Dấu Tích Giữa Không Trung - Thuận Tụng Thương Kỳ

Chương 50: Quan hệ uỷ thác




Sáng hôm sau, Nghiêm Ngạn Khoát tỉnh giấc trước, thấy Biên Tích đang cuộn mình nơi góc giường, anh bất giác cau mày, nhẹ nhàng đưa y về lại giữa giường.

Ngủ mà cũng chẳng ngay ngắn gì, Nghiêm Ngạn Khoát ngắm người bên gối, thầm nhủ.

Khi chuông báo thức của Biên Tích reo vang, Nghiêm Ngạn Khoát đã mang bữa sáng về tới nơi.

Đã lâu lắm rồi mới lại được thưởng thức điểm tâm nóng hổi, hợp khẩu vị ngay khi vừa mở mắt, Biên Tích khoan khoái vô cùng, vừa nhìn người kia rót cà phê vừa đòi hôn, như một chú cún bự quấn quýt lấy cổ bạn trai: “Anh cứ như nàng tiên ốc ấy.”

Nghiêm Ngạn Khoát đáp lại nụ hôn rồi quay đi, nhắc nhở: “Em đừng quấy anh nữa, chỉ có mười lăm phút ăn sáng thôi đấy.”

Cả hai phải ra ngoài sớm hơn thường lệ, bởi Nghiêm Ngạn Khoát cần đưa Biên Tích đến cổng kiểm tra an ninh trước rồi mới vượt quãng đường hai mươi cây số, quay về Hồng Kiều bắt tàu cao tốc đi Nam Kinh.

Vì thế, Biên Tích đành thu lại vẻ tinh nghịch, chuyên tâm dùng hết bữa sáng chan chứa yêu thương này.

Vụ án Nghiêm Ngạn Khoát đang thụ lý lần này, nguyên đơn tên Cố Tuệ Tâm, là con gái của chủ tịch tập đoàn Văn Thuận. Vài năm trước, cô kết hôn với Lương Cảnh Lương, vì sức khỏe không tốt nên đã rút khỏi tập đoàn, nâng đỡ chồng tiến vào ban lãnh đạo cốt cán. Năm ngoái, chủ tịch Văn Thuận đột ngột qua đời vì bệnh tim, khối tài sản khổng lồ được cô con gái độc nhất thừa kế, Lương Cảnh Lương lại bất ngờ đệ đơn ly hôn, yêu cầu phân chia tài sản.

Giá trị tranh chấp của vụ án rất lớn, thân chủ Lương Cảnh Lương là bị đơn. Anh ta vừa là chồng của nguyên đơn, vừa là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Văn Thuận. Cân nhắc đến hình ảnh công ty, công tác chuẩn bị về mặt truyền thông và nhiều yếu tố khác, Cố Tuệ Tâm đã trì hoãn gần nửa năm mới quyết định khởi kiện. Ban đầu Nghiêm Ngạn Khoát không định nhận, nhưng vì luật sư cũ đột nhiên bệnh nặng, trong văn phòng lại không còn ai, đích thân chủ nhiệm chỉ định, anh mới bất đắc dĩ nhận lời vào phút chót.

Nghiêm Ngạn Khoát hẹn gặp Lương Cảnh Lương lúc hai giờ chiều, đợi nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy người đâu.

Hoàng Tiêu Tiêu liên tục nhìn đồng hồ: “Luật sư Nghiêm, em gọi cho giám đốc Lương mấy cuộc rồi mà anh ta không bắt máy.”

“Giục lễ tân đi.” Nghiêm Ngạn Khoát vẫn dán mắt vào máy tính xách tay, chẳng buồn ngẩng đầu.

Lễ tân phản hồi rằng sếp Lương đang họp Hội đồng Quản trị, cần phải đợi thêm.

Hai mươi phút sau, Lương Cảnh Lương mới đủng đỉnh tới, ngón tay kẹp điếu thuốc, ngồi xuống cũng không dập, vừa phì phèo vừa nói: “Sao lại là cậu? Luật sư trước đâu rồi?”

“Ông ấy bị bệnh, chắc chủ nhiệm Chu đã thưa chuyện với anh rồi.” Nghiêm Ngạn Khoát nói rồi tự giới thiệu ngắn gọn: “Tôi là Nghiêm Ngạn Khoát.”

Lương Cảnh Lương nhíu mày: “Tôi biết cậu. Ừm… hơi non thì phải, so với luật sư Lưu thì kinh nghiệm kém hơn chút.”

Nghiêm Ngạn Khoát nới lỏng dây đồng hồ, cười gượng gạo: “Giám đốc Lương, tôi tin rằng anh chọn Hằng Thiên cũng là kết quả của việc cân nhắc nhiều yếu tố. Nay chủ nhiệm Chu đã giao phó vụ này cho tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình.”

Lương Cảnh Lương hỏi giọng khinh khỉnh: “Cậu có chắc thắng không?”

Nghiêm Ngạn Khoát đáp: “Không một luật sư nào dám đảm bảo với anh điều đó cả.”

Giọng Lương Cảnh Lương có phần hăm dọa: “Hiện tại, từ trên xuống dưới tập đoàn đều đang đổ dồn vào vụ này. Nếu tôi thua, không chỉ mất tiền thôi đâu. Cho nên, tôi không cần biết cậu dùng cách gì, bắt buộc phải thắng.”

Hoàng Tiêu Tiêu nghe xong thở dài, bất lực nhìn Nghiêm Ngạn Khoát. Anh im lặng vài giây, rồi bình tĩnh đáp: “Tôi chỉ có thể cam đoan sẽ cố gắng giành lợi ích tối đa cho anh trong khuôn khổ sự thật và pháp luật.”

“Bớt mấy cái trò đó đi. Các người nhận tiền, làm việc cho tôi, đơn giản vậy thôi.” Lương Cảnh Lương cười khẩy, liếc nhìn đồng hồ rồi xua tay. “Tiếp theo tôi còn cuộc họp nữa, các người cần gì cứ nói với Tiểu Vương.”

Cô gái mặc bộ đồ công sở trắng muốt đứng cạnh Lương Cảnh Lương lập tức bước ra, chìa tay về phía Nghiêm Ngạn Khoát: “Chào anh, tôi là Vương Hỷ, trợ lý của sếp Lương.”

Nghiêm Ngạn Khoát khẽ bắt tay cô ta, Lương Cảnh Lương xách áo vest, vội vã lên xe riêng rời đi.

Hoàng Tiêu Tiêu nhìn Vương Hỷ đang tươi cười niềm nở mà thấy khó xử: “Dựa trên tài liệu của luật sư Lưu, chúng tôi đã tổng hợp một số vấn đề chi tiết cần xác nhận với đương sự.”

“Không sao, tôi có thể trả lời.” Vương Hỷ tự tin nói. “Mọi việc liên quan đến sếp Lương, mọi người cứ việc hỏi tôi.”

Hoàng Tiêu Tiêu còn muốn cố gắng trao đổi trực tiếp với đương sự thì bị Nghiêm Ngạn Khoát ngăn lại. Anh lấy kính từ trong cặp ra, đeo lên, rồi chậm rãi hỏi: “Xin hỏi, cô và Giám đốc Lương có quan hệ như thế nào?”

Vương Hỷ thoáng sững người, đoạn mỉm cười đáp: “Tôi là trợ lý của anh ấy.”

“Luôn là vậy sao?”

“Tôi vào làm từ tháng Bảy năm 21, từ đó đến nay vẫn vậy.”

“Vừa tốt nghiệp đã làm trợ lý tổng giám đốc?” Nghiêm Ngạn Khoát nhìn cô ta, hỏi.

Vương Hỷ cười ngượng nghịu: “Vâng, tình cờ năm đó đợt tuyển dụng của trường còn vị trí này.”

Nghiêm Ngạn Khoát không nói nhiều, gật đầu khen: “Cô Vương quả là tiền đồ xán lạn.”

Vương Hỷ thiếu tự nhiên khẽ siết chiếc túi xách, đáp “Cảm ơn”.

Nghiêm Ngạn Khoát không hỏi dồn thêm, chỉ cúi đầu nhắc nhở theo thông lệ: “Vậy phiền cô rồi. Tuy nhiên, có một điểm cần lưu ý: nếu cung cấp thông tin sai sự thật hoặc bằng chứng giả mạo, hoặc nếu có sự che giấu nghiêm trọng, luật sư có quyền đơn phương chấm dứt hợp đồng ủy quyền.”

Vương Hỷ ngẩn ra hai giây, rồi mới chậm chạp gật đầu: “Vâng, tôi biết.”

Tiếp đó, Hoàng Tiêu Tiêu dựa vào bảng câu hỏi đã soạn sẵn để tuần tự hỏi, Nghiêm Ngạn Khoát thì đào sâu chi tiết, mọi người làm việc mãi đến chiều mới xong.

Trước khi ra về, Nghiêm Ngạn Khoát đột nhiên đề xuất một yêu cầu mới: “Không biết ngày mai cô Vương có rảnh không, có thể dẫn chúng tôi tham quan công ty một chút được chứ? Chúng tôi muốn tìm hiểu sơ bộ về tình hình kinh doanh cũng như cơ cấu tổ chức nội bộ của tập đoàn.”

Vương Hỷ gật đầu: “Được ạ, để tôi sắp xếp.”

Sáng sớm hôm sau, Vương Hỷ đã đứng chờ ở cổng tập đoàn, theo sau là mấy người đàn ông mặc đồ đen. Cô ta giới thiệu: “Đây đều là trưởng các bộ phận, nếu anh có thắc mắc gì về cơ cấu tổ chức cũng có thể hỏi họ.”

Nghiêm Ngạn Khoát lần lượt gật đầu chào từng người, vừa đi vừa hỏi han tình hình các phòng ban.

Khi đến trước cửa văn phòng của Lương Cảnh Lương, Nghiêm Ngạn Khoát như chợt nhớ ra điều gì: “À phải rồi, Giám đốc Lương bắt đầu tham gia vào ban quản lý từ khi nào vậy?”

Vương Hỷ đáp rất nhanh: “Sếp Lương mới tiếp quản công việc của tập đoàn từ tháng Mười năm kia thôi, trước đó vẫn do Cố Tuệ Tâm quán xuyến, những người trong Hội đồng Quản trị không mấy ai coi trọng anh ấy. Sở dĩ anh ấy đệ đơn ly hôn cũng là vì muốn thoát khỏi cái bóng ấy, muốn tự khẳng định mình.”

Hoàng Tiêu Tiêu chất vấn: “Muốn tự khẳng định mình? Vậy sao anh ta không rời khỏi Văn Thuận? Dù gì Văn Thuận cũng là do cha mẹ Cố Tuệ Tâm sáng lập mà.”

“Chính vì thế sếp Lương mới càng phải đứng vững gót chân ở đây.” Vương Hỷ đột nhiên dừng bước, giọng đầy xúc cảm, tha thiết: “Luật sư Nghiêm, tôi biết hiện tại bên ngoài có nhiều lời đồn không hay về sếp Lương, nhưng xin anh hãy tin tưởng anh ấy. Cố Tuệ Tâm vì sức khỏe yếu, lại có tính kiểm soát rất mạnh, đó mới là nguyên nhân họ ly hôn. Bây giờ cô ta nhận ra sếp Lương không còn chịu sự khống chế của mình nữa nên mới muốn dùng tin đồn để hủy hoại anh ấy!”

Nghiêm Ngạn Khoát ngắt lời: “Cô Vương, những điều này tôi sẽ xác minh lại với đương sự, cô chỉ cần tiếp tục giới thiệu tình hình công ty là được.”

Vương Hỷ cúi đầu: “Vâng.”

“Chúng tôi tra được Văn Thuận còn có một nhà máy in ở Lục Hợp. Hôm nay có tiện đưa chúng tôi đến đó xem thử không?” Nghiêm Ngạn Khoát hỏi.

Ánh mắt Vương Hỷ có phần lảng tránh: “Thật ngại quá, gần đây nhà máy đang đóng cửa sửa chữa, không tiện tiếp khách.”

“Sửa chữa?”

“Vâng, đang nâng cấp thiết bị ạ.”

Nghiêm Ngạn Khoát gật đầu, quay lại nhìn Hoàng Tiêu Tiêu một cái, rồi vẫn nói như thường: “Được, vậy hôm nay tạm thời thế đã.”

Nắng trưa gay gắt, trời xanh mây lãng đãng.

Nghiêm Ngạn Khoát đứng bên hồ, vẫy một chiếc taxi, báo địa chỉ cho tài xế.

Hoàng Tiêu Tiêu theo anh lên xe, hỏi: “Anh định tự mình đến nhà máy in à?”

“Ừ, đằng nào cũng đến rồi.” Nghiêm Ngạn Khoát nói đoạn, mở hồ sơ rủi ro gần đây của Văn Thuận từ máy tính. “Anh tra thấy họ mới bị mấy quyết định xử phạt hành chính, nhưng không liên quan nhiều đến vụ của chúng ta, nên em không đi cũng được.”

“Thôi, em đi cùng anh.” Hoàng Tiêu Tiêu đáp. “Dù sao giờ cũng đâu có việc gì khác.”

Nhà máy in ở Lục Hợp, cách trụ sở chính công ty khoảng một giờ xe chạy. Nghiêm Ngạn Khoát dẫn Hoàng Tiêu Tiêu đến phòng bảo vệ ở cổng chính, sau khi trình bày mục đích, không ngoài dự đoán, họ bị từ chối.

“Không cho vào! Về đi!” Bảo vệ xua tay. “Giới thiệu từ đâu tới cũng không được, chúng tôi đóng cửa rồi!”

Nghiêm Ngạn Khoát hỏi: “Khi nào thì mở lại?”

“Không biết, đợi thông báo từ trụ sở.” Bảo vệ mất kiên nhẫn. “Với lại, dù có mở cửa cũng không cho người ngoài vào đâu, mau đi đi!”

Nghiêm Ngạn Khoát không nài ép, rời khỏi nhà máy.

Hoàng Tiêu Tiêu hỏi: “Sếp, cứ thế mà đi à?” Nghiêm Ngạn Khoát ra hiệu, ý bảo cứ đi vòng quanh quan sát trước. Hoàng Tiêu Tiêu như chợt hiểu ra, “Ồ” một tiếng, rồi cố ý nói lớn trước mặt bảo vệ: “Vậy chúng ta đi ăn cơm đi, gần đây có quán nào không nhỉ?”

Bảo vệ nghe vậy, lúc này mới đăm đăm quay vào bốt gác, cúi đầu nghịch điện thoại.

“Đi thôi, nhà máy in cũng chẳng liên quan gì đến vụ này.” Nghiêm Ngạn Khoát vừa đi vừa chợt thấy một quán màn thầu ven đường vẫn còn mở, bèn chỉ vào tấm biển hiệu. “Tiện đường ăn chút gì đi, bận cả ngày rồi, màn thầu quán này trông cũng được đấy.”

Hoàng Tiêu Tiêu nói: “Được thôi, vừa hay em cũng thích món này!”

Quán màn thầu nằm trên ngõ phụ, không mấy bắt mắt, có lẽ vì “hữu xạ tự nhiên hương” nên dù đã quá giờ cơm vẫn rất đông khách, phần lớn là công nhân làm việc ở các xưởng gần đó.

Nghiêm Ngạn Khoát và Hoàng Tiêu Tiêu đến muộn, đành phải kê tạm một chiếc bàn ngoài trời để ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.