Những “bụi cây” này thực chất chính là các đột chiến viên của Hải quân đột chiến đội. Bọn hắn chưa được trang bị loại súng mới nhất là Type 04 mà giống như các hộ vệ của Hoa Hồng Đen thương hội đều được trang bị súng Type 02A3. Chỉ là những “bụi cây” này đều là thần xạ thủ trong Hải quân. Cả một vạn quân Hải quân mới có thể tuyển chọn ra mười người này. Bọn hắn sử dụng Type 02A3 vô cùng quen thuộc, cho dùng không dùng kính ngắm quang học, chỉ cần dùng thước ngăm cơ học đã có thể bắn chính xác mục tiêu cách đó hai trăm mét, là tầm bắn chính xác xa nhất của súng.
Bắn xong một phát các “bụi cây” lập tức di chuyển sang vị trí khác, những bộ đồ kết từ lá cây hoàn hảo che chắn bọn hắn giữ núi rừng Bạch Mã, kẻ thù rất khó phát hiện ra. Cứ tầm một phút một người lại bắn một phát. Bên đối diện quân Hàn quốc và lính đánh thuê còn không dám ngóc đầu dậy. Sức uy hiếp của một lính bắn tỉa là không cần phải nói đến, một người còn có thể cầm chân cả một đại đội, huống chi ở đây là mười người.
- Ngóc đầu dậy, thử xem bọn chúng ở đâu. Ngươi, đi lên.
Frank tức giận chỉ một binh lính người Hàn, thế nhưng người này vội vàng lắc lắc đầu không chịu tiến lên một bước, Frank ra hiệu một lính đánh thuê lập tức bò qua một đao cắt đứt cổ hắn. Frank lại chỉ tên thứ hai ra lệnh.
- Nếu ngươi không đi lên ta sẽ giết chết ngươi.
Tên này không còn cách nào khác ngoài cách tiến lên. Thế nhưng mới đi được hai bước, một tiếng súng vang lên, tên binh lính Hàn quốc nằm xuống trong vũng máu, lúc này Frank lúc này cũng phát hiện ra mục tiêu phía trước quát lớn.
- Hắn ở phía trước mặt ta, bắn.
Ầm, ầm, ầm.
Lính đánh thuê lập tức hướng về phía trước nổ súng, thế nhưng Frank thực sự chỉ điểm không rõ ràng nên đám thuộc hạ cũng chỉ biết bắn bừa mà thôi. Bọn hắn cũng không giống như Đại Việt biết chia phương hướng thành các hướng của đồng hồ, huống chi tầm bắn chính xác của bọn hắn cũng chỉ ngoài năm mươi mét. Thế nên đạn bắn phát thẳng phát xiên, trong khi “bụi cây” đã an toàn lùi về phía sau.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Hàng loạt tiếng súng từ phía đối diện vang lên, các “bụi cây” làm ra một loạt phản kích, lính đánh thuê bị trúng đạn hàng loạt ngã lăn ra đất, có cho tiền bọn hắn cũng không dám ngóc đầu lên nữa.
- A trưởng (tiểu đội trưởng), bọn chúng có quân cứu viện đến.
Thành viên đột chiến đội cảnh giới nói. Từ xa hàng ngàn binh sĩ Hàn quốc do Chân vương và Oenlinton nghe tiếng súng nổ đã chạy đến cứu viện. Tiểu đội trưởng nghe vậy lập tức quyết định.
- Rút quân.
Lính bắn tỉa lợi hại, nhưng cũng không thể chống lại một đội quân đông đến mấy trăm lần mình. Huống chi bọn hắn bắn một phát phải mất thời gian cơ động, nạp đạn rất lâu, nên khi số lượng quân địch quá áp đảo lính bắn tỉa chỉ có thể rút lui. Thực tế nhiệm vụ bọn hắn đã hoàn thành, kéo toàn bộ quân địch sang hướng ngược lại của đại quân di chuyển.
Lúc Oenlinton đến được nơi đội quân truy kích của hắn đã bỏ mạng đến ba mươi người, trong đó lính đánh thuê thiệt mạng đến mười một người, trong khi đến cái bóng quân địch cũng không nhìn thấy. Chân vương nói.
- Oenlinton tướng quân, bọn hắn đã chạy vào rừng sâu, địa hình càng hiểm động, quân ta nếu liên tiếp cường công chỉ sợ sẽ bị phục kích càng thảm trọng. Chi bằng chúng ta chậm rãi như tằm ăn dâu, dần dần khép chặt vòng vây bọn chúng, đến khi bọn chúng không còn đường lui nữa chúng ta lập tức một lưới tóm gọn.
Oenlinton nghe vậy liền cảm thấy có lý. Đúng nha, tuy cách này hơi mất thời gian, thế nhưng chỉ cần giết được những con chuột nhắt trong kia tốn thời gian một chút hắn cũng nguyện ý. Oenlinton lập tức vui mừng tán thưởng.
- Chân vương quả thực thánh minh, binh pháp siêu quần, ta cam bái hạ phong.
Chân vương nghe được khen ngợi đương nhiên đắc ý, nhưng hắn vẫn cố gắn khiêm tốn nói.
- Tướng quân quá lời, chủ ý là ta nghĩ ra, nhưng dù sao thực hiện vẫn lấy lời tướng quân làm chủ đạo đây.
Quả thực thiên cổ đế vương khom lưng quỳ gối cũng như hắn là cùng, đến một tên tướng tép riu của Franzt đế quốc mà hắn cũng phải nịnh hót. Các binh sĩ Hàn quốc cảm thấy quả thực quá mất mặt. Nhớ lúc Chân Thánh nữ vương còn ngự trị Hàn quốc tuy nhỏ bé nhưng cũng không cần chịu khi nhục như vậy.
Thế là ngay ngày hôm sau các binh sĩ Hàn quốc bắn đầu lập các đồn bốt ngay trong núi Bạch Mã, mỗi ngày bọn hắn liền tiến lên một bước, các đồn bốt lập nên làm cơ sở chắc chắn phòng ngự cho quân Hàn quốc, bọn hắn mỗi bước tên lên, không gian hoạt động của liên quân bên trong núi càng thu hẹp một bước.
Thế nhưng rất nhanh Chân vương lập tức hối hận rồi. Bởi vì mỗi bước tiến lên của bọn hắn đều là đánh đổi bằng mạng sống. Thời hiện đại người ta có câu: “Đừng bao giờ đánh nhau với người Việt trong rừng”. Chân vương chưa nghe được câu đó lập tức nhận quả báo.
Ầm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, đồn bốt của quân Hàn quốc nổ tung, hàng trăm “bụi cây” xông thẳng vào đồn bốt quát lớn.
- Đ*t m* nó, xung phong.
- Giết!
Những “bụi cây” này vô cùng hung hăng, vừa chiến đấu những tiếng “đ*t m*” liên tục vang lên cùng theo đó là mạng sống của những binh sĩ Hàn quốc, dù là các Lang đồ đi chăng nữa đối mặt với những “bụi cây” này chèo chống cũng không được bao lâu. Cho đến khi quân cứu viện Hàn quốc chạy đến thì chiến trường cũng chỉ còn lại một trăm thi thể của các binh sĩ Hàn quốc, còn các “bụi cây” thì đã chạy đi đâu mất.
Suốt dọc đường tiến lên bọn hắn liên tục gặp bắn tỉa, hầm bẫy, mỗi ngày đều có ít nhất năm cho đến hơn mười binh sĩ tử trận, trong vòng mười ngày con số này đã vượt lên quá hai trăm người. Thế nhưng Chân vương không biết rằng mối họa lớn hơn sắp đến với hắn.
==================Ta là đường phân cách========================
Ầm, ầm, ầm.
Trại lính của các Hoa Lang Phong Nguyệt đồ và Quốc Tiên đồ nổ tung. Đây đã là lần thứ hai trong hai năm trại lính của các Hoa Lang bị tập kích. Chỉ là lần này khác biệt hơn lần trước, bọn hắn chưa thấy địch nhân đâu, nhưng đã từng được tiếp xúc hỏa khí, bọn hắn biết bọn hắn bị pháo kích.
Trại lính Hoa Lang nằm phía ngoài kinh thành, như một lá chắn bảo vệ cho cả Khai thành, bên trong chỉ có năm trăm Lang đồ nhưng đều là những chiến sĩ tinh nhuệ của Hàn quốc, do đó nhiệm vụ của bọn hắn vô cùng quan trọng, bảo vệ Khai thành và hoàng tộc bên trong.
- Lấy vũ khí, lấy vũ khí.
Bên trong chỉ huy sứ của Hoa Lang đồ và Phong Nguyệt đồ liên tục quát tháo chỉ huy các Lang đồ lấy vũ khí nhào ra. Thế nhưng thực sự trời quá tối bọn hắn chẳng thể thấy gì, cứ như vậy từng quả đạn pháo cứ bắn thẳng vào doanh trại của bọn hắn. Chỉ huy sứ Quốc tiên đồ quát lớn.
- Bên kia có ánh chớp lửa, chắc chắn là trận địa pháo của bọn hắn, tất cả xông lên cho ta.
Quả thực nếu tổ tiên của Quốc Tiên đồ mà biết được chắc chắn sẽ đội mồ dậy bóp chết tên chỉ huy sứ này một trận. Ban đêm bị pháo kích ngươi còn muốn xông đến. Nhưng quả thực không trách hắn được, bởi sau khi Chân vương nổi dậy đảo chính các Chỉ huy sứ già dặn kinh nghiệm trung thành với Chân Thánh nữ vương đều bị giết sạch rồi, lên làm chỉ huy bây giờ hoặc là những kẻ còn non kinh nghiệm, hoặc là những kẻ ngu ngốc, chỉ giỏi nịnh hót. Đương nhiên điều gì cũng có cái giá của nó, và sai lầm của chỉ huy Quốc Tiên đồ sẽ phải trả giá bằng tất cả mạng sống của Lang đồ.
Gần năm trăm Lang đồ như những con nghé con không sợ hổ lao vào bóng tối. Màn đêm đen đặc, chỉ có những ánh chớp nòng của pháo làm muc tiêu của bọn hắn lao đến, bọn hắn tuốt ra trường kiếm gào thét, khí thế ngập trời. Thế nhưng đối diện bọn hắn Ngô Tuấn cầm đại đao nhìn những con dê con đang lao vào miệng cọp cười lạnh. Đám ngu ngốc này quả nhiên còn quá lạc hậu đây. Hắn phất tay hạ lệnh.
- Pháo sáng.
Chíu.
Một quả pháo sáng bắn lên chiếu sáng rực cả bầu trời, và mặt đất, các Lang đồ hoảng hốt dừng lại, là mặt trời sao? Hay là sao chổi? Bọn hắn dừng lại mà quên rằng bọn hắn đã lộ diện giữa đồng không mông quạnh đây. Tất nhiên người như Ngô Tuấn sẽ không bỏ qua được cơ hội này.
- Bắn.
Ầm, ầm, ầm.
Đột chiến đội, Thiên Long vệ chia làm ba hàng, ba trăm người thay phiên nhau bắn tạo thành một lưới lửa dày đặc. Có pháo sáng chiếu rọi, năm trăm Lang đồ chẳng khác nào như những cái bia tập bắn, người người lớp lớp trúng đạn ngã xuống như rạ. Bản thân chỉ huy của Quốc Tiên đồ cũng đã trúng đạn chết ngay loạt đạn đầu.
- Chỉ huy sứ tử trận rồi, chạy mau.
Các Lang đồ hoảng hốt lập tức quay đầu chạy thẳng về Khai thành. Ngô Tuấn xoay đại đao phát lệnh.
- Thiên Long vệ truy kích, đột chiến đội kéo pháo theo sau, đêm nay chúng ta cầm xuống Khai thành.
Đây là một hồi truy đuổi và tàn sát. Luận chạy nhanh Đại Việt không binh chủng nào chạy nhanh bằng Thiên Long vệ, luận võ nghệ bọn hắn cũng là nhất lưu, luận trang bị bọn hắn cũng có những thứ tốt nhất. Chênh lệch với quân Đại Việt còn như vậy huống chi là các Lang đồ. Hai trăm Thiên Long vệ như những con sói đói nhanh chóng đuổi kịt bầy cừu gọi là “Lang” mà không phải “Lang” giơ lên đồ đao tàn sát. Các Lang đồ cố gắng làm ra phản jWiy6 kích, thế nhưng bọn hắn phát hiện đao kiếm của mình chém không thủng được giáp của đối phương, kiếm chém vào các tấm vảy của Leviathan cùng lắm chỉ tóe ra vài tia lửa cổ vũ, sau đó Lang đồ lập tức bị một đao chém trả bay đầu. Các Lang đồ khủng hoảng, hoàn toàn vỡ trận, kêu khóc bỏ chạy.
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế