- Đội trưởng, thứ này cắt không đứt được.
Một tên Lang đồ khẽ nói. Mặc dù nhìn dây thép gai mỏng manh như vậy nhưng bọn hắn dùng tiểu đao cắt lại không xi nhê, cứa suốt năm phút tiểu đao chỉ để lại trên dây thép một dấu ngấn nhỏ. Tuy chỉ là dây thép nhưng mãi lên đến đời ba, khi công nghệ luyện thép đã có tiến bộ lớn Lý Anh Tú mới để cho công bộ sản xuất trang bị cho các đơn vị, nhưng dây thép này đều được các máy móc của Đại Việt sản xuất, chất lượng đều là tốt nhất, nếu không phải là lưỡi lê đặc chế của Đại Việt hoặc là kìm cắt thì cắt thứ này không phải là vấn đề đơn giản.
- Cố gắng một chút, phải hoàn thành nhiệm vụ Nguyên Soái giao phó, nếu không...ngươi hiểu.
Nghe đội trưởng nói tên Lang đồ cũng khẽ rùng mình, Nguyên Soái yêu thương binh lính, đúng, nhưng chỉ đúng với những người hoàn thành nhiệm vụ, những kẻ thất bại tuyệt đối sẽ bị phạt đến long da tróc thịt, không phải người bình thường có thể chịu được, từng có Lang đồ vì thất bại trong nhiệm vụ mà bị Bidam đánh cho đến chết.
Các Lang đồ càng ra sức cắt dây thép gai, nhưng quả thật tiến độ vô cùng chậm chạp, mất một giờ đồng hồ bọn hắn cũng chỉ đi được có ba mét. Hai cánh tay bọn hắn đã mỏi nhừ nhưng bờ rào gai thép vẫn trụ vững ở đó, các Hoa Lang cũng không thể duy trì được cách làm việc lặng lẽ như trước được nữa.
Rẹt, rẹt, rẹt.
- Ngươi có nghe được âm thanh gì không?
- Hình như có ai đó ở bờ dây thép gai, nhanh đi báo cáo tiểu đoàn trưởng.
Quân cảnh giới Đại Việt lập tức phát hiện ra những âm thanh dị thường. Tin tức nhanh chóng được truyền đến bộ chỉ huy, Bạch Liêu và Kim Yu Shin cũng bị gọi tỉnh. Kim Yu Shin nói.
- Chắc chắn bọn chúng đang cưa bờ dây thép gai, chúng ta cần tấn công sao?
Bạch Liêu cười nham hiểm nói.
- Một cái bẫy đang mở ra, vì sao ta lại ngăn cản bọn chúng chui đầu vào lưới đây. Lệnh cho binh sĩ ba tiểu đoàn vào vị trí, pháo binh đẩy pháo lên chiến lũy chờ lệnh của ta.
- Tuân lệnh phó tham mưu.
Hàng ngàn binh sĩ Đại Việt bị đánh thức dậy lặng lẽ vác súng ra các chiến hào mà quân Joson không hề hay biết, thậm chí quân Hàn quốc làm dự bị cũng được động viên nấp đằng sau chiến lũy chờ lệnh.
Thời gian chậm rãi trôi, các binh sĩ Đại Việt im lặng chờ lệnh, chỉ có tiếng cưa kim loại của các Hoa Lang là ngày càng rõ ràng hơn. Có chút nhàm chán một binh sĩ nói.
- Tiểu đội trưởng, bọn hắn làm lâu như vậy chúng ta có cần giúp đỡ bọn hắn một chút không?
- Có lý, hay ta ném ra cho bọn hắn cái kìm.
- Im miệng chờ lệnh.
Tiểu đội trưởng trong lòng cũng buồn bực, nhưng cũng chỉ tuân lệnh thượng cấp im lặng chờ đợi. Thời gian trậm rãi trôi, thậm chí có lúc có người nghĩ liệu đến sáng thì quân địch có cưa xong chưa, bọn hắn đã buồn ngủ lắm rồi. Lúc này có những binh sĩ chạy khắp chiến hào gọi tỉnh các binh sĩ trong các tiểu đoàn.
- Tỉnh, chuẩn bị chiến đấu.
Các binh sĩ lập tức lên giây cót tinh thần, đám rùa này làm bố đợi nãy giờ đây. Tiếng cắt dây thép đã rất gần rồi, tất cả bọn hắn đều mở ra kíp đá lửa sẵn sàng chiến đấu.
Chíu.
Một quả pháo sáng được bắn lên trời chiếu sáng rực cả chiến địa. Không những Bidam mà cả những Hoa Lang đang bò lôm côm giữa bờ thép gai kia cũng ngớ ngẩng cả người không biết có chuyển gì xảy ra. Thế nhưng bên Đại Việt đã chuẩn bị sẵn. Kim Yu Shin giả vờ quát lớn.
- Kẻ địch tập kích, có kẻ địch tập kích.
Có hắn bắt nhịp gần hai ngàn binh sĩ Hàn quốc cũng hô lớn hư trương thanh thế. Các tiểu đoàn trưởng quát lớn.
- Từ đại đội bắn tự do.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Từng loạt súng vang lên, các Hoa Lang hoảng sợ vùng dậy bỏ chạy, thế nhưng càng làm cho kết quả bọn hắn thê thảm hơn, thép gái tuy bị cắt nhưng trên đầu bọn hắn vẫn còn, đứng lên lập tức bị vướng vào, chạy thoát không được bị đạn Đại Việt bắn thành tổ ong.
Bidam lúc này nhìn bờ thép gai cũng đã bị cắt đến hơn một nửa, chỉ còn cách các chiến hào của Đại Việt hai ba mươi mét, hắn quyết định không bỏ qua cơ hội này quát lớn.
- Toàn quân, tấn công.
- Giết!
Quân Joson quát lớn, lấy mấy ngàn thiết kỵ do Bidam dẫn đầu mười ngàn quân Joson xông thẳng vào con đường mà các Hoa Lang đã cắt ra sẵn chừng một trăm mét.
Ầm, ầm, ầm.
Ba tiểu đoàn Đại Việt liên tiếp nổ súng, quân Joson ngã xuống như rạ, thế nhưng đông như kiến cỏ người này ngã xuống lập tức người kia thế chỗ vào, các kỵ binh gào thét lớn, chỉ chút nữa thôi quân Đại Việt sẽ bị bọn hắn dày xéo dưới chân. Chỉ riêng Bạch Liêu cười lạnh phun ra một chữ.
- Bắn.
Ầm, ầm, ầm.
Những quả pháo của Đại Việt sắp đặt sẵn trên vị trí cao đùng đùng khai hỏa, mặc dù không phải là đạn pháo hơn hai trăm ly của Franzt đế quốc, nhưng đạn pháo một trăm ly uy lực cũng không thể khinh thường, toàn bộ khẩu pháo đầu nhắm vào đội thiết kỵ dẫn đầu.
Rầm, rầm, rầm.
Mặt đất nổ tung, chiến mã hí vang trời ngã gục xuống, kỵ sĩ mặc giáp sắt tan tành thành mấy mảnh, máu phun ra khắp nơi. Đội thiết kỵ tựa như một mũi khoan sắt đang khoan vào trong tường bê tông bỗng nhiên bị gãy làm đôi. Chiến mã bị đạn pháo hù dọa nhảy lên lồng lộn hất văng cả kỵ sĩ rơi xuống đất, sau đó lại một loạt đạn pháo trút xuống bắn tan xác hắn thành thịt vụn.
Không chỉ chiến mã bị kinh hãi mà đến binh sĩ, Bidam cũng bị kinh hãi. Đến lúc này hắn có ngu cũng biết mình bị quân Đại Việt gài bẫy, làm gì có đội quân nào bất ngờ bị tập kích mà có đầy đủ quân số phản kích nhanh đến như vậy, chưa kể đại pháo trước đó lại chưa từng xuất hiện.
- Rút quân, rút quân ra ngoài.
Bidam lập tức quay đầu ngựa quát lớn, mười ngàn quân như cơn sóng dội vào bờ quay trở ngược ra ngoài, quân Đại Việt lại đánh hăng hơn, trút xuống đầu quân Joson mưa pháo, bão đạn, quả thực nếu không phải bị mấy chục mét rào thép chắn ngang bọn hắn tuyệt đối sẽ lắp lê truy kích đây.
- Thắng, chúng ta thắng.
Kim Yu Shin và gần hai ngàn binh sĩ Hàn quốc hô lớn tựa như chiến thắng này là nhờ có bọn hắn vậy. Đồng thời Kim Yu Shin đối với hỏa khí của Đại Việt cũng vô j4NKL cùng kinh hãi, mặc dù pháo sáng đã tắt đi thế nhưng hình ảnh xác chết khắp nơi, máu chảy đầy đất vẫn hằng sâu vào trong trí óc của hắn.
Đến lúc trời sáng quân Hàn quốc mới kinh hãi. Phía trước bờ rào thép gai xác chết vương vãi khắp nơi, đặc biệt là xác ngựa và thiết kỵ. Bọn hắn bị pháo binh nhắm đến, kết quả cũng thảm nhất, gần như có rất ít người có thể toàn thây mà phần lớn chỉ còn lại một nửa đoạn thân thể, nội tạng tràn ra cả mặt đất.
- Ọe!
Chứng kiến cảnh tượng như địa ngục các binh sĩ Hàn quốc có người không khỏi nôn ọe, ngược lại các binh sĩ Đại Việt như xem đã quen. Bạch Liêu vỗ vai Kim Yu Shin nói.
- Nhìn cái gì, mau dẫn người đi dọn dẹp xác chết, chẳng lẽ lại chờ Bidam dẫn người đến thu dọn? Hắn vẫn chưa hoàn hồn đầu. Đem xác người chôn xuống. Nơi này sau này tuyệt đối đủ màu mỡ để canh tác.
Kim Yu Shin bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng, tên quan ngoại giao trẻ tuổi này tuyệt đối là nhân vật hung ác, hàng ngàn người chết tại đây đối với hắn chỉ xứng đáng trở thành phân bón? Trời ạ, còn nhân tính nữa hay không?
Đúng như Bạch Liêu đoán, quả thực Bidam vẫn chưa thể hoàn hồn. Trong một đêm toàn bộ đội Hoa Lang của hắn bị chết sạch, Thiết kỵ hai ngàn bị chết mất một nửa, bộ binh lại càng bị thương vong nặng nề, tổng cộng đêm qua hắn mất đến hơn ba ngàn binh sĩ, quân số trực tiếp tụt xuống một phần năm. Quan trọng hơn chính là lúc này tinh thần binh sĩ cực kỳ khủng hoảng, sĩ khí đê mê, không thể nào đánh tiếp được.
Bidam quát lớn.
- Gửi thư về cho Chân vương, trận này ta không đánh được. Nếu hắn không cung cấp cho ta đại pháo, súng đạn như Đại Việt, ta tuyệt đối sẽ không đánh tiếp.
Bọn hắn bị chắn bởi hàng rào thép gai, cung tên, máy bắn đá lại không bắn lại súng pháo của Đại Việt làm sao mà đánh? Chỉ là Bidam không biết rằng dù trang bị hỏa khí của Franzt đế quốc thì cũng không thể sánh lại được hỏa khí của Đại Việt.
Nhận được tin tức của Bidam Chân vương tức giận đến ném vỡ đồ đạc, cung cấp vũ khí? Ở đâu ra, Chân vương bán mỏ bạc cũng chỉ mới nhận được năm ngàn súng và hai mươi pháo, ở đâu lại có thể cung cấp thêm cho Bidam, huống chi hắn còn phải huấn luyện binh sĩ của mình nữa đây. Kết quả Chân vương không chi viện mà Bidam cũng không thèm đánh tiếp. Dù sao người như Bidam Chân vương không quản được.
=====================Ta là đường phân cách======================
Đại bản doanh của Kim Đức Mạn, tin tức chiến thắng đưa về làm nàng phấn khích, miêu tả về trận chiến lại càng làm cho nàng khiếp sợ, tựa như mười mấy ngàn quân của Bidam đứng trước ba ngàn quân của Đại Việt không chịu nổi một kích vậy. Địa vị của Đại Việt trong lòng Kim Đức Mạn lại tăng lên một ít.
====================++
Kể ra là ta trả sắp xong chương rồi đấy. Không được gọi là đại nợ nợ nữa nhá.
Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.