Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 4: Chương 4




Anh trai nhỏ.

Văn Tê Hạc khẽ mở miệng, lẩm bẩm lại ba chữ kia. Lúc anh còn đi học, từng có vài lần bị nữ sinh chặn lại để xin số điện thoại, cùng trường thì sẽ gọi anh là đàn anh, khác trường thì sẽ gọi là anh trai nhỏ.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy ba chữ “anh trai nhỏ” này ngọt ngào đến thế, như thể trộn lẫn đường bên trong.

[Ong…]

Điện thoại anh đang cầm bỗng rung lên, màn hình hiện lên một chuỗi tin nhắn hahaha từ Tần Vân Thăng.

Mà cả đoạn tin nhắn dài ấy, chỉ có ba câu là có nội dung hoàn chỉnh.

[QYS: [hình ảnh][hình ảnh]]

[QYS: Hahaha, tôi hỏi được rồi, em gái ruột của bạn tôi hỏi con gái người ta có nhận người yêu không, cô ấy trả lời ba chữ… hahaha.]

[QYS: Nhận cái rắm!]

Văn Tê Hạc nhìn ba chữ “nhận cái rắm” trong tin nhắn, lại nghĩ về ba chữ “anh trai nhỏ”, cảm xúc lẫn lộn.

“Anh trai nhỏ?”

Thời Huỳnh ngơ ngác trong giây lát, mọi thứ bỗng trở nên sáng tỏ. Cô không kìm chế nổi sự phấn khích đang bộc phát, cơ thể có chút mơ hồ, giống như một con mèo con sợ hãi, duỗi ra miếng đệm thịt màu hồng, lặng lẽ, nắm được ống tay áo người đối diện.

Mềm mại, mượt mà.

Là thật, là vải thật!

Thời Huỳnh vui sướng tới mức muốn bay lên trời, nhưng ngay sau đó, đôi mắt xinh đẹp trong suốt của cô đã ướt đẫm, khiến đuôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên:

“Anh trai nhỏ, anh về rồi sao?”

Văn Tê Hạc nhìn Thời Huỳnh từ đầu đến cuối, từ lúc cô nắm lấy áo anh đến khi thốt ra câu hỏi kia, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh hơn một chút. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng kéo ống tay áo ra khỏi tay cô, ngẩng đầu lên, vẫn là ánh mắt dịu dàng, ân cần và lịch sự, nhưng vẫn không giấu được sự xa cách:

“Cô gái, cô nhận nhầm người rồi.”

Vừa nói xong, mí mắt Văn Tê Hạc hơi cụp xuống, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Thời Huỳnh, trái tim anh bỗng nhiên nhói lên đau đớn.

Văn Tê Hạc thừa nhận lúc vừa mới gặp Thời Huỳnh, trong lòng anh đã có chút hào cảm, nhưng không đến mức là tình yêu sét đánh, cùng lắm chỉ là sự quen thuộc mơ hồ. Dù sao, trong mắt Văn Tê Hạc thì vẻ đẹp của phụ nữ luôn na ná nhau, trùng lặp ký ức cũng không có gì là lạ.

Mà bây giờ, khi trải nghiệm việc bị một cô gái mà mình có cảm tình nhận nhầm thành người khác, cảm giác này khiến anh cảm thấy… khó chịu, sự khó chịu đến lạ lùng, đột ngột này khiến anh phải cụp mắt xuống, che đi sóng ngầm đang quay cuồng, tránh làm cô sợ hãi.

“Cô… nhận nhầm?”

Thời Huỳnh sửng sốt trước lời nói của Văn Tê Hạc, cô ngơ ngác nhìn bàn tay đang dừng lại giữa không trung của mình, nước mắt đang trào ra, cô vội cúi đầu, sợ bị Văn Tê Hạc nhìn thấy, như thế sẽ càng khó xử hơn.

Tay Thời Huỳnh buông thõng một bên, sau đó tự hung hăng nhéo mạnh vào phần thịt ở eo mình, cố gắng hết sức để kìm nén tiếng nức nở trong cổ họng. Đợi đến khi nuốt toàn bộ nước mắt vào trong, cổ mới ngước đôi mắt đỏ hoe lên, giọng nói khàn đặc:

“Anh trai nhỏ, anh… không nhận ra em sao?"

Câu nói này đã tiêu hao hết sức lực của cô, lý do khiến cô kiên trì sống tiếp trong suốt những năm qua, lý do khiến cô kiên trì với bác sĩ mỗi lần giải thích về sự tồn tại của mình, tất cả đều trở thành trò cười.

Khi gặp lại, tất cả những gì cô nhận được chỉ là một câu nói nhẹ nhàng như không:

“Cô nhận sai người.”

Thời Huỳnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy sự xa lạ của Văn Tê Hạc, sự kiên trì trong lòng dần sụp đổ, trái tim hoảng loạn một cách khó tả:

“Một chút ấn tượng cũng không có sao?”

Thời Huỳnh từng xem nhiều bài viết trên mạng về những câu chuyện "thanh mai trúc mã", nên cô tin chắc rằng khi hai người họ gặp lại nhau, anh trai nhỏ sẽ nhận ra mình ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng thực tế, sau mười năm không gặp, người ngu ngốc ngây thơ chờ đợi lại chỉ có mỗi mình cô?

Văn Tê Hạc chợt nhận ra mình không thích, thậm chí là chán ghét khi bị nhận nhầm thành người khác. Nghe Thời Huỳnh hỏi vậy, anh cười nhẹ, lắc đầu. Trong mắt Thời Huỳnh, anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ đang vô cớ gây rối vậy.

Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy anh có nhắc đến tên một vài quốc gia và thành phố, tất cả đều không ở trong nước.

Lúc vừa gặp lại nhau, có lẽ bởi vì bối rối, cũng có lẽ vì giận dỗi mà Thời Huỳnh không nói ra tên của mình. Nhưng bây giờ, sau khi những suy đoán của cô lần lượt bị bác bỏ, nếu còn nói ra tên của mình, khả năng vẫn sẽ nhận thêm một lời xin lỗi.

Rốt cuộc, người vẫn luôn mặt dày gọi ba chữ anh trai nhỏ, chỉ có Thời Huỳnh mà thôi.

[Đinh…!]

Tầng 22.

Văn Tê Hạc đã tới tầng của mình, lại thấy Thời Huỳnh vẫn đứng cúi đầu, ngẩn ngơ, trong lòng có chút áy náy vì trước đó không hỏi cô ở tầng nào. Anh lên tiếng:

“Cô ở tầng nào?”

“A? Tầng 22.”

Văn Tê Hạc: “…”

Trước khi bị gọi là anh trai nhỏ, hẳn là anh sẽ thấy thú vị vì sự trùng hợp này, nhưng sau khi bị nhận lầm, trong lòng không khỏi có chút bức bối.

“Tới rồi, ra ngoài thôi, người phía dưới còn đang đợi.” Anh giơ tay ra tỏ ý mời một cách tao nhã, đồng thời giữ nút mở cửa thang máy phòng trường hợp cửa đóng lại.

Thời Huỳnh bước ra khỏi thang máy, thấy Văn Tê Hạc cũng đi ra cùng với mình, không khỏi sửng sốt một lúc. Đúng lúc Văn Tê Hạc đang định mở cửa, cô lại một lần nữa nắm lấy cổ tay anh.

Khác với sự mềm mại và trống trải của vải dệt, làn da nóng ấm và cấu trúc xương rõ ràng trên cổ tay anh khiến Thời Huỳnh nhận ra, vừa nãy mọi việc trong thang máy đều không phải là mơ.

“Anh… anh này, anh có anh em sinh đôi không?” Thời Huỳnh thừa nhận hỏi như vậy rất giống như đang điều tra hộ khẩu, nhưng sau khi hỏi xong, cảm giác hụt hẫng vừa nãy như tìm được nơi đáp lại.

Anh em sinh đôi, thành phố Nam.

Nụ cười trên mặt Văn Tê Hạc trở nên nhạt đi, ánh mắt hơi lạnh, đưa tay mở khoá vân tay trên cửa, lắc đầu:

“Rất tiếc là không có."

Cửa được mở ra, Văn Tê Hạc mỉm cười gật đầu với cô rồi bước vào nhà, lại nhìn đoạn tin nhắn mỉa mai vừa nãy của Tần Vân Thăng trên màn hình Wechat,

"Cậu còn thua cả một cái rắm."

Anh thấp giọng mắng một câu, có lẽ vì câu nói trước đó về anh em mà anh dễ dàng nhận ra sự hai mặt trong lời nhắn này.

[QYS: Cậu câm rồi à? Trả lời tin nhắn đi, cậu đang làm gì vậy?)

Văn Tê Hạc liếc nhìn camera giám sát, thấy Thời Huỳnh vẫn còn thẫn thờ lảng vảng trước cửa, cảm giác khó chịu vì bị nhận nhầm người trong thang máy không hiểu sao chợt biến mất, cúi đầu trả lời Tần Vân Thăng:

[Đang phân vân không biết có nên ăn con thỏ con tự dâng tới tận miệng không.]

[QYS: ???]

Thời Huỳnh nán lại hơn 10 phút, cuối cùng đành thất vọng bỏ về. Vừa về nhà, cô không buồn thay quần áo, nằm phịch xuống giường:

“Không nhận ra thanh mai thì cũng thôi đi, hồi còn nhỏ sống ở đâu cũng không nhớ là sao?”

“Chẳng lẽ là anh em trai sinh đôi lưu lạc ở nước ngoài của anh trai nhỏ?”

Thời Huỳnh vùi mặt vào gối, cẩn thận nhớ lại tình huống trong thang máy ban nãy. Sau nhiều lần nghĩ đi nghĩ lại, cô than vãn rồi dùng gối che kín đầu mình.

Về chi tiết thì... không hề giống với "anh trai nhỏ" của cô chút nào.

Một người mang hương bạc hà mát lành từ sữa tắm, còn người kia thì dùng nước hoa, với mùi hương gỗ nhẹ thoang thoảng, vừa thanh mát vừa lạnh lùng. Dù có cố gắng áp hai mùi này lại, kết quả sẽ kỳ quặc như là bạc hà ngâm rượu trắng.

Hơn nữa…

Thời Huỳnh nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, khí chất hoàn toàn khác biệt, nếu không nhìn mặt, chỉ xét cử chỉ và phong thái thì không tài nào nhận ra được.

“Meo.” Mèo Sandwich nhìn thấy Thời Huỳnh không cho nó ăn thì nhảy từng bước nhỏ lên giường, đặt hai cái đệm thịt màu hồng của mình vào hõm vai Thời Huỳnh, ngẩng khuôn mặt đáng yêu hết nấc lên, meo meo làm nũng:

“Meo meo meo.”

“Ngoan.”

Thời Huỳnh thu hồi ánh mắt, ôm Sandwich vào lòng:

“Con trai, bố có việc, lát nữa sẽ cho con ăn đồ hộp.”

Sandwich nghe được ba chữ ăn đồ hộp, trực giác nhạy bén hiểu được, sung sướng li3m ngón tay của Thời Huỳnh, lắc lắc đuôi nhảy xuống giường tiếp tục chơi với cuộn len.

Thời Huỳnh mở điện thoại, ấn vào app.

Chủ thớt: Vừa mới gặp lại thanh mai trúc mã mười năm trước, nhưng anh ấy nói mình nhận nhầm người. Điều này có bình thường không?

1L: Bạn tốt nghiệp đại học xong có nhận ra được bạn ngồi cùng bàn năm lớp 6 không?

7L: Không bình thường tí nào, trừ khi người ta phớt lờ bạn.

22L: Người chị em phía trên nói không bình thường ơi, bạn không thấy chủ thớt có bảo đã không gặp nhau mười năm sao?! Mười năm không gặp, trừ khi gặp quỷ, bằng không ai mà nhận ra nổi chứ!

23L: Cũng muốn nóng máu rồi đấy, bạn học cấp ba của tôi, bốn năm không gặp, đi đường mà chạm mặt tôi cũng chẳng nhận ra, topic này là câu tương tác à?

33L: Thật đó thật đó, mười năm không gặp, chỉ có thần tiên mới nhận ra.

36L: Này còn tuỳ vào thanh mai trúc mã ở mức độ nào đã? Tôi với trúc mã hồi trước ngày nào cũng đi học tan học cùng nhau, cấp ba cũng chung trường, lên đại học lại mỗi người một ngả, sau khi tốt nghiệp vẫn nhận ra nhau, nhưng mười năm là quá dài.

45L: Trúc mã của LZ đẹp trai không? Dù sao sau khi tốt nghiệp đại học tôi liếc mắt một cái đã nhận ra hotboy hồi cấp hai, chỉ khác nhau ở chỗ, cấp hai là 80 điểm, tốt nghiệp đại học là 120 điểm.

Chủ thớt: Trúc mã rất đẹp trai, tính cách dịu dàng ấm áp, giống như mặt trời vậy, chúng tôi quen biết nhau 6 năm, vào kỳ nghỉ anh ấy sẽ phụ đạo bài tập cho tôi, sẽ mang bữa sáng cho tôi, ngay cả đi học tan học cũng luôn đi với nhau.

60L: Đệt, trúc mã mà LZ nói, chắc chỉ có trong tiểu thuyết thôi.

78L: Trúc mã là nam chính tiểu thuyết ngôn tình à, chủ thớt, tỉnh lại đi.

Thời Huỳnh ngồi khoanh chân trên giường, xem hết bình luận của mọi người, thiếu chút nữa lên cơn đau tim.

Những người đồng ý là bình thường: 6 người.

Không đồng ý: 8 người.

Nói giả, câu like, và không nhận ra được: hơn 60.

“…”

“Aaaa mấy người có bao giờ nhìn chằm chằm bức ảnh của trúc mã năm 16 tuổi cả ngày rồi tự tay phác hoạ hình ảnh của anh ấy lúc trưởng thành sao!”

Thời Huỳnh bực bội đập gối. Nhưng điều đáng sợ là, sau khi bị cư dân mạng nói, cô đột nhiên cảm thấy bất an, Bản phác họa hình ảnh 10 năm sau của anh trai nhỏ có giống không? Nhỡ sai thì…

“Nếu mình sang nhà anh ấy đem từng chuyện, từng chuyện một ra kể, xem cái người hàng xóm này còn nói mình nhận nhầm người không…”

Nửa đêm, Thời Huỳnh ngồi dựa trên ghế xếp ngoài ban công, trong tay cầm một cành hoa hồng khô, bứt từng cánh một, tới tận khi chỉ còn lại lẻ loi một cánh hoa trên cành, trên bàn là hàng chục cánh hoa khô, cô nhìn chằm chằm vào cánh hoa cuối cùng kia, bĩu môi:

“Không nói?”

Tổng cộng có mười hai cánh, tới nhà anh nói rõ ràng: chiếm 6 cái, không đi: chiếm 6 cái, khiến Thời Huỳnh buồn phiền gấp bội.

Thời Huỳnh đang do dự, không biết có nên sang nhà bên nói chuyện hay không, bỗng nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên app [Secret Room Survival]. Mắt sáng lên, ấn mở trò chơi.

Có một số việc chẳng thể nói với bạn bè ở ngoài đời, nhưng sửa lại một chút rồi kể cho người bạn trên mạng, họ sẽ chẳng quan tâm cô là ai mà vẫn sẵn lòng lắng nghe cô tâm sự.

[Secret Room Survival] vừa được phát hành bản thử nghiệm vào tháng 3. Hồi tháng 12 năm ngoái, khi trò chơi bắt đầu phát hành bản thử nghiệm nội bộ, Thời Huỳnh đã được người bạn cùng lớp thời trung học đang gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài kéo vào nhóm thử nghiệm. Nhóm này ngoại trừ cô, Khúc Thanh Trú và sáu người ở trong nước, còn lại đều là mười mấy người không cùng múi giờ, bởi vì phần lớn đều giao lưu qua mạng nên nickname đều sử dụng chữ cái.

Thời Huỳnh đăng nhập vào trò chơi, lướt qua những hình đại diện màu xám, tiếp tục vuốt xuống, lướt được một nửa chừng thì dừng lại, tài khoản với nickname [Blank] đang sáng lên.

[Sandwich: Cậu không đi làm à? ]

[Blank: Mới vừa về nước.]

Blank: Có việc gì sao?]

Có việc gì?

Đương nhiên là có.

Blank được cho là người có chỉ số IQ cao nhất nhóm, ngày thường rất bận rộn, Thời Huỳnh chơi hơn nửa năm cũng mới chỉ hợp tác với blank một lần. Hơn nữa, bởi vì đây là bản thử nghiệm nội bộ, vẫn còn một vài BUG nên toàn đội không thể nghe thấy âm thanh của nhau, ngoại trừ nickname với quốc gia thì giới tính đều không rõ ràng lắm.

Một người không quen thân nhưng lại có trò chơi làm cầu nối, Thời Huỳnh cảm thấy sẽ dễ nói chuyện hơn so với người lạ, thế là chỉnh sửa câu chuyện của mình một chút rồi nhắn tin gửi đi.

[Sandwich: Mình có một người bạn.]

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Bảo: Mình có một người bạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.