Đế Chế Đại Việt

Chương 322: Bệ hạ giá lâm




Kim Đức Mạn đi đến phòng của Elina, nàng biết Lê Chân nhất định ở đây, so với Ngô Tuấn và Trần Khánh Dư, nói chuyện với Lê Chân càng dễ dàng hơn không ít. Trải qua mấy ngày được chăm sóc cẩn thận Elina đã hồi phục không ít, tuy vẫn bị xanh xao, gầy gò, tóc rụng lưa thưa nhưng so với lúc mới đưa trở về đã tiến bộ rất nhiều. Lê Chân bình thường sau giờ huấn luyện vẫn thường xuyên đến đây bồi chuyện cùng nàng. Nhìn thấy Kim Đức Mạn đi vào Lê Chân chào hỏi nói.
- Bái kiến nữ vương.
Elina cũng hướng đến Kim Đức Mạn gửi lời chào, dù sao những ngày qua Kim Đức Mạn cũng thật rất cố gắng. Kim Đức Mạn khách sáo với hai nàng một chút cũng ngồi xuống bên cạnh giường nói.
- Hôm nay từ tiền tuyến mới gửi tin tức chiến thắng trở về. Quân ta đại thắng diệt địch đến gần bốn ngàn.
Lê Chân nghe vậy cũng rất bình thản, dù sao nàng đối với Bạch Liêu vẫn rất rõ ràng. Người này bề ngoài nhìn vô cùng lương thiện, so với khí tràng mạnh mẽ của nàng và Ngô Tuấn đều tràn ra ngoài thì Bạch Liêu lại có vẻ yếu ớt, thân thiện hơn, tuy nhiên chỉ có nàng và Ngô Tuấn mới biết tên này âm hiểm cỡ nào, tuyệt đối không phải là một kẻ hiền lành gì cho cam. Kim Đức Mạn nói tiếp.
- Nên ta hi vọng Đại Việt có thể giúp ta huấn luyện binh sĩ, đồng thời hướng Đại Việt mua trang bị có được hay không?
Kim Đức Mạn quả thực rất hâm mộ quân đội Đại Việt, lại có thể có một đội quân chính quy, trang bị tối tân đến như vậy. Khác biệt hoàn toàn với đội quân nông dân của nàng. Lê Chân cũng ngờ đến Elina sẽ đưa ra đề nghị này liền nói.
- Xin lỗi, ta chỉ là Tư lệnh Hải quân, điều này ta không giúp được. Muốn quân nhân huấn luyện cho binh lính nước khác cần có quyết định của cấp thấp nhất là Bộ trưởng Bộ quốc phòng. Một Tư lệnh như ta không thể tùy tiện. Còn việc mua vũ khí ngài có thể liên hệ với Bạch Liêu.
- Xin lỗi, xem ra là ta đường đột.
Kim Đức Mạn nói lời xin lỗi, lại nói thêm vài lời sáo rỗng nữa liền rời đi, nàng đến đây thực ra cũng chỉ là bày tỏ một chút thái độ đồng thời thăm dò ý tứ của Đại Việt. Lê Chân mặc dù không có trả lời rõ ràng nhưng cũng đã ám chỉ, việc này có thể được nhưng phải có sự phê duyệt của cấp trên.
Kim Đức Mạn đi rồi Elina mới mỉm cười nói.
- Nếu là có bệ hạ hắn hẳn sẽ đồng ý, chỉ là bán với giá cắt cổ tựa như hắn làm với các nước Bắc Hải vậy.
Lê Chân lại lắc đầu nói.
- Cũng chưa chắc, bệ hạ nghe chuyện của tiểu thư vẫn rất giận dữ, Hàn quốc chưa hẳn đã được yên ổn với hắn.
Elina bật cười nhưng trong lòng cũng ấm áp. Đúng vậy, hắn làm vua đã bốn năm, thế nhưng tính xung động vẫn không giảm được chút nào, vì tức giận liền có thể đích thân cầm quân đi đến viễn xứ như thế này đây.
Thời gian thấm thoát trôi quá, mùa hạ đã qua đi, thu đến khí trời cũng không còn nóng bức như vậy mà dần dân chuyển sang se lạnh. Chiến trường cũng gần như trở nên yên ắng. Bidam đóng ở thành Ansi liếm láp vết thương, Chân vương ở Khai kinh ngày đêm huấn luyện binh sĩ chuẩn bị cho chiến tranh.
Kim Đức Mạn cũng tương tự như vậy, tuy Lê Chân không đồng ý huấn luyện giúp quân đội cho Hàn quốc thế nhưng Elina lại đồng ý, để cho các hộ vệ của Hoa Hồng Đen thương hội giúp đỡ Kim Đức Mạn huấn luyện binh lính xem như trả nợ ân tình, nàng không muốn Lý Anh Tú vì nàng mà phải thiếu nợ Hàn quốc, như vậy đối với chiến lược của phát triển của hắn sẽ không tốt. Không những giúp huấn luyện binh sĩ bình thường, nàng còn giúp Kim Đức Mạn thành lập một đội xạ thủ, dùng các khẩu súng chiến lợi phẩm, quân số cũng không đông lắm, chỉ chừng một trăm người nhưng đây cũng xem như là viên gạch đầu tiên của Hàn quốc để đi lên hiện đại hóa quân đội.
Kim Đức Mạn cũng nói chuyện với Bạch Liêu hi vọng có thể đặt quan hệ ngoại giao, mua vũ khí từ Đại Việt, thế nhưng Bạch Liêu một mực từ chối bảo rằng hắn cũng không quyết định được phải chờ quyết định của cấp trên. Tất cả điều này làm Kim Đức Mạn dường như có dự cảm chẳng lành.
Đến buổi sáng hôm nay, mới vừa sáng sớm thủy trại của quân Đại Việt đã báo động. Bảy ngàn binh sĩ Hải quân quân dung tươi tỉnh, từ sớm đã thay vào lễ phục, chỉnh đốn lại trang phục, ai cũng cố gắng tươm tất, chỉnh chu nhất có thể. Quân Hàn quốc không hiểu gì chỉ có thể đứng ngoài dõi theo. Động tĩnh của quân Đại Việt cũng đánh động lấy Kim Đức Mạn. Hiện tại Kim Yu Shin vẫn còn ở tiền tuyến, mọi việc tại đây từ quân vụ đến chính trị đều do một tay nàng giải quyết.
Kim Đức Mạn tìm đến Lê Chân, lúc này Lê Chân cũng đã thay vào Lễ phục của đô đốc, Ngô Tuấn cũng thay vào lễ phục màu xanh, trên vai mang theo ai quả sao vàng tượng trưng cho cấp bậc trung tướng. Phải công nhận rằng quân đội Đại Việt bình thường đã rất chỉnh chu, mặc vào lễ phục bọn hắn càng toát ra được thần thái quân nhân, khí chất trang trọng, quý tộc của một quân đội hoàng gia hùng mạnh. Chiến phục chính là mặc để chiến đấu, lễ phục mặc là để người ta xem, làm sao không đẹp đẽ cho được. Kim Đức Mạn hỏi.
- Lê Tư lệnh, hôm nay Đại Việt có động tĩnh gì hay sao?
Lê Chân tay phải cầm mũ đô đốc, cánh tay vuông góc đặt ngang eo tư thế bừng bừng anh tư nói.
- Hôm nay bệ hạ sẽ đến đây, chúng ta phải đi đón tiếp.
Kim Đức Mạn sững sốt. Thừa Mệnh bệ hạ vậy mà đã đến, xem ra nàng cũng phải chuẩn bị một chút. Kim Đức Mạn lập tức hạ lệnh cho các binh sĩ lập tức giống Đại Việt chỉnh đốn lại quân phục sao cho sạch sẽ nhất có thể, bản thân nàng cũng mặc lấy lễ phục chờ đợi Thừa Mệnh hoàng đế đến.
Thế nhưng chờ đã đến nửa buổi sáng vẫn chưa thấy vết tích gì của đội tàu đi đến. Các binh sĩ Đại Việt như ngọn phi lao đứng thẳng tắp trên bến tàu, đứng trước bọn hắn là ba vị chỉ huy suốt mấy giờ đồng hồ vẫn duy trì một thế đứng quân tư. Ngược lại binh sĩ Hàn quốc dù đã được huấn luyện suốt một tháng nhưng đứng suốt mấy giờ vẫn ngã trái ngã phải, chân cẳng tê dại không thể đứng tiếp được. Kim Đức Mạn đến gặp ba người hỏi.
- Có khi nào tin tức sai lệch, hôm nay Thừa Mệnh bệ hạ sẽ không đến?
Ngô Tuấn mắt vẫn nhìn ra biển miệng nở nụ cười nói.
- Đã đến.
Tất cả mọi người đều hướng nhìn ra biển, một con tàu chậm rãi đi đến gần bờ, lá cờ Long Tinh kỳ đón gió bay phất phới. Đúng vậy, chỉ có một chiến chiến hạm mà thôi, lại khá nhỏ, lớp tàu này Kim Đức Mạn cũng biết, Hải quân Đại Việt QdJ1y gọi là hộ vệ hạm lớp Chu Tước. Chờ đợi chiếc tàu đến gần hơn Lê Chân mỉm cười nói.
- Là 007, bệ hạ chắc chắc ở trên tàu.
Kim Đức Mạn ngạc nhiên hỏi.
- Sao ngươi lại có thể chắc chắn như vậy?
- 007 là một chiếc tàu đặc biệt, nó chạy nhanh hơn các tàu khác rất nhiều, do đó có lẽ bệ hạ quá sốt ruột muốn gặp Elina tiểu thư nên đã lựa chọn nó để tách khỏi hạm đội một mình chạy đến đây.
Nghe Lê Chân nói Kim Đức Mạn đối với Elina trong lòng lại càng hâm mộ, cần bao nhiêu tình yêu thì Thừa Mệnh hoàng đế mới có thể làm như vậy? Chiến thuyền đã cách cầu tàu còn không đến hai mươi mét, thậm chí mọi người có thể thấy được các Cảnh vệ mặc lễ phục màu đen đứng sang sát trên tàu, càng khẳng định rằng Lý Anh Tú chính là đang ở trên chiến hạm. Lê Chân quát lớn.
- Hải quân!
- Bái kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế!
Bảy ngàn binh sĩ Hải quân đồng thanh gầm thét, khí thế vang dội làm cho đám quân Hàn quốc phía sau giật cả mình. Các binh sĩ liên tục hô to ba lần cuối cùng cũng cập vào bến. Hàng trăm cảnh vệ trước tiên tràn ra ngoài thay thế cho các vị trí của Hải quân cảnh giới. Các binh sĩ Hải quân cũng biết đây là đặc quyền của đơn vị cảnh vệ nên lập tức nhường vị trí lui về phía sau. Ba người Lê Chân, Ngô Tuân, Trần Khánh Dư đi lên hô lớn.
- Cung nghênh bệ hạ.
- Cung nghênh bệ hạ.
Các binh sĩ cũng lập tức hô theo ba vị chủ tướng. Bọn hắn chờ từ sáng sớm cũng chỉ muốn đợi đến giây phút này, không khí vô cùng trang trọng lại có chút căng thẳng. Kim Đức Mạn trừng to chờ đợi vị hoàng đế trong truyền thuyết của Đại Việt, được cả binh sĩ và muôn dân Đại Việt vô cùng sùng kính chỉ thiếu lập bàn thờ thắp hương. Ván gỗ được thả xuống, một giọng nói vang lên.
- Không phải là cung nghênh bệ hạ, phải là kính chào đồng chí Tổng tư lệnh.
Lý Anh Tú khoác một chiếc áo dạ màu xám phía ngoài, đầu đội mũ kê pi, tay mang găng tay đen, bên cầu vai là hai con rồng lấp lánh, chân mang ủng da nhịp từng bước trên ván gỗ bước ra cười nói. (tưởng tượng mấy bộ của thống chế phát xít đi).
Các tướng lĩnh, sĩ quan cũng bật cười, không khí lập tức thoải mái hơn không ít. Ngô Tuấn quát lớn.
- Kính chào đồng chí Tổng tư lệnh!
- Kính chào đồng chí Tổng tư lệnh!
Các binh sĩ đã quen thuộc lập tức hô lớn, Lý Anh Tú đưa tay lên chào một cái quân lễ nói.
- Các đồng chí vất vả!
- Vì nhân dân phục vụ! Ura.
Sắc mặt Lý Anh Tú cứng lại. Đây không phải là duyệt binh được không.
Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.