[Nhận cái rắm!]
Má ơi, Văn Tê Hạc mà nghe được “lời nói hùng hồn” mà mình thốt ra lúc say, chắc chắn sẽ trực tiếp ra lệnh cho một tổ ba người bọn họ cuốn gói về nhà ngay lập tức.
Trong lòng Thời Huỳnh quay cuồng hàng vạn lần, ước gì có thể quay lại quá khứ tát tỉnh cái người không biết lựa lời kia. Nhưng hiện tại, cô vẫn chỉ có thể mỉm cười, không dám tỏ ra lúng túng. Cô vươn tay bắt lấy bàn tay to trắng trẻo mát lạnh của người đối diện, vừa chạm vào đã buông ra:
“Rất hân hạnh được gặp, Quảng cáo Hành Không, Thời Huỳnh.”
“Rất hân hạnh được gặp.”
Văn Tê Hạc quan sát nét mặt của Thời Huỳnh từ đầu đến cuối. Thật kỳ lạ, anh cứ tưởng, khi Thời Huỳnh nghe được lời giới thiệu của mình, có lẽ sẽ cảm thấy chột dạ, kinh ngạc vì lời nói lúc trước của bản thân trong quán bar. Nhưng trong mắt cô lại chỉ thoáng qua một tia thất vọng, khiến ánh sáng trong mắt cũng trở nên ảm đạm.
Mấy nhân viên của Hành Không và Bách Đốn nỗ lực kiềm chế âm thanh ăn cháo của mình, nhưng lại không kiềm chế nổi hai mắt tò mò cứ lén nhìn Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc. Bọn họ không chỉ đi xuống từ một xe, mà bây giờ lại còn ngồi ăn sáng cùng một bàn!
Nhưng suốt bữa ăn này, hai người kia đều duy trì phẩm đức tốt đẹp, ăn cơm không nói chuyện, thế nên các nhân viên chưa nhìn ra được chút mờ ám nào, và điều quan trọng nhất là…
Nhân viên Bách Đốn che mặt: Ông chủ thế mà lại bình thản để con gái nhà người ta trả tiền chiêu đãi.
Nhân viên Hành Không đỏ mặt: Tổ trưởng thế mà lại thản nhiên dùng một bữa sáng để hối lộ ông chủ lớn.
Đã hỏi được họ tên rồi nên Thời Huỳnh có chút lơ đãng, mà Văn Tê Hạc cũng đã nhìn ra sự lơ đãng này của cô. Bản thân anh tự cân nhắc, suy đoán đôi chút, rồi lại tự nhận ra một câu trả lời không mấy hay ho. Cô gái này, chắc là lại nhận lầm người nữa rồi.
Văn Tê Hạc hơi cụp mắt, che đi ánh nhìn u tối của mình. Anh nghiền ngẫm lại thái độ của Thời Huỳnh hôm qua, về cái người mà cô gọi là “anh trai nhỏ” đã nhiều năm không gặp. Anh chàng trúc mã đó, thật sự khó quên đến vậy sao?
Bởi vì một vụ tai nạn nghiêm trọng mà anh không thể nhớ rõ được nguyên do, nhưng Văn Tê Hạc biết nó khiến anh khi tiếp xúc với mọi người vẫn luôn có sự xa cách và lạnh nhạt. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh nảy sinh một loại cảm xúc gọi là cảm tình, nhưng xem ra, vừa mới bắt đầu đã phải gặp trở ngại.
So sánh với hồi ức tốt đẹp kia, ưu thế của anh bỗng trở nên mờ nhạt.
Cả nhóm người rời khỏi quán [Ngũ Cốc Tạp Lương], lúc đi đến Châu báu Bách Đốn thì không khỏi nhận được những ánh mắt tò mò từ các nhân viên. Những người chưa từng gặp Văn Tê Hạc đều không khỏi ngạc nhiên, ông chủ mới nhậm chức quả thực là một chàng trai trẻ tuổi tài năng, khiến người người ngưỡng mộ. Nhưng điều ngạc nhiên hơn là, người đã dũng cảm đối đầu với tổ trưởng bên B vào tháng trước, tổ trưởng Thời, lại đang đi cùng với sếp lớn!
Phòng họp mà Thời Huỳnh và hai người kia muốn đến nằm ở cuối tầng 6, trong khi văn phòng của Văn Tê Hạc lại nằm ở tầng cao nhất.
“Tổ trưởng Thời, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, Hành Không sẽ không làm Bách Đốn thất vọng đâu, phải không?” Ngay lúc Thời Huỳnh chuẩn bị bước ra khỏi thang máy, Văn Tê Hạc đột ngột lên tiếng.
Ở công ty, khuôn mặt anh vẫn dịu dàng như cũ, nhưng khí chất lại mạnh mẽ thu hút ánh nhìn của mọi người. Chỉ bằng một câu đơn giản nhưng không khác gì tuyên bố rõ ràng, rằng nếu Hành Không không đưa ra được ý tưởng khiến Bách Đốn hài lòng, sự hợp tác giữa họ sẽ kết thúc tại đây.
“Đương nhiên sẽ không.” Trước khi cánh cửa thang máy khép lại, Thời Huỳnh khẽ mỉm cười: “Hợp tác vui vẻ.”
Lý Duyệt liếc nhìn thang máy đang dần đi lên, thấp giọng dò hỏi:
“Anh Thời, chị và ông chủ của Châu báu Bách Đốn có quen biết nhau sao? Hơn nữa còn ngồi cùng xe lúc sáng, em và Phàm Phàm nhìn thấy đều sợ tới ngây người.”
Người ở tổ một và hai khi có mặt người khác thì sẽ gọi Thời Huỳnh là tổ trưởng Thời, coi như để thể hiện rằng nhân viên Hành Không rất có tổ chức và kỷ luật. Nhưng khi chỉ còn nhân lực nội bộ thì sẽ gọi là “anh Thời”.
“Nếu quen biết thật thì sẽ giới thiệu tên họ với nhau ở trước cửa hàng không?” Chu Kha Phàm cắt đứt suy đoán loạn cào cào của Lý Duyệt.
Nghe thấy lời giải thích của Chu Kha Phàm, Thời Huỳnh lắc đầu, không đáp lời, nhưng khi cô vừa mới đến phòng họp đã mặt của Văn Tê Hạc xuất hiện trong màn hình cuộc họp trực tuyến đang chiếu trên màn hình, lại thấy Vu Giai Đan đang ngồi phía trước bàn dài với vẻ mặt tái nhợt. Cô nhướn mày, sau đó quay đầu nhìn hai tổ viên của mình, nghiêm túc bổ sung:
“Anh ấy rất tốt bụng.”
Chu Kha Phàm và Lý Duyệt: “…”
“Thời Huỳnh, Quảng cáo Hành Không coi Bách Đốn chúng tôi là đá mài để rèn luyện người mới của mấy người sao” Vu Giai Đan vừa mới bị giám đốc Kim Á mắng một hồi, cục tức nghẹn giữa cổ: “Kế hoạch của nhóm một và hai các cô giai đoạn trước bị cho là quá lạc hậu, sửa đi sửa lại mấy lần mà cũng chẳng có gì mới mẻ, đến nỗi phải giao cả cho một người mới? Hơn nữa còn là giao cho một người mới chỉ biết đi theo vết xe đổ?
“Xin thứ lỗi.”
Thời Huỳnh ngồi xuống đối diện Vu Giai Đan, nhấp một ngụm cà phê mới pha:
“Tôi chỉ đi làm công ăn lương mà thôi, nếu cô thấy khó chịu, đợi khi nào xong việc tôi sẽ gọi điện riêng cho tổng giám đốc Trần, chúng ta cùng nói rõ. Nhân tiện chúng ta cũng có tình nghĩa bạn học cùng trường, cô có thể giúp tôi hỏi anh ta có mục đích gì, người ta trả lương cho tôi, tôi cũng không tiện mở miệng.”
“Được rồi, thời gian có hạn, trước tiên chúng ta nói về Flower Diamonds, được không?”
Vu Giai Đan đang định bác bỏ cái tình bạn nhảm nhí kia, nhưng vừa mới định nói thì đã bị Thời Huỳnh chặn miệng lại bằng câu thời gian có hạn. Cô ta trộm liếc nhìn hình ảnh Văn Tê Hạc trong video, không cam lòng mà trợn trắng mắt nhìn Thời Huỳnh một cái.
Dự án Flower Diamonds của Bách Đốn trước nay đều do Thời Huỳnh phụ trách, làm được một nửa lại bị tổ ba nẫng tay trên. Vì đã có sự hiểu biết và kinh nghiệm từ trước nên vào thứ hai này, Thời Huỳnh không gặp trở ngại gì khi dẫn theo tổ viên của mình bước vào công ty Bách Đốn, dựa trên yêu cầu của Bách Đốn làm ra ý tưởng mới.
Lúc trước, bởi vì không ưa gì Thời Huỳnh, Vu Giai Đan cứ động một chốc là lại vạch lá tìm sâu, chỉ trích từng chút một, phê phán xong sẽ luôn bổ sung thêm một câu: Cứ làm đi, xem thử có được hay không.
Thời Huỳnh cũng không có kiên nhẫn để lãng phí thời gian cùng Vu Giai Đan, đúng lúc trong công ty có người khác quan tâm đ ến tài nguyên này, cô liền đem dự án chuyển qua luôn một thể, vừa thoát khỏi cảnh bị đối thủ cứ động một chút là gào lên phê phán, vừa nhận được khoản bồi thường có giá trị tương đương, thật sự là một món lời không tệ. Hơn nữa, tháng trước cô có cùng Văn Tê Hạc trao đổi qua email, Thời Huỳnh cảm thấy vị sếp mới được bổ nhiệm này của Bách Đốn có vẻ cũng rất chướng mắt với bản kế hoạch của tổ ba.
Tất nhiên, điều mà Thời Huỳnh không ngờ tới là, người nào đó của tổ ba lại là “cực phẩm” trời sinh. Tới cuối cùng, chẳng ai ngờ nổi rằng bản kế hoạch chốt hạ của tổ ba là dùng bản sửa chữa sơ qua của kế hoạch trước đó.
Tháng trước, trong dự án S&D, Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc có trao đổi không ít qua email, nên cô rất hiểu phong cách làm việc của anh, khi nói về phương án cho Flower Diamonds, cô liền giống như hốt thuốc đúng bệnh vậy.
“Quay quảng cáo à, cô muốn chúng tôi phải dựng bối cảnh thực tế sao?” Vu Giai Đan không kiềm chế được sự trào phúng trên mặt: “Cô đã dự toán ngân sách chưa? Cô cho rằng một dự án như Flower Diamonds có đáng để được tuyên truyền bằng quảng cáo, thậm chí là đáng giá dựng thực cảnh không?”
Mặc dù Văn Tê Hạc không nói gì trong suốt cuộc họp, nhưng mọi người có mặt đều nhận thấy rằng anh đang xem xét các dự án công việc khác, không chú ý lắng nghe nội dung Thời Huỳnh trình bày.
Vu Giai Đan nhớ lại những gì đồng nghiệp đã kể qua điện thoại, rằng buổi sáng Thời Huỳnh cùng ông chủ có ngồi ăn sáng cùng nhau, thầm mắng một câu tai họa.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, nhưng Hành Không và Bách Đốn đã hợp tác được hai năm, bố trí chủ đề cho mười ba triển lãm cũng có Hành Không tham dự.” Thời Huỳnh nhẹ nhàng nhấn bút, lật trang, mỉm cười nói với Vu Giai Đan: “Xem ra tổ trưởng hài lòng với ý tưởng rồi, còn về phần ngân sách, chỉ sợ lời giải thích của tôi cũng không thể làm cho mọi người hài lòng, như vậy đi, chúng ta cứ quay phim với phông xanh cũng được.”
Vu Giai Đan: “…”
Mẹ kiếp, chỉ lo bới móc mấy lỗi to mà quên để ý mấy tiểu tiết.
Thời Huỳnh nói xong, ngước mắt lên, không hẹn mà chạm phải ánh mắt Văn Tê Hạc trong video. Chẳng biết từ lúc nào, anh đã đeo kính gọng vàng có gắn một sợi dây, ánh mắt sắc sảo của anh bị chiếc kính đó che đi phần nào, trông càng thêm dịu dàng, lịch sự.
Bối cảnh văn phòng trong video rất đơn giản, bên phải khoảng mười cm là một chồng tài liệu được xếp chồng lên nhau, bên trái đặt một chậu cây xanh, một chiếc cốc sứ, trong cốc có hai ba lá…
Bạc hà.
Một sự kết hợp thú vị.
Thời Huỳnh thu lại ánh mắt, hơi nhếch khóe môi, điềm tĩnh giới thiệu một cách kỹ lưỡng với mấy người của Bách Đốn:
“Xây dựng bối cảnh có ba tác dụng, kinh phí dự toán chia làm ba phần. Đầu tiên…”
Văn Tê Hạc ngồi ở trước bàn làm việc cũng đang quan sát Thời Huỳnh, đã từng có vài người bạn dò hỏi về yêu cầu của anh đối với một nửa trong tương lai, từ trước đến nay anh chỉ cười trừ cho qua chuyện.
Nhưng khi ánh mắt rơi vào bóng hình người con gái với làn váy dài màu đỏ sậm, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều tràn đầy tự tin và tươi sáng giống như đóa hồng tươi đẹp trong phòng họp, Văn Tê Hạc đột nhiên có một loại ảo giác anh cuối cùng đã tìm ra được yêu cầu cho nửa kia.
Theo quy trình thông thường, Văn Tê Hạc không cần phải tham dự cuộc thảo luận trong phòng họp, nếu không thì giám đốc Kim Á, người vừa mới bị uy thế của Văn Tê Hạc dọa sợ, chắc chắn sẽ hốt hoảng mà chạy thẳng đến phòng họp.
Nhưng hôm nay, vừa đến cửa văn phòng, anh đã đột ngột nói với trợ lý rằng mình sẽ tham dự cuộc họp với Hành Không qua video. Tuy quyết định hơi chớp nhoáng, nhưng sau khi nói xong, bản thân Văn Tê Hạc lại có chút tò mò.
Một người hai năm trước đã thuyết phục anh chọn Hành Không, sau hai năm, trong dự án S&D vốn đã có những ý tưởng sáng tạo cực kỳ nổi bật, liệu khi đối diện với dự án “Flower diamonds”, cô có nảy ra ý tưởng gì độc đáo hay không?
Và câu trả lời là: Có.
Văn Tê Hạc nghe toàn bộ nội dung cuộc họp, nụ cười nhẹ nhàng và vui vẻ lan tỏa trên môi. Tuy rằng trong đó vẫn có thiếu sót, nhưng thật sự đã mang lại một ngạc nhiên lớn. Thời Huỳnh hiểu rất rõ yêu cầu của anh, trong thân phận đối tác của nhau, giữa hai người luôn có sự ăn ý kỳ lạ.
“Ý tưởng không tồi, cách bố trí cho triển lãm cũng có tính sáng tạo.” Trước khi Vu Giai Đan kịp mở miệng, Văn Tê Hạc đã lên tiếng, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười, nói xong, lại chuyển đề tài: “Nhưng trong đó có ba chi tiết cần phải hoàn thiện.”
Nghe vậy, trong lòng Thời Huỳnh thầm nói quả nhiên, giống như khi họ hợp tác vào tháng trước, ba chi tiết Văn Tê Hạc nói ra đều rất đúng trọng tâm, chỉ rõ rằng bởi vì không hiểu rõ dự án Flower Diamonds nên bọn họ đã bỏ sót một vài trọng điểm nhỏ.
Thời Huỳnh tính toán thời gian làm lại trong đầu, điều chỉnh chi tiết chỉ cần nửa tháng là được, hơn nữa sau khi thảo luận lại, lần đầu tiên kịch bản gốc đã được phê duyệt, điều này thật sự là đáng mừng.
“Đồ tai họa.” Vu Giai Đan thầm mắng một câu, mấy đồng nghiệp bởi vì góc độ nhìn không thấy, nhưng cô ta thì hoàn toàn thấy rõ, nửa đoạn sau, ánh mắt ông chủ thay vì chằm chằm vào PPT, thì lại đang nhìn chằm chằm Thời Huỳnh.
“Buổi trưa ăn cơm ở căn tin đi, đã mười hai giờ rồi.” Ánh mắt Văn Tê Hạc dừng lại trên đồng hồ, kết thúc cuộc họp một cách tự nhiên.
Nhà ăn của Châu báu Bách Đốn luôn được bình chọn là có lương tâm trong ngành nhất, tổng cộng có ba tầng, rộng rãi sáng sủa, không gian thoáng mát, tầng chính phục vụ cả món ăn Hoài Dương, món ăn phương Bắc, món ăn Quảng Đông đầy đủ, hơn nữa còn cung cấp cả cơm Tây, bánh ngọt, hoa quả tươi.
Nhưng vì có Văn Tê Hạc tham dự, nên chỗ ngồi ăn trưa cho mấy người được bố trí ở tầng ba, nơi chỉ được dùng để tổ chức tiệc, bàn dài dựa gần cửa sổ có thể nhìn xuống quan sát thành phố Nam. Thời Huỳnh vừa tới đã nhìn thấy rượu vang đỏ đã được mở sẵn.
“Bách Đốn hiểu rất rõ nếu muốn có thành tích thì phải bắt được dạ dày của nhân viên nha.” Lý Duyệt nhìn quanh một vòng, nghiêng đầu lặng lẽ cùng Chu Kha Phàm kề tai nói nhỏ: “Mà Hành Không bọn mình đừng nói là ba tầng, một tầng cũng không có.”
Lúc ngồi ăn, Thời Huỳnh tự nhiên ngồi xuống đối diện Văn Tê Hạc, hai người cùng chiếm vị trí gần cửa sổ nhất, Thời Huỳnh nhìn thấy Văn Tê Hạc nhẹ nhàng kéo ống tay áo lên, xương cổ tay hơi nhô ra, bị đồng hồ áp vào nên hơi đỏ, tương phản với màu da trắng lạnh trông quyến rũ cực kỳ. Mà dưới đồng hồ còn có một vết sẹo mờ, không rõ liệu có nốt ruồi nhỏ trên đó không.
Vu Giai Đan vốn định chiếm vị trí bên trái Văn Tê Hạc, nhưng vừa mới định ngồi, Văn Tê Hạc đã mỉm cười bảo nhân viên căn tin thu dọn bát đũa bên trái.
“…”
Vu Giai Đan tức giận ngồi xuống cách đó một chỗ, liếc mắt nhìn Thời Huỳnh vẫn đang lật thực đơn, trong lòng hừ nhẹ một tiếng, trên mặt mang theo nụ cười giả tạo.
“Thời Huỳnh, căn tin Bách Đốn so với trường cấp ba của chúng ta vẫn tốt hơn nhỉ, tôi vẫn nhớ kỹ cô thời trung học có tính kén ăn đấy, cà tím, cà chua không lột vỏ thì không ăn, đậu đũa khổ qua cũng không ăn, ớt thái lát không ăn, thịt thì…”
“Vu Giai Đan.” Thời Huỳnh mỉm cười, liếc mắt nhìn Vu Giai Đan, rời khỏi công việc, cả người đều lộ ra một khí chất biếng nhác quyến rũ: “Sao cô lại nhớ rõ tôi kén ăn những gì thế, hồi trung học cô thích tôi à?
Câu nói này khiến cho mấy người đang ngồi không nhịn được mà bật cười. Có thể bởi vì đang là giờ nghỉ trưa, Văn Tê Hạc cũng trở nên hoà nhã hơn, không còn giữ sự nghiêm khắc nữa, điều này làm cho bầu không khí trở nên thoải mái, nhất là các nhân viên chưa từng trải qua sự khắc khe của Bách Đốn ai nấy cũng vuốt ngực thở phào.
“Cô…”
Nói được một nửa, Vu Giai Đan đột nhiên ngừng lại, liếc nhìn Văn Tê Hạc, yên lặng nhận thua, chỉ sợ nếu còn nói thêm gì nữa sẽ không thể dùng lý do trêu ghẹo giữa bạn học để giải thích.
Văn Tê Hạc gọi xong thịt bò bít tết và cá hồi hun khói, nhẹ nhàng khép thực đơn lại, nhìn Thời Huỳnh ngồi đối diện, giọng nói ấm áp:
“Thật trùng hợp, tôi cũng bị dị ứng mướp đắng, hơn nữa cũng không ăn gan, đầu và chân của gia cầm.”
“Đồng minh kén ăn, rất vui được gặp anh.” Thời Huỳnh giơ ly rượu vang đỏ lên, chạm ly với Văn Tê Hạc, trong lòng khẽ thở dài, anh trai nhỏ cũng không ăn được mướp đắng, nhưng có thể ăn gan, đầu, chân của gia cầm, còn đặc biệt thích ăn chân gà ủ muối.
Không sợ khác nhau hoàn toàn, chỉ sợ như có như không giống nhau.
[Ong…]
[Ong…]
Điện thoại di động của Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc gần như đồng thời vang lên, nhưng mọi người không ai để ý tới, Lý Duyệt thấy Thời Huỳnh xem xong màn hình thì nhíu mày, nghiêng đầu hỏi một câu:
“Tổ trưởng có chuyện gì sao?”
“Khu chung cư thông báo buổi chiều sẽ kiểm tra sửa chữa hai thang máy, mong cư dân thông cảm một chút
Chu Kha Phàm nhớ rằng Thời Huỳnh sống trong một chung cư có hai căn hộ và hai thang máy ở tầng một, một khi về đến nhà mà thang máy vẫn chưa sửa xong, Thời Huỳnh sẽ phải đi lên bằng cầu thang bộ.
“Tổ trưởng, chị ở tầng mấy?”
“Tầng 22.”
“22…” Chu Kha Phàm nói được một nửa bỗng mắc nghẹn, ho khan khù khụ, sắc mặt đỏ bừng nhìn về phía Văn Tê Hạc đang không có biểu cảm gì, khuôn mặt hoàn toàn ngây ngốc.
Tại sao ông chủ của Bách Đốn lại buột miệng thốt ra số tầng của đàn chị mình?! Hai người không phải vừa mới tự giới thiệu bản thân ở quán ăn sáng sao?!
Mấy người còn lại cũng có vẻ mặt ngơ ngác, nhất là Vu Giai Đan, khi nhìn lại khuôn mặt Thời Huỳnh, đôi mắt cô ta hiện lên vẻ phức tạp cùng căm hờn “Không hổ là cô”.
Thời Huỳnh: “…”
Năm chữ “chúng tôi là hàng xóm” nghẹn ở cổ họng Thời Huỳnh, cho dù cô có nói ra cũng không thể giải thích rõ tình huống hiện tại.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hạc Hạc: Mấy người không thể tự suy đoán đơn giản trong đầu sao?
Mọi người: Tôi khinh!