám, lười biếng mân mê khớp xương cổ tay:

“Tổ trưởng Lý lúc ở sòng bạc ra tay hào phóng đến mức tôi cũng không nhận ra ông còn cả gia đình phải nuôi, hơn nữa, tôi đã rất nhân đạo rồi.”

Văn Tê Hạc nói xong, nhếch khóe môi, nụ cười ôn hòa nhưng trông cứ lạnh lùng, tựa như đang nhìn một con kiến đang hấp hối giãy giụa:

“Tóm lại, trong buổi họp tôi đã đưa ra hàng loạt vấn đề trong dự án Flower Diamonds, cho ông thời gian giải thích với ông chủ cũ đấy, còn nếu họ vội ra mắt, thế thì cứ ngồi chờ thư kiện từ luật sư của Bách Đốn, đến lúc đó, khoản nợ của ông, đoán chừng là không gánh nổi đâu.”

“Tan họp.”

Thốt ra hai từ không có chút độ ấm nào xong, Văn Tê Hạc cùng thư ký thong dong rời khỏi phòng họp, để lại Từ Phong và Kim Á ngây ngốc ngồi tại chỗ, mà Lý Bình An càng không còn chút sức nào, ngồi phịch xuống, không biết tương lai ra sao.

---

“Candy?”

Vì phải mang xe đến cửa hàng 4S để bảo trì nên Thời Huỳnh về nhà muộn hơn thường lệ một tiếng. Vừa đến cửa tháng máy đã nhận được một cuộc gọi.

[Châu báu Bách Đốn – Candy ].

“Sáng thứ ba? Tất nhiên là có thời gian.” Thời Huỳnh vừa đáp vừa nhấn nút thang máy. Sáng mai, nhóm một và hai sẽ họp để lên ý tưởng cho Flower Diamonds. Ngày mai, bọn họ không chỉ có thời gian để thảo luận mà thậm chí còn có thể nghĩ ra ý tưởng mới.

Thang máy đã xuống tới tầng một, cửa thang máy mở ra, ánh đèn bên trong sáng tới mức có thể phản chiếu được bóng người lên mặt tường. Thời Huỳnh cúp điện thoại xong, cúi đầu đi vào thang máy.

Bên trong có một người, vì đang cụp mắt xuống nên từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc quần tây phẳng phiu và đôi giày da bóng loáng. Thời Huỳnh ngước mắt lên ấn số tầng, người đó cũng quay sang nhìn cô. Trong phút chốc, khuôn mặt của người kia đập vào mắt Thời Huỳnh.

Bất ngờ đến mức cô không hề chuẩn bị tâm lý.

Thời Huỳnh cảm thấy tai mình ù đi, đầu óc trống rỗng, trái tim bắt đầu co chặt, thậm chí là ngừng đập trong giây lát.

Mười năm không gặp, người đã thay đổi rất nhiều. Nét ngây ngô, trong trẻo của thiếu niên đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự trưởng thành, sắc bén của đàn ông, từng đường nét tinh tế ẩn hiện trên khí chất ngạo nghễ của người dạn dày kinh nghiệm

So với mười năm trước, vừa giống lại vừa không giống, sắc bén hơn, ưu nhã hơn. Bốn mắt nhìn nhau, lại sinh ra cảm giác xa cách và lạnh lùng kỳ lạ.

Nhưng, dù là thế nào, Thời Huỳnh vẫn có thể nhận ra người trước mặt rõ ràng là anh trai nhỏ của cô. Cô đã mơ vô số lần về cảnh tượng này, tự hỏi lúc hai người gặp lại sẽ có phản ứng như thế nào?

Tình huống lý tưởng nhất, được mơ thấy nhiều nhất, chính là Thời Huỳnh sẽ lao đến, ôm chặt lấy cổ anh và buông ra những lời trách móc trong tiếng nức nở.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy người xưa, cho dù có khả năng đây chỉ là do cô phát bệnh nên sinh ảo giác, Thời Huỳnh vẫn cảm thấy sợ hãi. Cô giấu đôi tay đang run rẩy ra sau lưng, nhìn chằm chằm người trong ký ức, âm thanh khô khốc, có chút dè dặt:

“Anh trai nhỏ?”

--------------------

Chú thích: (*) Câu “Quan mới nhậm chức ba cây đuốc?” là một thành ngữ hay cách nói ẩn dụ trong tiếng Trung, dùng để chỉ việc một người mới nhậm chức, hoặc một người mới đảm nhận vị trí quyền lực, thường sẽ thể hiện quyết đoán và hành động mạnh mẽ để "thể hiện bản thân", giống như khi một người mới lên làm quan thường sẽ "châm lửa" để tạo dấu ấn, "phô trương" sức mạnh của mình.

Lời tác giả muốn nói:

Anh Thời: Cứ để tui ngủ tới chớt đi, tui không muốn tỉnh nữa QAQ

flower diamonds: hoa kim cương. [nghĩa đen]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.