Bên trong ngự thư phòng không gian tràn ngập mùi thuốc súng. Cả hai nhân vật chính sắc mặt đỏ bừng, chỉ là Lý Anh Tú đỏ mặt vì tức giận, mà Pavong thì đỏ mặt vì xấu hổ và một phần cũng vì tức giận. Đây là lần đầu tiên Lý Anh Tú tức giận với Pavong như vậy, quần thần thấy bệ hạ tức giận, dù là Lữ Gia cũng không dám đứng ra can ngăn. Lý Anh Tú nghiến ra từng chữ.
- Ngươi nhắc lại lần nữa cho Trẫm nghe.
Pavong sắc mặt đỏ bừng, hắn thực sự không muốn như vẫn phải nói.
- Hạm đội Bravia bị Franzt quấy rồi, không thể đến Hàn quốc được.
Lý Anh Tú nhận được tin tức Elina và Trần Khánh Dư gặp nạn ở Hàn quốc, một mặt yêu cầu Ngô Tuấn và Lê Chân đến Hàn quốc bảo vệ Elina, mặt khác yêu cầu sự hỗ trợ từ hạm đội của Bravia. Thế nhưng câu trả lời nhận lại của Pavong chính là hạm đội Bravia không thể xuất quân. Làm sao Lý Anh Tú không tức giận cho được. Bị hai vạn quân bao vây, tình hình Elina như ngàn cân treo sợi tóc, tuy nói bên kia còn Bắc Hải hạm đội, nhưng Bắc Hải hạm đội cũng chỉ có một vạn quân, hơn một nửa lại là tân binh, tuy trang bị vượt trội nhưng làm sao mà đánh được bốn mươi ngàn đại quân Hàn quốc được sự trợ giúp của Franzt đế quốc.
- Ở viễn Đông, ở Hàn quốc, đó là con gái ngươi. Chẳng lẽ ngươi lại không lo lắng hay sao?
Lý Anh Tú tức giận quát lớn. Pavong cũng một bụng lửa giận lúc này cũng bất chấp lễ nghi quát thẳng vào mặt Lý Anh Tú.
- Ta có thể không lo sao, nàng là người yêu ngươi, nhưng nàng cũng là con gái ta. Thế nhưng vậy thì sao? Ta cũng chỉ INrfAD là một thân vương, quân quyền cũng không nằm trong tay ta, ta có muốn cũng bất lực.
Quần thần Đại Việt như những pho tượng đất đứng im nhắm mắt, dù sao đây cũng là cha vợ và con rể cãi lộn, có thể xem như là gia sự, bọn hắn không xen vào được. Pavong hạ giọng nói.
- Hoa Hồng Đen thương hội là có thuyền, nhưng muốn tập hợp về cũng phải mất đến một tháng. Lúc đó ta sẽ lập tức phải quân đội lãnh địa chạy sang ứng cứu.
Hoa Hồng Đen thương hội rất lớn, có binh sĩ, có chiến thuyền, thế nhưng thị trường của bọn hắn cũng lớn, bình thường nhân sự đều phân bố tại vùng viễn Tây để cạnh tranh với Franzt đế quốc, nào có ở chính quốc bao nhiêu.
Lý Anh Tú nghe vậy cũng không thể nói tiếp, dù sao Pavong cũng nói đúng, hắn không phải quốc vương Bravia, hắn chỉ là một thân vương mà thôi. Hắn hừ lạnh nói.
- Người trở về đi. Nếu ngươi không cứu, Trẫm sẽ tự cứu nàng, người đâu, đưa hắn ra ngoài.
Pavong định nói gì đó nhưng Trần Thư lập tức ngăn cản đưa hắn ra ngoài. Trần Thư đã rút kinh nghiệm nhiều lần, bệ hạ đang tức giận thì đừng làm trái ý hắn. Lý Anh Tú chờ Pavong ra ngoài, chỉ còn lại nội các liền nói một câu khiến triều đình hoang mang.
- Lần này Trẫm sẽ đích thân thân chinh đến Hàn quốc. Viêc triều chính tất cả thông qua thủ tướng giải quyết.
- Bệ hạ, ngài là bậc cửu ngũ...
- Im miệng.
Trần Nguyên Đán vừa muốn can gián thì bị Lý Anh Tú quát lui, bên cạnh Lê Văn Hưu kéo kéo ống tay áo của Trần Nguyên Đán để hắn im lặng. Đi theo bệ hạ lâu như vậy bọn hắn đều hiểu bây giờ một khi bệ hạ đã nói ra thì dù có chín trâu hai hổ cũng không thể ngăn cản được. Lý Anh Tú nói tiếp.
- Lê Phụng Hiểu, khanh truyền lệnh xuống Lữ đoàn Chương Thánh, Lữ đoàn Củng Thần lập tức cơ động đến Lục Giang. Hạ lệnh Lữ đoàn Thần Sách chuẩn bị xuất binh. Trần Thư, người lập tức điểm hai ngàn Cảnh vệ mang theo đầy đủ trang bị cùng Trẫm xuất binh. Để Nguyễn Hữu Dật, Trịnh Khả, Nguyễn Xí lần này đều theo Trẫm. Gọi Lê Lai chuẩn bị tất cả vật tư, Trẫm muốn trong vòng ba ngày toàn bộ quân viễn chinh phải sẵn sàng.
- Chúng thần tuân chỉ.
Ba Lữ đoàn cộng lại vừa vặn một vạn người, thế nhưng đối với Lữ đoàn Củng Thần lại là khó khăn không nhỏ. Dù sao bọn hắn chỉ là một Lữ đoàn lính thủy đánh bộ mà thôi, không có được khả năng vận tải đủ cho hơn một vạn quân, chưa nói đến Lữ đoàn Chương Thánh là “bộ binh cơ giới” có cả ngựa và xe, chưa kể pháo các loại.
Thế nhưng Lý Anh Tú mặc kệ, hắn tự mình đưa ra kế hoạch đương nhiên đã có tính toán trước. Lý Anh Tú lại nói.
- Thông báo bên Giảng Võ đường, ba ngày sau sẽ tổ chức lễ tốt nghiệp cho bọn hắn.
Ba ngày sau, tại quảng trường của Diễn Võ trường, gần một ngàn học viên của Diễn Võ trường đã xếp hàng chỉnh tề để dự lễ tốt nghiệp của hơn một trăm học viên khóa thứ hai. Đây là khóa có số lượng học viên tốt nghiệp ít nhất, bọn hắn là những người sống sót trở về từ phòng tuyến sông Cầu và Tây Gốt, những người khác đều đã trở thành liệt sĩ cả rồi. Chỉ là khác biệt với khóa trước, một nửa số lượng học viên không mặc lễ phục mà mặc vào chiến phục màu đen Hải quân. Bọn hắn sẽ là những học viên tốt nghiệp đầu tiên của khóa đào tạo sĩ quan Hải quân Đại Việt, và sau buổi lễ tốt nghiệp này bọn hắn cũng sẽ lần nữa cầm súng lao ra chiến trường.
Sau màn hát quốc ca, Trinh Nương - học viên có thành tích xuất sắc nhất của học viện thay mặt cho các học viên tốt nghiệp đi lên lễ đài đọc mười lời thề quân nhân, tuyên thệ trung thành với bệ hạ, trung thành với Đại Việt. Trần Thư đôi mắt tỏa sáng nhìn về người tình trong mộng của mình, từ khi từ chiến trường trở về hai người cũng không có thời gian gặp nhau quá nhiều. Dù sao Trinh Nương bận học tập mà Trần Thư cả ngày nếu không theo Lý Anh Tú thì trở về Cục cảnh vệ huấn luyện Cảnh binh đi.
Sau khi Trinh Nương đi xuống, Lý Anh Tú mặc một bộ lễ phục màu đen có phần giống Hải quân, chỉ là hai bên cầu vai là hình hai con rồng trắng mà không phải là sao hay vạch nào. Hai con rồng này tượng trưng cho thân phận của hắn – Tổng tư lệnh quân đội Đại Việt. Lý Anh Tú vừa bước ra các học viên đã hét lớn.
- Kính chào đồng chí tổng tư lệnh.
Đã thật lâu rồi hắn mới được nghe lại tiếng chào này đây, các vị đại thần có kinh nghiệm từ năm ngoái ngược lại đối với câu chào đặc biệt này cũng quen thuộc, huống chi hiện tại Đại Việt cải tổ quân đội, tại các xứ đều có mỗi vị tư lệnh đây. Lý Anh Tú nghiêm mặt quát lớn.
- Các đồng chí vất vả.
- Vì nhân dân phục vụ. Ura.
Các học viên lập tức đáp lại ba tiếng Ura, Lý Anh Tú đưa tay lên tất cả mọi người đều im lặng. Lý Anh Tú dõng dạc nói.
- Hôm nay là lễ tốt nghiệp của khóa thứ hai Diễn Võ trường. Là một khóa học viên anh dũng đã không ngại hi sinh cầm súng lao ra chiến trường vệ quốc, là một khóa học viên có lòng yêu nước kiên định, quên minh xông vào tận sào huyệt của kẻ thù để tạo điều kiện cho quân ta thắng lợi trên chiến trường. Gần ba trăm học viên khóa thứ hai, hiện tại chỉ còn hơn một trăm người, bọn hắn đã hi sinh vì độc lập của Đại Việt như vậy, ta hi vọng các khóa tiếp theo tiếp tục nói gương những đàn anh, đàn chị đi trước, cố gắng học tập rèn luyện để trở thành một người quân nhân đúng nghĩa, để có thể bảo vệ Đại Việt vĩnh viễn trường tồn.
- Vì nước quên thân, vì dân phục vụ.
Lý Anh Tú vừa dứt lời các học viên lập tức gào lớn thể hiện rõ ý chí quyết tâm hi sinh vì Đại Việt, bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ cho tổ quốc. Chờ các học viên lắng lại Lý Anh Tú mới nói tiếp.
- Lần này Trẫm đột ngột tổ chức lễ tốt nghiệm sớm vài ngày là có lý do. Các ngươi hẳn đã biết đoàn sứ thần của Đại Việt bị bao vây tại Hàn quốc. Do đó Trẫm quyết định thân chinh Hàn quốc giải cứu đoàn sứ thần. Sau buổi lễ tốt nghiệp này, một số trong các ngươi sẽ cùng Trẫm đi ra chiến trường để giải cứu những đồng bào, đồng đội của chúng ta ở bên kia lục địa. Có thể sẽ mất ba tháng, nửa năm, cũng có thể là một năm, hai năm nhưng Trẫm và các ngươi sẽ không lùi bước, tuyệt đối sẽ không để ai bị bỏ lại phía sau.
- Không ai bị bỏ lại phía sau.
- Không ai bị bỏ lại phía sau.
Đám học viên bị Lý Anh Tú kích động gào thét lên. Cuối cùng đến lượt trao tặng quân hàm, Trinh Nương là học viên ưu tú nhất đương nhiên đi lên đầu tiên. Lý Anh Tú nhìn lập tức thấy được thông tin của nàng biến hóa.
Triệu Thị Trinh: Bậc chính anh liệt hùng tài trinh nhất phu nhân. Tư chất (SS+). Kỹ năng: Thống binh, tiên phong.
Qua một lớp Diễn Võ trường Triệu Thị Trinh cũng không còn như kiếp trước nữa, nàng đã là một Trinh Nương hoàn toàn mới, bộ kỹ của nàng vô cùng thích hợp với Thủy quân lục chiến đây. Chỉ là Lý Anh Tú cảm thấy lo lắng cho Trần Thư, Trinh Nương tư chất (SS+), võ nghệ còn cao hơn Trần Thư nửa bậc, xem ra Trần Thư cũng chỉ bị đánh dài dài thôi.
Nhìn người con gái xinh đẹp trong bộ quân phục Hải quân màu đen ôm sát người, Lý Anh Tú cầm hai chiếc cầu vai đính bốn khỏa kim cương bên trên nói.
- Cố gắng luyện tập, phụng sự quốc gia. Triệu Đại úy
Nói rồi hắn đích thân đeo cầu vai lên vai nàng như trao cho nàng một trọng trách lớn lao của tổ quốc. Trinh Nương có phần kích động nói.
- Tạ ơn bệ hạ, thần nguyện vì nước quên thân, vì nhân dân quên mình.