Dấu Tích Giữa Không Trung - Thuận Tụng Thương Kỳ

Chương 49: Đeo kính




Biên Tích khựng lại giây lát, đoạn hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

Nghiêm Ngạn Khoát không đáp ngay mà hỏi ngược lại: “Mai em bay từ Phố Đông hay Hồng Kiều?”

Biên Tích đáp chẳng cần nghĩ ngợi: “Phố Đông.”

Nghiêm Ngạn Khoát liền chốt hạ: “Vậy mình ở gần sân bay đi.”

“Hả? Nhưng mà… sân bay cách ga Hồng Kiều, có xa quá không anh?” Y lo mai anh không kịp chuyến tàu. “Phiền anh quá, hay mình tìm chỗ nào tiện cả đôi đường hơn đi.”

“Cứ đến sân bay Phố Đông.” Nghiêm Ngạn Khoát cương quyết đổi đích đến trên định vị. “Mai anh tiễn em xong rồi đi.”

Anh muốn Biên Tích đỡ phải di chuyển nhiều vào hôm sau, cốt để kéo dài thêm chút thời gian cả hai còn thực sự tỉnh táo bên nhau.

Biên Tích nghĩ đến đây, lòng mềm nhũn, chẳng còn nằng nặc nữa, chỉ thấy thương anh khôn xiết mà gật đầu.

Kể từ khi đồng hồ đếm ngược mười tiếng điểm nhịp, cả hai bỗng dưng nói nhiều hơn hẳn, tựa hồ một phó bản tận thế nào đó trong game vừa được mở, thúc giục họ phải tranh thủ từng giây từng phút mà dốc hết ruột gan cho đối phương. Dẫu toàn chuyện vặt vãnh chẳng đâu vào đâu, nhưng cứ anh một câu em một lời, giữa thành phố không ngủ với những ngọn gió đêm hiu hiu thổi, lại thấy ấm áp đến lạ.

Xe băng qua cầu vượt đông nghịt xe cộ, tới gần sân bay thì dòng xe đã thưa thớt hẳn.

Chỗ ở của tiếp viên thường do hãng hàng không sắp xếp thống nhất, đồng nghiệp sẽ ở ghép phòng đôi. Nay vì có thêm Nghiêm Ngạn Khoát, Biên Tích đành tự đặt phòng mới.

Lễ tân tra xong số phòng trống, ái ngại báo: “Chỉ còn một phòng thương gia giường lớn thôi ạ.”

“Được.” Biên Tích đáp.

Nghiêm Ngạn Khoát theo sau y, khẽ bông đùa: “Cảm ơn lòng mến khách của tiếp viên trưởng Biên nhé.”

“…” Biên Tích khó mà không nghĩ lệch đi, nén cười rồi lựa lúc không ai để ý, véo nhẹ má anh.

Khách sạn này gần như toàn đồng nghiệp trong ngành hàng không, riêng lúc đi thang máy Biên Tích đã phải chào hỏi đến ba bận, dọc đường cũng toàn người quen cả. Nghiêm Ngạn Khoát sánh bước bên y, khó tránh khỏi hứng chịu bao ánh mắt dò xét.

Biên Tích rảo bước qua hành lang, quẹt thẻ mở cửa, rồi để anh vào.

Cửa vừa sập lại, Nghiêm Ngạn Khoát chẳng dừng lấy một giây, một tay chốt khóa trong, tay kia đã ghì Biên Tích vào cánh cửa mà hôn.

Biên Tích có phần ngơ ngẩn trước nụ hôn bất ngờ, tranh thủ lúc ngừng lại lấy hơi, y hỏi: “Nay anh gấp gáp thế?”

“Lúc nãy khối kẻ cứ nhìn em.” Nghiêm Ngạn Khoát tỏ vẻ bất mãn, cắn mạnh lên vai Biên Tích một cái. “Sao mà mời gọi thế không biết.”

Biên Tích oan ức: “Toàn đồng nghiệp của em cả mà…”

Nghiêm Ngạn Khoát đáp: “Trông ai cũng thân thiết với em ghê.”

Biên Tích đành im bặt, bởi có nói thêm nữa, e là mai y phải vác đôi môi sưng vù đi gặp người ta mất.

Kỹ thuật hôn của Nghiêm Ngạn Khoát quả thực thượng thừa, anh khéo léo dẫn dắt từng bước. Biên Tích bất giác đã bị anh cởi đồng phục nửa người, ngã xuống chiếc giường rộng hơn hai mét, rồi bị bắt phải lật người lại.

Nghiêm Ngạn Khoát tựa một chàng yêu tinh dưới biển đầy mê hoặc, đè lên người y, kề sát tai hỏi khẽ: “Được không em?”

Biên Tích nuốt khan. “Vâng…”

Nghiêm Ngạn Khoát bèn có những hành động táo bạo hơn, tựa hồ đang thực hiện một liệu trình giải mẫn cảm đầy kiên nhẫn: “Vậy… giờ thì sao?”

Vành tai Biên Tích dần ửng đỏ. “Đư…ợc.”

Nghiêm Ngạn Khoát vẫn chưa buông tha: “Thế này, cũng được ư?”

“Sao… sao cũng được, tùy anh.” Biên Tích chịu không nổi, đành xin tha. “Em xin anh đó.”

Nghiêm Ngạn Khoát vẫn điềm nhiên chỉnh tề, áo cài khuy ngay ngắn, ung dung quỳ trên giường nhìn xuống, cất tiếng: “Xin anh điều gì?”

Biên Tích không chịu nói, Nghiêm Ngạn Khoát lại tiếp tục, cho đến khi y phải rặn mãi mới bật ra được câu anh muốn nghe từ cuống họng.

Nghiêm Ngạn Khoát vốn ngỡ Biên Tích thuộc tuýp người phóng khoáng hưởng lạc. Ai ngờ, y lại nhẫn nhịn đến lạ kỳ, dẫu bị dày vò cách mấy cũng gắng gượng nín chịu, không hé răng nửa lời.

Một người đàn ông trưởng thành, cố hết sức kiềm nén mọi động tĩnh, vậy mà nét mặt lại buông thả chẳng chút giữ kẽ, dáng vẻ ấy khơi gợi một niềm khoái trá khôn tả trong lòng kẻ khác.

Thế là Nghiêm Ngạn Khoát bật chiếc đèn vàng ấm áp, đưa ra yêu cầu mới: “Bật đèn lên, đeo kính giúp anh.”

Rõ ràng Nghiêm Ngạn Khoát chỉ đeo kính khi họp hành hay làm việc, cớ sao giờ lại bày vẽ thêm chuyện?

Tai Biên Tích đỏ rực như sắp nhỏ máu, y vừa giúp anh đeo kính, vừa bất đắc dĩ hỏi: “Đeo làm gì không biết?”

Nghiêm Ngạn Khoát cúi xuống, ghé vào tai y thầm thì: “Để anh ngắm kỹ dáng vẻ của em.”

Mặt Biên Tích đỏ bừng trong nháy mắt, tựa hồ lạc vào cõi mộng tiên cảnh, phiêu diêu chẳng biết đâu là bờ, còn sức đâu mà chống đỡ, đành mặc anh xoay chuyển.

_

Biên Tích không thể không thừa nhận, Nghiêm Ngạn Khoát quả có chút năng khiếu trời ban.

Sẵn kinh nghiệm lần trước trên xe, Biên Tích thấy phen này Nghiêm Ngạn Khoát đã nương tay lắm rồi.

Lại thêm việc Nghiêm Ngạn Khoát vừa đeo cặp kính vốn chẳng mấy khi dùng, nên lúc anh cầm nó lên lần nữa, Biên Tích đã thấy chân mình nhũn cả ra.

“Yên tâm, không có ý gì khác đâu, chỉ là anh thấy hơi mờ thôi.” Nghiêm Ngạn Khoát kiềm chế dừng lại trước nửa đêm, động tác đã hết mực dịu dàng, anh đặt lên trán y một nụ hôn. “Em ngủ sớm đi, mai còn phải đi nữa.”

Biên Tích chống tay ngồi dậy, nửa đùa nửa thật: “Sau này anh bớt lôi kính ra đi.”

Nghiêm Ngạn Khoát ngơ ngác: “Hửm?”

Biên Tích đưa ra lời nhận xét đúng trọng tâm: “Cầm thú quá đi mất.”

Nghiêm Ngạn Khoát khẽ bật cười, giọng hờn dỗi trách y dùng từ sai rồi.

Biên Tích xua tay, định nằm xuống thì Nghiêm Ngạn Khoát chợt nói: “Khoan đã, để anh dịch lại cái đệm.”

Tấm đệm đáng thương nào có ngờ mình gặp đại nạn, bị một Nghiêm Ngạn Khoát chẳng biết nặng nhẹ vô tình xê dịch mất năm phân, giờ thì nửa góc đã chìa cả ra ngoài.

Đợi Nghiêm Ngạn Khoát kê lại đâu vào đấy, Biên Tích bèn mở vali, trải túi ngủ, lấy nút bịt tai ra, một bộ dạng còn xa cách hơn cả ngủ riêng giường.

Nghiêm Ngạn Khoát dở khóc dở cười: “Em cứ như kiểu… mặc xong quần là phủi mông không quen biết ấy, đồ tồi.”

“Đồ tồi” Biên Tích phối hợp trải gối giăng túi ngủ đâu ra đấy, rồi giải thích: “Đâu có, em đi công tác toàn mang theo thứ này, quen rồi, không có là không ngủ được.”

Mỗi lần đi công tác, Biên Tích đều ở phòng tiêu chuẩn, nhưng y lại cực kỳ không thích chung đụng với người khác, thế nên y sẽ dùng túi ngủ và nút bịt tai để tự tạo một lớp chắn, gối cũng là đồ riêng mang theo, cốt để có được một không gian hoàn toàn của riêng mình.

Như vậy, dẫu đến nơi xa lạ, y cũng không bị lạ giường, giấc ngủ nhờ thế mà được đảm bảo.

Nghiêm Ngạn Khoát chẳng mấy khi phiền muộn chuyện ngủ nghê nên không hiểu rõ lắm hành vi này, nhưng anh tỏ ra thông cảm, cũng không hỏi han gì nhiều, chỉ giục Biên Tích đi tắm trước.

Biên Tích sấy tóc xong liền chui tọt vào túi ngủ, cuộn người lại. Khóa túi kéo lên cao ngất, suýt che kín cả mũi.

Nghiêm Ngạn Khoát sợ y ngột ngạt, bèn đưa tay kéo khóa xuống một chút.

Biên Tích giật mình lùi lại theo phản xạ, đến khi nhìn rõ là Nghiêm Ngạn Khoát mới yên tâm nở nụ cười xã giao hoàn hảo: “Sao thế anh?”

Ngón tay Nghiêm Ngạn Khoát khựng lại. “Sợ em ngộp thở, anh định kéo giúp em cái khóa thôi.”

“Ồ, để em tự làm.” Biên Tích nói rồi trở mình, nhường gần hết cả chiếc giường cho Nghiêm Ngạn Khoát, còn mình thì thu người nép vào một góc nhỏ xíu. “Anh ngủ nhanh đi!”

Nghiêm Ngạn Khoát thấy cảnh này hơi kỳ cục, nhưng lại chẳng chỉ ra được là kỳ ở đâu. Dẫu sao anh cũng đã buồn ngủ, bèn nằm xuống cạnh Biên Tích, rồi cứ thế túm lấy cả túi ngủ, kéo y vào lòng mình. “Vậy anh ôm em… cách một lớp túi được không?”

Biên Tích theo phản xạ định khom người lại, nhưng khựng một nhịp, rồi cũng ưng thuận.

Dù trước khi ngủ đã vận động đến mệt nhoài, túi ngủ kéo khóa lại cũng tạo thành một căn nhà an toàn vừa hẹp vừa tối, nhưng chất lượng giấc ngủ của Biên Tích đêm nay vẫn chẳng tốt là bao.

Đợi Nghiêm Ngạn Khoát say giấc, Biên Tích mới khẽ khàng lật người, dịch mình sang mép giường bên kia, rồi từ từ chìm vào mộng đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.