Đế Chế Đại Việt

Chương 298: Nghĩ cách cứu viện




Kim Đức Mạn mồ hôi chảy lạnh ướt cả sống lưng. Quả thực nói chuyện với Bạch Liêu mệt mỏi vô cùng, thêm Ngô Tuấn ngồi bên cạnh tuy im lặng nhưng lúc nào cũng đằng đằng sát khí làm Kim Đức Mạn mới chỉ hơn hai mươi tuổi phải gánh chịu sức ép không nhỏ. Kim Yu Shin đứng sau lưng Kim Đức Mạn nhưng quả thực tại đây hắn không có quyền lên tiếng, huống chi hắn bị Ngô Tuấn khóa chặt, thậm chí Lê Chân ngồi bên cạnh tuy xinh đẹp tuyệt luân thế nhưng cũng không phải là bình hoa ngắm cho đẹp, cả người nàng tỏa ra khí tức sát phạt của một tướng lĩnh trải qua hàng trăm trận chiến, không phải một chỉ huy sứ nho nhỏ như Kim Yu Shin có thể chống cự được. Kim Đức Mạn đưa ra mấy cái phương án đều bị Bạch Liêu bác bỏ, cuối cùng Kim Đức Mạn nói.

 

- Nếu không Bạch đại nhân đưa ra một đối sách đi.

 

Bạch Liêu mỉm cười vẫn nhẹ nhàng nói.

 

- Vậy thì ta xin nói thẳng, Đại Việt muốn nữ vương phải cung cấp tin tình báo cho chúng ta, hỗ trợ cung cấp lương thực cho đại quân. Đổi lại có quân Đại Việt ở đây lãnh địa của nữ vương sẽ không bị xâm phạm.

 

Đây chính là trật tự của thế giới này, nhược nhục cường thực, nước lớn sử dụng quy tắc áp đặt lên nước nhỏ. Trong trường hợp này Kim Đức Mạn không thể nghi ngờ là thế yếu. Đại Việt quả thực rất cần một nơi để xây dựng được cứ điểm. Bọn hắn lênh đênh trên biển đã ba tháng, nước ngọt, lương thực trên các tàu vận tải lớp Huyền Vũ cũng đã cạn dần, nếu không tìm được nguồn tiếp tế bổ sung hạm đội Bắc Hải không có khả năng quay trở lại Đại Việt hoặc tiếp tục đi về phía Đông. Do đó Ngô Tuấn trước khi xuống tàu đã căng dặn Bạch Liêu rất rõ ràng, bằng mọi giá phải tìm được một điểm dừng chân. Mặc dù nói Bạch Liêu đại diện bàn thảo ngoại giao thế nhưng kế hoạch, chủ trương vẫn nằm trên tay của Ngô Tuấn và Lê Chân, ai bảo chức vị của Bạch Liêu nhỏ hơn đây.

 

Thế nhưng Bạch Liêu cũng không phải không để lại cho Kim Đức Mạn đường sống, ít nhất Đại Việt không yêu cầu Kim Đức Mạn hoàn toàn phải cung cấp toàn bộ lương thực cho Đại Việt, điều này đối với một lực lượng hơn hai ngàn người của Kim Đức Mạn là không thể nào, mặt khác Đại Việt đóng quân ở đây cũng sẽ đảm bảo được một phần nào đó đảm bảo được an toàn cho vùng đất này. Dù sao một vạn quân Đại Việt cùng hàng chục pháo hạm ngoài kia cũng không phải ăn chay.

 

Kim Đức Mạn cặp mắt khẽ xoay chuyển cân nhắc, dù sao dù chỉ là hỗ trợ cung cấp lương thực cho Đại Việt thôi hiện giờ cũng là điều khó khăn với nàng. Thế nhưng Kim Đức Mạn đồng thời cũng cảm thấy được đây là một cơ hội, thứ nhất có thể giữ được an toàn tại nơi đây, thứ hai có thể thắt chặt tình ban giao với Đại Việt, thứ ba có thể để cho đội quân nông dân của nàng ở bên cạnh một đội quân chính quy của Đại Việt có thể giúp ích tăng lên lực chiến và kỷ luật của bọn hắn. Nghĩ đến đây cuối cùng Kim Đức Mạn cắn răng gật đầu nói.

 

- Được, ta đồng ý với ý kiến của Bạch đại nhân. Như vậy hiện tại ta để người sắp xếp chỗ ở cho đại quân.

 

Lê Chân lúc này mỉm cười lên tiếng nói.

 

- Việc này không cần nữ vương phải bận tâm đến, quân đội ta hành quân dã ngoại đã quen. Chúng ta sẽ tự sắp xếp.

 

 

Không mất bao lâu một vạn quân đã đổ bộ lên bờ, chỉ để lại hơn ngàn binh sĩ ở lại trên các chiến thuyền. Các binh sĩ nhanh chóng đem vật liệu đến xây dựng lên một thủy trại, rào cự mã phía ngoài, đào thêm các hố cá nhân, hào quân sự. Kim Đức Mạn và Kim Yu Shin trân trối nhìn một cứ điểm quân sự đang dần dần hình thành. Kim Đức Mạn hỏi.

 

- Kim chỉ huy sứ, Hoa Lang của chúng ta có thể xây dựng được một doanh trại nhanh như vậy không?

 

Kim Yu Shin lắc đầu nói.

 

- Xây dựng doanh trại là việc của dân phu, các Lang đồ chỉ biết chiến đấu, thứ khác ngược lại không biết.

 

Các Lang đồ gần như đều là xuất thân từ các quý tộc, tiểu quý tộc, từ nhỏ đã được đưa vào huấn luyện quân sự, trở thành cánh tay đắc lực của hoàng tộc làm sao có thể làm những việc như thế này. Kim Yu Shin nói tiếp.

 

- Chỉ là nhìn thấy quân đội Đại Việt thần cảm thấy quân đội của chúng ta quá lạc hậu. Nếu hơn hai nghìn quân của chúng ta tấn công, bọn hắn ước chừng chỉ cần năm trăm quân là có thể đánh bại chúng ta.

 

Kim Đức Mạn nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, dù nàng biết quân đội Đại Việt rất mạnh, thế nhưng Kim Yu Shin là người cao ngạo, trước giờ chưa chịu thua ai bao giờ, lần này lại có thể cúi đầu trước Đại Việt. Dường như nhận ra suy nghĩ của nữ vương, Kim Yu Shin cười khổ nói.

 

- Không chịu thua không được, bọn hắn quá mạnh, ngài nhìn thấy tên tướng quân Đại Việt kia không, sát khí hắn quá mạnh, người chết trên tay hắn ít nhất cũng phải là hàng ngàn, hàng vạn người. Ta đứng trước mặt hắn tựa như chàng tý hon và kẻ khổng lồ vậy. Còn vị nữ tướng quân kia, nàng cũng không phải bình hoa, nếu quả thực so đấu chỉ sợ ta không trụ nổi với nàng quá hai mươi chiêu.

 

Gặp Ngô Tuấn Kim Yu Shin cảm thấy lòng tin của mình như bị đánh nát. Người gì đẹp trai, còn trẻ, võ nghệ lại cao cường, chức vị cao. Ưu tú như vậy có còn muốn để cho người ta sống hay không? Thực ra Kim Yu Shin nói cũng không có sai, chỉ là thiếu một chút. Ngô Tuấn giết người không chỉ hàng vạn người mà là hàng chục vạn người. Lần thâm nhập vào Tây Gốt Ngô Tuấn hại chết ít nhất là trăm ngàn người Tây Gốt kể cả binh lính và dân chúng, bây giờ người ở Đông thành nghe đến tên Ngô Tuấn vẫn còn sợ mất mật.

 

 

Kim Đức Mạn chăm chú nhìn những binh sĩ mặc sắc lính màu trắng đang chăm chỉ làm việc, mặt khác lại nói với Kim Yu Shin.

 

- Quân Đại Việt là đội quân tinh nhuệ. Ngươi để binh sĩ ta tiếp xúc một chút, đặc biệt là các Lang đồ, bình thường bọn hắn kiêu ngạo khó thuần, để cho binh sĩ Đại Việt cho bọn hắn biết núi cao còn có núi cao hơn. Để bọn hắn học tập được gì thì học. Ít nhất phải học được binh sĩ phải ra dáng binh sĩ.

 

- Thần tuân lệnh.

 

Không mất quá nhiều thời gian thủy trại đã được xây dựng hoàn tất. Nơi này chẳng khác nào một cứ điểm quân sự, sức phòng ngự so với một tòa thành trì không kém bao nhiêu. Bên trong Soái trướng Lê Chân ngồi chủ vị, hai bên trái phải là Bạch Liêu, Ngô Tuấn, tiếp theo là Yết Kiêu, còn có cả sáu vị sĩ quan của Anh quốc, lần này viễn chinh bọn hắn cũng được phái đi để hỗ trợ chỉ huy và huấn luyện binh sĩ Đại Việt. Dù sao một vạn quân có đến hơn một nửa là tân binh.

 

Lê Chân nhìn bản đồ Hàn quốc do Kim Đức Mạn cung cấp không khỏi nhíu mày. Khai thành cách nơi đây cũng không phải quá xa, chỉ bốn ngày đi tàu mà thôi. Chỉ là lúc này bọn hắn vẫn còn chưa rõ ràng được tình hình bên trong Bạch Mã và Khai thành như thế nào, địch ta bất minh, nàng rất khó điều động binh sĩ. Lê Chân thở dài nói.

 

- Nếu như lần này có Ám bộ tham gia thì thật tốt, lần này trở về ta nhất định phải kiến nghị lên bệ hạ để Ám bộ đi trợ chiến.

 

Thiên Long vệ giỏi về chiến đấu mà Ám bộ lại giỏi về ngụy trang do thám, lúc này Lê Chân cần một lực lượng có thể trà trộn vào Khai thành để do thám tình hình. Ngô Tuấn nói.

 

- Trước hết chúng ta cần phải xác định được tình hình tại Bạch Mã, sau đó bằng mọi giá phải tiếp viện cho bọn hắn, theo như người đưa tin báo lại hạm đội bị đốt cháy, số lượng vũ khí và lương thực mọi người kịp vận chuyển đi không quá nhiều, hiện tại đã qua ba tháng chỉ sợ không còn bao nhiêu. Bệ hạ nếu xuất binh cũng phải mất ba tháng để đến đây, lúc này an nguy của Elina tiểu thư và Trần Khánh Dư đều phụ thuộc vào chúng ta.

 

Lê Chân đồng tình nói.

 

 

- Vậy một mặt chúng ta dựa vào Kim Đức Mạn để dò la tin tức, mặt khác ta lại phái Yết Kiêu dẫn theo đột chiến đội đi đến Khai thành.

 

Ngô Tuấn lắc đầu nói.

 

- Đột chiến đội là nhất định phải phái đi, nhưng Thiên Long vệ cũng cần phải đi. Ta sẽ dẫn đội lần này. Ta cần thêm 0BAgZ một tàu vận tải, bên trên chở vũ khí, lương thực và một số pháo P3. Hơn nữa lần này đi đến chỉ cần một tàu vận tải, một tàu hộ vệ hạm là được, chúng ta cần tránh tai mắt của bọn chúng, sau khi sắp xếp xong chuyện bên đó ta sẽ trở về.

 

Lê Chân suy nghĩ cũng đúng, dù sao đột nhập bí mật Thiên Long vệ càng thêm tinh nhuệ hơn một chút, có Ngô Tuấn chỉ huy việc này hơn phân nửa sẽ thành công. Lê Chân gật đầu nói.

 

- Được, vậy đột chiến đội tùy ngươi sắp xếp.

 

Trong khi Lê Chân và Ngô Tuấn đang khẩn trương như vậy tại Đại Việt, bên trong hoàng cung cũng không hề yên bình. Bên trong ngự thư phòng các bộ trưởng im thin thít, Pavong sắc mặt đỏ rực đứng bên dưới, bên trên long ỷ Lý Anh Tú bật dậy trừng lớn mắt rồng tức giận quát.

 

- Ngươi nói lại lần nữa Trẫm xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.