Quân Đại Việt tấn công quá nhanh, quân Hàn quốc còn chưa kịp phản ứng thì cả kinh thành đã chìm trong biển lửa, hoàn toàn rối loạn. Nếu quả thực kiếp trước Lý Thường Kiệt có một chi quân đội giống như Thiên Long vệ và đột chiến đội thì cũng không cần phải cực khổ đánh hạ Ung châu đến như vậy.
- Kẻ địch đang đến, bắn.
Các Hoa lang trên tường thành hoàng cung bắt đầu phản kích, quân tại các cửa thành chạy dồn về đây thủ vệ hoàng cung ít nhất cũng phải có bốn trăm người. Thế nhưng thực sự cung tên không làm ra được quá nhiều tác dụng. Muốn bắn cung gần như phải ló cả nửa người ra ngoài lập tức bị những xạ thủ thiện xạ của Đại Việt bắn gục, con số thương vong của quân Hàn quốc liên tục bay lên, còn quân Đại Việt lại lác đác không có mấy.
- Thứ trưởng đại nhân, nếu chúng ta cứ bị cầm chân ở đây chỉ sợ không kịp đánh hạ Hoàng cung trước rạng sáng.
Thiên Long vệ một bên ẩn nấp vào một góc nhà bên dưới thành vừa la lớn nói. Tuy quân trên thành không nhiều nhưng hoàng cung được xây vô cùng kiên cố, lại rất cao, rất thuận lợi cho việc phòng thủ, gần như các binh sĩ Hàn quốc đều kéo đến ra sức chống cự, các Hoa lang cũng đem vài chục khẩu hỏa mai đến bắn áp chế. Có súng hỏa mai các đội viên đột chiến đội cũng phải dè chừng hơn, dù sao miếng giáp phía trước cũng không đủ để giúp bọn hắn phòng ngự trước súng đạn được. Pháo P3 tuy vẫn bắn cấp tập vào thành thế nhưng nó cũng chỉ là pháo hạn nhẹ chống bộ binh, công thành không giúp được bao nhiêu.
Ngô Tuấn nhíu mày khẽ ló đầu ra nhìn quâ Hàn quốc đang cố gắng tử thủ trên tường thành, lát sau chân mày hắn liền giãn ra nói.
- Các ngươi tiếp tục cầm cự ở đây. Đại đội một Thiên Long vệ đi theo ta.
Ngô Tuấn dẫn một trăm Thiên Long vệ đi vòng sang thành Nam, quả nhiên tất cả binh sĩ Hàn quốc đều dồn sang thành Đông, hiện tại thành Nam canh gác lác đác không có mấy.
Phập, phập.
Vài mũi tên phóng lên lập tức kết liễu các binh sĩ Hàn quốc canh gác, Thiên Long vệ lập tức áp sát đến dùng móc câu móc dây vào tường thành leo lên, chỉ trong ba nốt nhạc bọn hắn đã dễ dàng vọt vào trong hoàng cung. Ngô Tuấn ra lệnh.
- Trung đội một theo ta, trung đội hai, trung đội ba quay sang tiếp viện thành Đông.
- Tuân lệnh Thứ trưởng.
- Là ai?
Các Lang đồ của Phong nguyệt đồ quát lớn, thế nhưng bọn hắn vừa rút ra trường kiếm thì một lưỡi đao tựa như ánh trăng rằm đã chém đến, hàng chục bóng đen khí thế như vũ bão theo đường thần đạo chạy thẳng vào Hoàng cung chỉ để lại hai cỗ thi thể không đầu, mục tiêu của bọn hắn chính là hậu cung.
- Địch tấn công, địch tấn công.
Hiện tại bên trong thủ vệ hoàng cung có hơn một trăm Hoa lang và binh lính, bởi Thiên Long vệ cũng không thèm giữ bí mật nên rất nhanh bị phát hiện, hai bên
- Giết!
Thiên Long vệ dù quân số bị áp đảo nhưng không hề sợ hãi, dù phía trước là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Hàn quốc thì cũng vậy, với ưu thế tuyệt đối về trang bị, Thiên Long vệ hoàn toàn nghiền ép các Lang đồ, chiến đấu không quá mười phút, toàn bộ binh sĩ Hàn quốc hoàn toàn vỡ trận.
- Hoàng hậu, quân địch đã đánh đến hoàng cung, chúng thần chỉ sợ không cản được bao lâu, xin vương hậu và thế tử mau theo địa đạo trốn ra ngoài.
Bên trong hậu cung một thị vệ trên người đầy máu quỳ trước mặt vương hậu và thế tử mới chỉ hơn bốn tuổi nói. Thiên Long vệ thực sự quá mạnh, bọn hắn không thể cản lại được. Vương hậu mới chỉ chừng ba mươi tuổi, là một mỹ phụ, da dẻ trắng như bích ngọc, chỉ là bây giờ sắc mặt nàng lại tái xanh đi. Vương hậu khẽ nhắm mắt lại, hai giọt lệ chảy dài trên má, nàng thở dài nói.
- Thị vệ thống lĩnh, ngươi đưa thế tử ra ngoài thôi, ta là phận nữ nhân, chỉ sợ chạy không được xa, sẽ không bảo vệ được thế p0VLv tử, ngươi nhanh đưa thế tử đi thôi.
- Vương hậu...
Rầm.
Một Lang đồ từ bên ngoài bỗng nhiên bay vào bên trong phòng đập vào cánh cửa đến vỡ làm hai. Từ bên ngoài bước vào một người cầm đao, mặc giáp đen, đeo mặt nạ cũng màu đen nốt, hắn gỡ mặt nạ lộ ra một gương mặt tuyệt mỹ, chỉ là nụ cười của hắn lại mang đến cho người ta cảm giác tuyết hàn.
- Thật ngại quá, ai cũng sẽ không rời được khỏi nơi đây.
=============Ta là đường phân cách=============
Bên ngoài hoàng thành chiến đấu vẫn tiếp tục, dưới sự chống trả mãnh liệt của quân Hàn quốc các binh sĩ Đại Việt vẫn không thể tiến lên thêm một bước nào, dù thương vong của Hàn quốc đã lên đến hơn trăm người.
- Chỉ huy sứ đại nhân, dường như kẻ địch tấn công yếu đi.
Một Lang đồ của Phong nguyệt đồ bỗng nhiên nói. Lúc này chỉ huy sứ Phong nguyệt đồ mới phát hiện ra, đúng là thế công của quân Đại Việt đã giảm hơn rất nhiều, mặc dù pháo bắn vẫn đều đặn thế nhưng hỏa lực từ súng cá nhân lại không bằng, thậm chí bị quân Hàn quốc dùng cung tiễn áp chế, điều này có nghĩa là số lượng quân địch bên dưới đã giảm xuống. Nghĩ đến đây Chỉ huy sứ sắc mặt lập tức xám trắng quát.
- Không xong, hoàng cung xảy ra chuyện rồi.
Ầm, ầm, ầm.
Bỗng nhiên phía dưới cửa thành truyền đến tiếng nổ lớn cùng tiếng la hét thảm thiết.
- Địch tập, cổng thành bị công phá.
Hóa ra đội thứ hai của Thiên Long vệ đã bí mật tiếp cận lấy cổng thành, bọn hắn nhanh chóng ném ra hỏa cầu lưu hoàn tiêu diệt các binh lính Hàn quốc phòng thủ phía dưới thành.
- Mở cổng thành, mở cổng thành.
Kẹt, kẹt, kẹt.
Tiếng cổng thành rít kêu như hồi chuông tử thần đối với quân Hàn quốc, chỉ huy sứ Phong nguyệt đồ quát lớn.
- Nhanh giành lại cửa thành, xuống dành lại cửa thành.
Ầm, ầm, ầm.
Thế nhưng hắn vừa mới dứt lời vài quả hỏa cầu lại bị ném lên thành, binh sĩ Hàn quốc vừa nhào xuống đã bị nổ cho nằm la liệt. Binh sĩ Đại Việt bên ngoài thấy cổng thành đã mở lập tức xung phong vào bên trong. Chỉ huy sứ Phong nguyệt đồ nhìn quân Đại Việt tràn vào bên trong hoàng cung tàn sát, binh sĩ Hàn quốc vỡ trận bỏ chạy toáng loạn. Hắn nhìn về phía Tây khẽ thở dài.
- Ta quả thực có tội với Hàn quốc, có tội với Chân vương.
Dứt lời liền vung kiếm lên tự vẫn. Thiên Long vệ xông lên đầu thành cũng mặc kệ ai đầu hàng, ai không đầu hàng, toàn bộ giết sạch. Đêm đó khắp hoàng cung cảnh đốt, giết, hiếp xảy ra khắp nơi, tiếng kêu la thảm thiết của những binh sĩ Hàn quốc, tiếng khóc than của các cung nữ vang lên khắp hoàng cung. Cảnh cướp phá đâu đâu cũng có thể thấy. Ngô Tuấn không ngăn cản nhưng chỉ giới hạn việc này xảy ra tại hoàng cung. Đây là chiến tranh, thuộc hạ của hắn không phải là những con người, bọn hắn là những con sói đói, có thể tiêu diệt bất cứ kẻ thù nào, bọn hắn cũng cần được phát tiết, nếu không nó sẽ quay lại cắn chủ của nó. Ngô Tuấn đứng trước cửa chính điện cùng với Vương hậu và thế tử chứng kiến tất cả chuyện xảy ra. Vương hậu ôm thế tử trên mặt đầy nước mắt oán hận nói.
- Vì sao các ngươi phải làm như vậy? Bọn hắn cũng chỉ là những người vô tội mà thôi.
Ngô Tuấn khẽ liếc mắt nhìn vương hậu cười lạnh.
- Vô tội? Có thể là vậy, nhưng ngươi nên cầu nguyện cho vị kia bên trong núi Bạch Mã sẽ không có chuyện gì, nếu không khi Thừa Mệnh hoàng đế đến, Hàn quốc sẽ không còn tồn tại.
Một đêm kinh hoàng qua đi, Thiên Long vệ và đột chiến đội rút đi mà không ai hay biết, bọn hắn đem theo vô số vàng bạc, báu vật cùng một số tù binh, để lại một Khai thành tiêu điều, xơ xác, một hoàng cung tràn đầy xác chết và sự khủng hoảng cho dân chúng Khai thành.
================Ta là đường phân cách=================
- Chân vương để hạ, Khai thành bị tấn công.
Đang bao vây núi Bạch Mã, buồn bực vì con số thương vong đang ngày càng gia tăng Chân vương lần nữa nhận được tin dữ. Nhìn chiến báo trên tay Chân vương quả thực muốn hộc máu. Kinh đô hai trăm năm lịch sử gần như bị phá hủy, vương hậu và thế tử bị bắt làm tù binh, hoàng cung bị cướp sạch, hắn còn điều gì nhục nhã hơn.
- Để hạ, bọn hắn còn gửi đến lời nhắn, nếu trong vòng nửa tháng điện hạ vẫn còn chưa chịu rút quân khỏi núi Bạch Mã để cho đồng đội bọn hắn rút ra ngoài thì ngài sẽ nhận được thi thể của vương hậu và thế tử.
- Cái gì?
Chân vương cảm thấy trời đất bỗng nhiên quay cuồng, từ lúc nào hắn từ kẻ đi săn lại trở thành người bị uy hiếp đến như vậy, chỉ là hắn phẫn nộ nhưng lại không thể làm được gì. Oenlinton bên cạnh hừ lạnh nói.
- Chỉ là một nữ nhân cũng một đứa trẻ, chờ ngươi lấy được thiên hạ muốn nữ nhân có nữ nhân, muốn con cái bao nhiêu lại chả có. Người phương Đông các ngươi có câu vô độc bất trượng phu, lại pải vì một chuyện nhỏ như thế này mà lo lắng sao?
Mặt mũi Chân vương dần dần đỏ bừng lên, Oenlinton nghĩ rằng hắn sẽ bị mình thuyết phục lại tăng thêm dụ dỗ nói.
- Hiện tại đã đến bước này, chỉ cần thêm hơn một tháng nữa, bọn hắn sẽ bị tiêu diệt, lúc đó ta lại trợ giúp ngươi tiêu diệt Kim Đức Mạn tiện nhân. Lúc đó Hàn quốc chính là của ngươi. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ngươi tuyệt đối sẽ sống trong vinh hoa phú quý cả lời, quyền lợi không thiếu ngươi.
Cuối cung Chân vương cũng không chịu được nổi ném mạnh ly rượu vào mặt Oenlinton quát lớn.
- Ngoan ngoãn? Ngoan con mẹ ngươi à?
===================++
Ta muốn viết chiến tranh một cách chân thực nhất mà không phải một quyển sách dạy đạo đức. Nên bác nào cảm thấy Ngô Tuấn quá tàn bạo thì ta cũng chịu. Bởi vì chiến tranh sẽ không có bất cứ ràng buộc đạo đức nào cả.
Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.