[Sandwich: Cậu ấy tình cờ gặp lại người yêu cũ sau mười năm không gặp, nhưng người yêu cũ của cậu ấy lại nghiêm túc khẳng định rằng cậu ấy đã nhận sai người, cậu ấy nghi ngờ rằng người yêu cũ có nỗi khổ nào đó, đang ngần ngại không biết có nên hỏi thẳng với người kia hay không.]
Thời Huỳnh nhìn chằm chằm vào xưng hô người yêu cũ trong khung chat, mặt nóng bừng đến mức phải lấy tay quạt quạt, Trong quá khứ, cô và anh trai nhỏ là quan hệ anh em thuần túy, cho đến tận sau này vẫn không thay đổi.
Nhưng năm ngoái tại bữa tiệc sinh nhật của Hạ Lam, khi cô chơi trò “thật hay thách”, Thời Huỳnh bị hỏi về hình mẫu lý tưởng của chồng tương lai, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cô lại là anh trai nhỏ. Lúc đó, cô nhận ra rằng cái gọi là tình nghĩa anh em kia, ở trong lòng mình đã sớm lên men biến chất.
[Blank: Mười năm không gặp, rất có khả năng là nhận nhầm.]
[Blank: Nhưng nếu nhận đúng người, thì nỗi khổ duy nhất của người yêu cũ đó chắc chắn là hiện tại đã có người mới.]
Thời Huỳnh há miệng thở d ốc, nhăn khuôn mặt nhỏ, đưa tay che trái tim mình, câu nói kia khiến lồ ng ngực cô đau đến khó thở, anh trai nhỏ có thể đã có cô gái khác, là bạn gái của anh, cho nên mới nói không quen biết cô?
[Blank: Có một cách để kiểm tra.]
[Sandwich: Xin được chỉ dạy.]
[Blank: Không hẳn là chỉ dạy, nếu bạn cậu còn đang do dự có nên đi sang hỏi rõ hay không, chứng tỏ là đã có được địa chỉ của người yêu cũ, chỉ cần hỏi hàng xóm, đồng nghiệp tên họ của người đó là được. Trong trường hợp là sinh đôi thì sẽ có họ tương tự, nhưng vừa giống người vừa giống họ tên là rất hiếm thấy.]
“Hỏi tên…” Thời Huỳnh vỗ tay, nhìn ảnh hồ sơ trống trơn của Blank, người vừa đâm hai nhát dao vào trái tim cô, bỗng cảm thấy nhìn thế nào cũng xinh đẹp đáng yêu: “Đồng nghiệp thì tạm thời không biết, còn hàng xóm…”
Nụ cười trên mặt Thời Huỳnh thoáng chốc cứng đờ, đôi mắt mở to một chút, hàng xóm bên cạnh, không phải chỉ có mỗi cô sao?
Căn phòng được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, bức tường trắng xoá, giá sách được sắp xếp ngăn nắp trình tự, bên cạnh có treo một bồn lan ống điếu, những chiếc lá xanh lơ vươn mình khoe sắc, lộng lẫy như bức tranh sơn dầu, tăng thêm vài phần sức sống.
Trên bàn chất đầy tài liệu, có vài cuốn sách nước ngoài và một cuốn sách bìa cứng đang mở được xếp gọn gàng, bên cạnh cuốn sách có một chiếc gạt tàn bằng ngọc bích, màn hình máy tính tản ra một luồng ánh sáng trắng mờ, phía trước có một cây bút máy hiệu Parker màu đen bóng nằm ngang.
Văn Tê Hạc vừa mới bước ra từ phòng tắm, tóc mái ướt còn dính trên trán, mang theo hơi ẩm, làn da trắng sứ hơi ửng hồng, ánh mắt anh dừng lại ở cuộc trò chuyện với Sandwich, thật lâu sau, anh mỉm cười.
Giọng nói của anh nhẹ nhàng cất lên, có chút sâu xa:
“Nếu nhận nhầm, vậy thì chứng tỏ người yêu cũ không đủ tốt thôi.” Tựa như cái người được gọi là anh trai nhỏ kia.
Văn Tê Hạc ở trên mạng luôn hiện rõ sự lạnh lùng chân thật từ tận xương cốt, trong quá trình hợp tác tổ đội ở [Secret Room Survival], mỗi lần anh nhập chữ hoặc nói chuyện đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, vẻn vẹn chỉ nói rõ số điểm đạt được là bao nhiêu.
Trong ấn tượng, anh và Sandwich chỉ mới hợp tác qua một lần, nhưng lại có sự ăn ý đến bất ngờ. Hai người ở mật thất, một nam một bắc, không nói chuyện với nhau, lại có thể đưa ra những kế hoạch rất có hiệu quả.
Cho nên, lý do làm anh trả lời tin nhắn vào buổi tối thế này, một phần là vì nickname Sandwich nhìn qua rất thuận mắt, một phần là bởi… Văn Tê Hạc rũ mắt nhìn vào màn hình giám sát trên máy tính, trước cửa không một bóng người, một lúc lâu sau mới thò tay lấy hộp thuốc lá ra.
Một phần là bởi…
Khi nhìn thấy dòng chữ “nhận nhầm người”, trong đầu anh đột nhiên dần hiện ra đôi mắt long lanh như sắp khóc của cô gái nhỏ nào đó trong thang máy.
Trong giây lát, tiếng cười trầm thấp vang lên:
“Mới gặp có hai lần đã thấy đau lòng, lần sau gặp lại, nhất định phải hỏi tên.”
---
Châu báu Bách Đốn dự kiến tổ chức cuộc họp thảo luận vào khoảng 9 giờ 30 phút sáng, Thời Huỳnh đã sớm sửa soạn xong, nhưng vẫn nhẹ nhàng mở cửa, trộm ngắm tình hình của nhà bên:
“Hôm qua đi làm không gặp ở thang máy, chắc anh ấy đi làm lúc 8 rưỡi nhỉ?”
Ánh mắt Thời Huỳnh không hề xê dịch, cứ chằm chằm vào cánh cửa cửa căn nhà bên cạnh, âm thầm cân nhắc, lúc chạm mặt nhau làm thế nào để bắt chuyện mà không tạo cảm giác xấu hổ đây?
Trực tiếp hỏi tên họ có đột ngột quá hay không?
“Thời Huỳnh ơi Thời Huỳnh, mày trở nên sợ hãi rụt rè từ khi nào vậy, mạnh dạn lên!”
[Cạch!]
Sự oán giận trên khuôn mặt Thời Huỳnh lập tức biến mất, vội vàng trốn phía sau cửa, nghiêng đầu nhìn trộm, ánh mắt chợt sáng lên. Hàng xóm rất giống anh trai nhỏ kia đã ra rồi, đang chuẩn bị đi thang máy!
Tiến lên! Phải hỏi ra họ tên!
“Chào buổi sáng.” Thời Huỳnh giả vờ như mình mới ra ngoài, vui vẻ chào hỏi.
Thang máy bắt đầu từ tầng một đi lên, con số màu đỏ liên tục thay đổi, Văn Tê Hạc nhìn sang chỗ khác, vẫn nhận ra sự lo lắng khẩn trương trong đôi mắt của Thời Huỳnh. Anh mỉm cười nhẹ, lông mày nhướn lên, dịu dàng như gió xuân:
“Chào buổi sáng."
[Ting ting…]
Thời Huỳnh ngẩn người, vừa vừa tiếc nuối vừa thở phào nhẹ nhõm, tiếc bởi vừa nãy anh hàng xóm đang trả lời cô, có vẻ còn định nói gì nữa nhưng điện thoại cô lại reo lên. Thế là anh đành lịch sự nhường cô vào thang máy trước, còn cẩn thận ra hiệu hỏi số tầng rồi ấn nút.
Còn thở phào nhẹ nhõm, là vì trong cuộc họp ngày hôm qua, cô đã để điện thoại ở chế độ rung, không để anh nghe thấy bài nhạc chuông Xì Trum của mình. Trước mặt người khác thì Thời Huỳnh không cảm thấy mất mặt, dù sao cô cũng là bá chủ micro ở KTV, nhưng ở trước mặt người mà cô đang nghi ngờ là anh trai nhỏ, cô lại có chút ngượng ngùng.
Đang là thời gian cao điểm mà các nhân viên văn phòng đi làm vào buổi sáng, Thời Huỳnh còn chưa kịp tận hưởng không gian của riêng chỉ có hai người, thang máy đi đến tầng 21 đã biến thành không gian ba người.
“Mọi người đang ở cùng nhau đúng không?” Thời Huỳnh đang dựa lưng vào vách tường thang máy nói chuyện điện thoại với Chu Kha Phàm, thỉnh thoảng liếc nhìn Văn Tê Hạc đang đứng ở một bên, ở góc độ này, cô vừa ngẩng đầu lên là sẽ…”
“…”
Bốn mắt nhìn nhau.
Thời Huỳnh bị phát hiện nhìn lén liền túm chặt túi xách, lại nhìn thấy cái nhướng mày dò hỏi của Văn Tê Hạc, hình như trong đó còn pha lẫn ý cười. Nhưng nhìn tổng thể, sắc mặt của anh vẫn rất nghiêm túc, thế nên cô chỉ dám nghi ngờ.
“Gặp nhau ở quán ngũ cốc đối diện Châu báu Bách Đốn, mời mọi người ăn sáng, ăn xong đi là vừa.”
“Lát nữa gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, thang máy cũng vừa lúc xuống đến tầng hầm, Thời Huỳnh thở dài đi về phía bãi đỗ xe, thầm than trong lòng. Thế này thì có duyên quá đi chứ, hai người cùng là hàng xóm không nói, ngay cả xe cũng đậu cùng một vị trí.
Thời Huỳnh liếc nhìn người đang đi cùng hướng với mình, lại nhìn về phía chiếc BMW phía trước, chỗ kế bên chính là xe của cô.
Nhưng mà… Thời Huỳnh ngơ ngẩn, nhìn qua nhìn lại thêm mấy lần
“…”
BMW ở đây, vậy còn chiếc xe vừa to vừa trắng của mình đâu rồi?
Thời Huỳnh ngơ ngác đứng tại chỗ, vẻ tươi sáng thường ngày đã biến mất, thay vào đó là sự ngây ngốc, hai mắt mở trừng, cứ nhìn chằm chằm vào vị trí đỗ xe trống trơ. Cô không thể tin được mình lại ngu ngốc đến vậy.
Sau khi Văn Tê Hạc ra khỏi thang máy, ánh mắt anh thỉnh thoảng vẫn sẽ dừng lại trên người Thời Huỳnh, lại nhìn thấy chỗ đậu xe trống rỗng, anh chợt hiểu ra vấn đề.
Hôm qua anh đi thang máy từ tầng hầm, còn Thời Huỳnh thì đợi thang ở tầng một. Còn sáng nay khi hỏi để ấn số tầng, anh lại nhìn thấy chìa khóa xe trong tay cô
Mặc dù anh đã đoán ra được nguyên nhân chạm mặt ngày hôm qua, nhưng sau khi xác nhận xong, lại nhìn đến vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa bối rối của Thời Huỳnh, trong lòng Văn Tê Hạc không hiểu sao lại thấy vô cùng vui vẻ.
Anh chỉnh lại vạt áo, giấu đi nụ cười trong mắt, dừng lại trước chiếc xe công vụ màu đen ngay bên cạnh:
“Nếu là Châu báu Bách Đốn thì tôi tiện đường, không biết có vinh hạnh được chở cô một đoạn không?” Bởi vì sau khi về nước Văn Tê Hạc ở chung cư, anh cũng lười thuê tài xế, nghĩ rằng không ở được mấy tháng nên định tự mình lái xe đến công ty.
Nghe vậy, Thời Huỳnh cũng không buồn tỏ vẻ làm giá, lập tức gật đầu, nở một nụ cười lịch sự:
“Xin lỗi, tôi quên mất xe mình đang đi bảo dưỡng ở cửa hàng 4S.”
Lúc chuẩn bị bước lên xe, tay sắp chạm vào nắm cửa, Thời Huỳnh dừng lại, trái tim chợt thấy đau đớn về câu chuyện người yêu cũ đã có người yêu mới tối hôm qua. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Văn Tê Hạc:
“Anh có thói quen chừa lại ghế phụ cho bạn gái không ?"
“Hoá ra con gái các cô đều thích mấy kiểu như vậy sao?”
Văn Tê Hạc đi vòng qua đầu xe, giúp cô mở cửa ghế phụ, trong đôi mắt đen tuyền thoáng hiện lên nét dịu dàng:
“Coi như tôi học được rồi, về sau tôi có bạn gái nhất định sẽ luôn để lại ghế phụ cho cô ấy.”
Nhưng cô gái nhỏ này cũng quá lớn gan, dám lên xe của một người đàn ông xa lạ.
Sau khi nhận được câu trả lời của Văn Tê Hạc, Thời Huỳnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lộ trình từ chung cư Thượng Minh đến Châu báu Bách Đốn, tính cả thời gian tắc đường thì mất khoảng 1 tiếng. Thời Huỳnh nhìn màn hình điện thoại, đoán chừng hai người họ sẽ đến nơi vào lúc 9 giờ, cô thắt dây an toàn, lấy từ túi xách ra một viên kẹo cam, bóc ra rồi cho vào miệng.
Vị ngọt chua của kẹo vỡ ra trên đầu lưỡi, khiến ưu phiền mệt mỏi của cô hoàn toàn tiêu tan. Thời Huỳnh cúi đầu nghịch nghịch miếng giấy mỏng như cánh ve trong tay, xoay xoay vài cái đã gấp ra một ngôi sao nhỏ.
Văn Tê Hạc liếc thấy, buột miệng hỏi:
“Cô hạ đường huyết sao?” Vừa hỏi xong, anh hơi nhíu mày, hai người vừa mới gặp mặt được ba lần, hỏi câu này có chút đụng chạm đến chuyện riêng tư của người ta.
“Ý anh là kẹo sao?” Thời Huỳnh không để ý, quơ quơ ngôi sao nhỏ được làm từ giấy gói kẹo, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa kính xe, rắc một lớp phấn vàng mịn óng ánh lên hàng mi dài cong cong của cô: “Là thói quen, mỗi buổi sáng đều sẽ ăn một viên kẹo.”
Đang nói chuyện, điện thoại Văn Tê Hạc bỗng rung lên, Thời Huỳnh nhún vai cười, ông trời có vẻ không thích cho bọn họ có không gian nói chuyện riêng. Cười tự giễu xong, cô chỉ đành nghiêng đầu thưởng thức cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Cùng ở trong xe, cho dù Thời Huỳnh không có ý nghe lén nhưng vẫn nghe được một vài từ…
CEO của trụ sở trong nước?
Thời Huỳnh lắc đầu không suy đoán nữa, sau đó lại dời sự chú ý sang giọng nói của người bên cạnh. Văn Tê Hạc có giọng nói rất chuẩn, âm điệu dễ chịu, mang lại cảm giác như một người bản xứ đang nói tiếng mẹ đẻ.
Cảnh vật hai bên xe thay đổi liên tục, chớp mắt đã không còn thấy rõ cảnh vật phía sau, ánh mắt Thời Huỳnh dần rơi vào hư không… Ký ức thời tiểu học, trung học đã mơ hồ hơn phân nửa, những chi tiết về thời gian ở bên anh trai nhỏ, có lẽ cũng đang dần phai nhạt theo năm tháng mất rồi
Nhưng Thời Huỳnh vẫn nhớ rõ, anh trai nhỏ luôn để sẵn mấy viên kẹo cam trong cặp sách, tất cả kẹo cam ở cửa hàng tạp hóa trước tiểu khu hầu như đều bị hai người họ vét sạch; trên xe đạp của anh trai nhỏ có đặt một cái nệm mềm màu hồng trông chẳng ăn nhập tí nào với màu đen bóng của xe…
Lúc đó, Thời Huỳnh tưởng rằng cô đã tìm được mặt trời nhỏ của chính mình.
Về công việc, Văn Tê Hạc luôn luôn quyết đoán và kiên định, sấm rền gió cuốn, nhưng vì bên trong xe còn có Thời Huỳnh, anh có phần nhẹ nhàng hơn so với mọi ngày. Nhưng thần kinh của những cấp dưới ở nước ngoài, đang gắng thức đêm để làm việc với anh lại căng thẳng gấp đôi, ông chủ nhà mình ấy mà, một khi mưa thuận gió hoà thì chắc chắn sẽ có người gặp rắc rối.
Châu báu Bách Đốn nằm ở trung tâm khu tài chính, giữa các tòa nhà văn phòng được thuê chung, duy chỉ Bách Đốn là có toà nhà riêng. Cả tòa được thiết kế sắc nét và sáng sủa mang đậm tính thẩm mỹ, logo trên đỉnh tòa nhà cũng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Thời Huỳnh vốn muốn để Văn Tê Hạc dừng xe ở ngã tư đường, nhưng sau khi Văn Tê Hạc cúp điện thoại, anh lại lái xe một mạch đến thẳng quán ngũ cốc mà Thời Huỳnh đề cập đến trong thang máy.
Buổi sáng xe cộ đông đúc, tấp nập, trước cửa hàng còn có một chiếc lều vừa mới dựng lên. Hai thành viên trong tổ đã gọi điện cho Thời Huỳnh vào buổi sáng rõ ràng là vừa mới tới, đang cầm thực đơn để gọi món.
Thời Huỳnh quay người cảm ơn Văn Tê Hạc, tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng cô cũng không hỏi thêm tên của anh nữa, dù sao đã là hàng xóm của nhau rồi, tương lai còn dài:
“Có cơ hội sẽ mời anh ăn cơm."
“Có cơ hội?” Văn Tê Hạc nhẹ giọng lặp lại câu nói kia, ngay sau đó, anh chỉ vào cửa hàng ngũ cốc, hơi nhướng đôi lông mày, đáy mắt hiện lên ý cười:
“Mời ăn sáng sao?”
Thời Huỳnh: “…?”
Mãi cho đến khi xuống xe, cùng với Văn Tê Hạc xuất hiện trước mặt hai tổ viên, Thời Huỳnh vẫn chưa hoàn hồn. Cô đã nhiều lần mời người khác ăn cơm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp vừa mới mời xong giây trước, giây sau đã đến chỗ ăn ngay tắp lự.
Hai thành viên trong tổ, Chu Kha Phàm và Lý Duyệt còn đang thắc mắc về lai lịch của người đàn ông đẹp trai đi cùng tổ trưởng của họ, ba người ngồi ở bàn bên cạnh đã thận trọng chào hỏi:
“Tổng giám đốc Văn, buổi sáng tốt lành."
Văn Tê Hạc thấy có người nhận ra mình, nhẹ gật đầu đáp lại, lại xoay người về phía Thời Huỳnh vẫn còn đang kinh ngạc, bình tĩnh đưa tay ra, cười nhẹ nhàng, ánh mắt cũng mỉm cười, giọng nói trầm ấm dễ nghe.
“Tổ trưởng Thời, xin được giới thiệu, tôi là người phụ trách của Châu báu Bách Đốn, Văn Tê Hạc.”
… Văn, Tê, Hạc.
Lý trí nói với Thời Huỳnh, hẳn là cô nên thất vọng, anh trai nhỏ ngày xưa không phải họ Văn, cũng chẳng tên Tê Hạc, cô đã nhận nhầm người, nhận nhầm anh trai nhỏ. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa thân thiện của Văn Tê Hạc, sự thất vọng lại giảm đi đôi chút, thay vào đó là một chút xấu hổ.
Trong ký ức của cô bỗng hiện lên ba chữ, cùng với đó là âm thanh BGM đầy ảm đạm và hiu quạnh, cứ lặp đi lặp lại:
[Nhận cái rắm!]
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Bảo: Thật đúng là nhân quả luân hồi mà TT.