Đế Chế Đại Việt

Chương 304: Bụi cây




Nghe Elina nói Ngô Tuấn ngạc nhiên vô cùng, không ngờ nàng lại không muốn ra khỏi đây. Elina mỉm cười nhìn ra phía bên ngoài các hộ vệ đang vui vẻ với buổi ăn tối, chưa bao giờ bọn hắn cảm thấy cháo trắng lại ngon đến như vậy. Nàng nói.
- Hiện tại ở đây đối với gần một ngàn hộ vệ của Hoa Hồng Đen thương hội mà nói ta chính là chỗ dựa tinh thần cho bọn hắn. Nếu ta rút ra ngoài, chỉ sợ bọn hắn sẽ sụp đổ. Hoa Hồng Đen thương hội phát triển được như ngày hôm nay chính là dựa vào hai chữ tín và nghĩa. Là cao tầng của Hoa Hồng Đen thương hội, trong tình huống ngặt nghèo nhất ta càng phải ở bên cạnh bọn hắn.
Ngô Tuấn nhìn thật sâu nàng, thực ra đối với tình hình hiện tại đưa Elina ra ngoài mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất, thế nhưng ý định của Elina làm hắn không khỏi cân nhắc đến. Vì sao Elina phải cùng ăn khổ, cùng chiến đấu với các hộ vệ, thậm chí ra trận lúc nào nàng cũng xung phong tuyến đầu? Chẳng phải là để cho bọn hắn tiếp tục tin rằng sẽ có người đến giải cứu bọn hắn, phó hội trưởng là một nữ nhi còn quả cảm như vậy, bọn hắn cần phải kiên trì hay sao. Hiện tại Trần Khánh Dư chắc chắn phải chuyển đi, nếu Elina lại được giải cứu ra ngoài tinh thần của các hộ vệ sẽ như thế nào, chắc chắn sẽ hoang mang dao động, bọn hắn sẽ nghĩ bản thân mình bị bỏ rơi. Nghĩ đến đây Ngô Tuấn gật đầu nói.
- Được, vậy ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cho tiểu thư. Còn Trần Khánh Dư, ngươi đấy, nhìn cái gì, ngươi chắc chắn phải trở về hậu phương.
Trần Khánh Dư buồn bực, lần nào cũng vậy, từ lúc thi võ cho đến phòng tuyến sông cầu cho đến lúc này, Ngô Tuấn như khắc tinh của hắn, nơi nào có Ngô Tuấn xuất hiện lập tức Trần Khánh Dư bị che lấp, thậm chí luôn bị Ngô Tuấn cho ăn trái đắng mà không thể phản kháng chút nào. Vì sao trời sinh ra ta còn sinh thêm Ngô Tuấn chứ.
Trần Khánh Dư buồn bực nói.
- Vậy trước khi ta đi ít nhất ta muốn biết chiến lược của ngươi là như thế nào?
Trần Khánh Dư cười cười móc ra một tấm bản đồ rải ra trên mặt đất, dùng cục đá chặn lại nói.
- Đây là bản đồ núi Bạch Mã ta để Kim Yu Shin vẽ lại. Đừng hỏi Kim Yu Shin là ai, trở về hậu phương ngươi sẽ biết rõ. Hiện tại quân số của ngươi cộng thêm hai trăm thành viên Hải quân đột chiến đội cũng chỉ hơn một ngàn hai trăm người, do đó thủ vững căn cứ này là điều không thể, huống chi các ngươi có nhiều người bị thương như vậy. Do đó chiến lược của ta chính là để mọi người rút sâu vào phía núi, để đột chiến đội thực hiện chiến thuật đánh du kích tiêu hao lực lượng của chúng khiến chúng không dám bén mảng tiến lên nữa. Mặt khác bên dưới núi vẫn còn ba trăm Thiên Long vệ và đột chiến đội, ta sẽ tiến hành chiến tranh phá hoại để giảm áp lực cho các ngươi bên này.
Trần Khánh Dư kinh ngạc nói.
- Ngươi định biến Hàn quốc trở thành Tây Gốt thứ hai?
Ngô Tuấn cười lạnh nói.
- Không sai biệt lắm, nhưng ta chỉ sợ Hàn quốc không đủ người cho ta giết.
Elina đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Nào có người nào nói chuyện giết người lại nhẹ nhàng đến vậy, đây tuyệt đối là một ác ma. Thế nhưng Trần Khánh Dư cũng không cảm giác gì lắm, dù sao chết không phải là người Đại Việt là được, hắn cũng không nhân từ giống như Trần Nhật Duật đây. Trần Khánh Dư gật đầu nói.
- Kế hoạch rất tốt, vậy ngươi muốn lúc nào tiến hành.
Ngô Tuấn nghiêm mặt nói.
- Ngay trong đêm nay, ta sẽ đích thân đưa ngươi ra ngoài. Nơi này toàn bộ sẽ giao lại cho Yết Kiêu chỉ huy, hắn tự nhiên sẽ biết làm gì.
Yết Kiêu gật đầu cam kết nói.
- Thứ trưởng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để bọn hắn chiếm được Bạch Mã.’
- Có ngươi nói như vậy ta yên tâm.
Ngay trong đêm đó toàn bộ người trong căn cứ đều di chuyển về phía Tây, đi về phía Tây rừng càng rậm, địa hình cũng ngày càng hiểm trở, nhưng cũng sẽ càng thích hợp cho bọn hắn phòng thủ.
Sáng hôm sau, khi mặt trời mới chiếu những ánh nắng đầu tiên lên mảnh đất Hàn quốc thì doanh trại phía dưới của Hàn quốc đã bắt đầu bận rộn. Vào rạng sáng hôm trước bọn hắn vừa đánh thắng một trận lớn, tuy để cho Trần Khánh Dư chạy thoát nhưng đây tuyệt đối là thành quả lớn nhất của bọn hắn trong việc vây nhốt Bạch Mã suốt ba tháng qua. Gần một ngàn hộ vệ liên quân bị giết hoặc bị bắt, khiến số quân trên núi giảm suốt một nửa. Tuy quân Hàn quốc tổn thất rất nặng, đến năm trăm người, tron đó có hơn một trăm Hoa lang, nhưng rất xứng đáng, Chân vương có thể thấy được chiến thắng của mình đến nơi rồi. Hôm nay hắn chủ động để quân Hàn quốc xuất binh lên núi.
Các binh sĩ Hàn quốc cũng đã rút được kinh nghiệm nhiều lần lên núi, bọn hắn tuyệt đối sẽ không đi tập trung thành những đội lớn mà chủ động phân tán ra, khi đi lên núi cúi thấp đầu xuống sẽ hạn chế việc bị quân địch bắn trúng. Toàn bộ quân Hàn quốc và lính đánh thuê chia làm ba đội, mỗi đội có ba ngàn người, mỗi đoàn người lại đi cách nhau một trăm mét chậm rãi đi lên.
Thế nhưng thật kỳ lạ, lần này đã đi lên quá nửa vậy mà bọn hắn không gặp bất kỳ một trở ngại nào. Thậm chí bọn hắn có thể thấy được những căn nhà gỗ dựng tạm của liên quân trú lại.
- Toàn quân, giết!
- Xung phong.
Các binh sĩ Hàn quốc quát lớn xông vào căn cứ trên núi Bạch Mã. Thế nhưng tiếng hô dần dần nhỏ xuống. Trong căn cứ không có một bóng người, tất cả đều bị dọn đi sạch sẽ, thậm chí một hạt gạo cũng không có để lại.
- Tướng quân, bọn hắn đã rút đi.
Lập tức có người trở về báo cáo tình hình cho Chân vương và Oenlinton. Hai người lập tức chạy lên núi, quả nhiên tất cả còn lại chỉ là một căn cứ trống rỗng. Oenlinton nhíu mày hỏi tên đội trưởng của lính đánh thuê bên cạnh.
- Frank, ngươi cảm thấy như thế nào?
Frank là đội trưởng của cả hai ngàn binh lính đánh thuê, kinh nghiệm truy đuổi cực kỳ phong phú, hắn nói.
- Ta thấy lửa còn ấm, bọn hắn chắc chắn chỉ mới đi lúc rạng sáng, bọn hắn đông như vậy chắc chắn để lại dấu vết, nên cho quân truy đuổi theo.
Oenlinton gật đầu nói.
- Vậy ta trao cho người năm ngàn quân lập tức truy đuổi theo bọn hắn, phát hiện lập tức phát tín hiệu.
Frank gật đầu nói.
- Đại nhân yên tâm, ta sẽ tìm thấy bọn chúng.
Nói rồi hắn liền điểm một ngàn lính đánh thuê và bốn ngàn binh sĩ Hàn quốc theo dấu vết của Đại Việt để lại chạy về phía Tây. Bởi quân Đại Việt có đến một ngàn người, người bị thương lại nhiều nên dấu vết để lại rất nhiều. Chỉ cần quan sát một chút nơi nào có vết cành cây gãy hoặc lá rơi bất thường, dấu chân in trên đất đều là những dấu vết để truy tung. Frank làm việc này quá nhiều lần.
- Nơi này dấu vết lại chia ra hai hướng?
Không đi được bao lâu dấu vết để lại lại chia ra làm hai. Frank đứng lại suy nghĩ, hai dấu vết này lại giống nhau hoàn toàn, không có chút nào khác nhau, rõ ràng bên kia cũng có cao thủ truy tung giống hắn, cố tình làm vậy để bọn hắn không thể phân biệt ra được phương hướng. Frank quyết định thật nhanh nói.
- Chia binh ra, Rojo, ngươi dẫn hai ngàn người đi bên trái, ta đi bên phải.
- Tuân ISQier lệnh đội trưởng.
Ầm.
Đoàn binh lập tức chia ra làm hai đi theo dấu vết để lại, Frank đi chừng được hơn hai mươi phút lập tức nghe được tiếng súng nổ tại hướng Nam. Frank hô lớn.
- Không ổn, bị lừa rồi.
Frank lập tức dẫn người chạy về hướng Nam, thế nhưng đến nơi chỉ thấy toàn bộ quân Hàn quốc và lính đánh thuê nằm im dưới đất không dám nhúc nhích, phía trước Rojo và một vài binh sĩ Hàn quốc và lính đánh thuê đã nằm trong vũng máu. Frank tức giận quát lớn.
- Các ngươi đang làm cái gì vậy, đứng lên hết cho ta.
Thế nhưng bất chấp mệnh lệnh của hắn, không ai dám đứng dậy, một lính đánh thuê nói.
- Đội trưởng, mau nằm xuống, có phục kích.
- Phục kích? Cái gì....
Ầm.
Một viên đạn xẹt qua vai của Frank đâm thẳng vào ngực tên lính đánh thuê phía sau, mặc cho hắn đã mặc giáp, ngực vẫn thủng một lỗ ngã gục xuống. Cảm thấy tay mình đau đớn, Frank lập tức nằm sấp xuống mặt đất.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Liên tục mấy tiến súng vang lên, binh lính của Frank ngã xuống như rạ, không một phát súng nào bắn trượt. Ba ngàn binh sĩ lập tức nằm sấp xuống giống như những người đồng đội phía trước không dám nhúc nhích một chút.
Ở cách xa bọn hắn hai trăm mét, những “bụi cây” khẽ nhúc nhích một chút từ từ di chuyển vị trí. Một “bụi cây” khẽ phát ra âm thanh bực tức.
- Mẹ nó, suýt nữa giết được thằng chỉ huy rồi. Chỉ lệch một chút.
- Hừ, chú em nên trở về nhà luyện thêm đi. Cơ hội tốt như vậy lại bị ngươi bỏ lỡ.
Một “bụi cây” khác lập tức phát ra âm thanh bất mãn.
=====================++
Bụi cây trong truyền thuyết đã xuất hiện
Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.