Kim Đức Mạn ánh mắt có phần tỏa sáng nhìn lấy Thừa Mệnh bệ hạ. Hắn thiếu một phần đẹp trai, cao lớn, uy mãnh như trong tưởng tượng của nàng nhưng lại thêm một phần thân thuộc, dễ gần tựa như chàng trai hàng xóm, làm nàng cảm thấy hắn thật chân thật, hắn là con người thật chứ không phải là một vị hoàng đế xa xôi, huyền ảo.
Lý Anh Tú đi đến vỗ vai Ngô Tuấn và Trần Khánh Dư, cả hai người bị thương vẫn còn chưa khỏi hẳn, cánh tay còn treo lủng lẳng trước ngực đây. Lý Anh Tú nói.
- Vất vả rồi.
- Bệ hạ quá lời, đây là nghĩa vụ của thần.
Hai người lập tức nói. Lê Chân khẽ nói.
- Bẩm bệ hạ, đây là Kim Đức Mạn nữ vương của Hàn quốc.
Lý Anh Tú liếc sang nhìn Kim Đức Mạn lập tức kinh diễm. Kim Đức Mạn mặc trên người chính là triều phục vô cùng cao sang quý phái, nàng vốn vô cùng xinh đẹp cộng thêm khí chất nữ vương lại càng tôn lên vẻ đẹp của nàng. Thế nhưng Lý Anh Tú nhớ đến Elina chỉ hừ lạnh một tiếng nói.
- Chào ngươi.
Rõ ràng Lý Anh Tú không coi nàng là thân phận nữ vương để đối đãi. Kim Đức Mạn cũng chỉ cười khổ, lần thứ hai vẻ đẹp của nàng bị bỏ qua đây, một là Ngô Tuấn hai chính là Thừa Mệnh hoàng đế, gặp những người này đến mức nàng hoài nghi rằng mình có xinh đẹp hay không, rõ ràng hôm nay nàng đã cố gắng để xinh đẹp nhất có RuRU2 thể. Thế nhưng rõ ràng khúc mắc cũng Thừa Mệnh hoàng đế với Hàn quốc là quá lớn. Kim Đức Mạn khẽ nói.
- Bái kiến Thừa Mệnh bệ hạ. Việc xảy ra với sứ đoàn ta vô cùng đáng tiếc, thế nhưng xin ngài minh bạch Hàn quốc đối với Đại Việt vẫn rất thiện ý, không muốn có xung đột.
Có người nói ra tay không đánh kẻ đang cười, Lý Anh Tú vẫn để Kim Đức Mạn giải thích sau đó mới nói.
- Việc này ta đã nghe thủ hạ báo lại, bản thân ta cũng sẽ suy xét. Việc này tạm gác lại sau. Người đến, dẫn ta đi gặp Elina.
- Mời bệ hạ.
Ngô Tuấn lập tức xung phong dẫn đường, Lý Anh Tú không chờ đợi kịp lập tức rảo bước đi theo hắn. Trần Thư dừng trước mặt Lê Chân và Trần Khánh Dư cười khổ nói.
- Bệ hạ quả thực không đợi được, hạm đội thực ra vốn chỉ cần ba ngày nữa là có thể đến nơi đây, kết quả bệ hạ đi xuống 007, vứt toàn bộ hạm đội lại phía sau. May mắn Cảnh vệ bọn ta vẫn còn chưa bị vứt bỏ đây.
Quả thực hầu hạ bệ hạ chưa bao giờ là một việc dễ dàng, nhất là một vị lãnh đạo có tính bất tử (tùy hứng) như Thừa Mệnh hoàng đế. Bọn hắn không chỉ phải luyện tập võ nghệ, kỹ năng cận vệ mà còn phải luyện cả “lòng chân bôi mỡ”, “tay lái lụa” để theo kịp mỗi bước chuyển hướng của bệ hạ. Nếu quả thực có cảnh sát giao thông thì không biết bệ hạ đã bị gọi tấp lề đến bao nhiêu lần.
- Tư lệnh, giường như Thừa Mệnh bệ hạ rất có thành kiến với Hàn quốc.
Chờ đợi mọi người đi cả rồi Kim Đức Mạn mới nói với Lê Chân. Đối với việc này Lê Chân cũng chỉ thở dài nói.
- Việc này ta thực sự không thể giúp được. Bệ hạ là một vị minh quân, tự ngài ấy sẽ có quyết định của ngài. Bọn ta là thần tử, chỉ có thể phục mệnh.
Lê Chân nói như vậy cũng quay đi để lại một mình Kim Đức Mạn. Ngô Tuấn đã từng cảnh báo nàng đừng đi quá gần với Kim Đức Mạn. Là lưỡi kiếm của bệ hạ Ngô Tuấn tương đối hiểu được tính cách của Lý Anh Tú, Elina là nghịch lân của hắn, lần này thực khó để Hàn quốc có thể lật kèo.
- Elina!
Lý Anh Tú đi vào trong phòng liền nhìn thấy được người con gái quen thuộc, người mà hắn hằng mong nhớ, lo lắng suốt mấy năm qua. Hắn lập tức lao đến ôm thân hình nhỏ bé đó (đm, Elina nó cao gần bằng Lý Anh Tú rồi), khẽ hít lấy mùi hương thân thuộc. Elina cũng nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn khẽ thủ thỉ.
- Anh Tú, thiếp không có việc gì.
Nàng đã mong nhớ người nam nhân này quá lâu, từ lúc bị vây trong Bạch Mã, thậm chí đến lúc bệnh tình nguy cấp, trong cơ mê nàng cũng mơ hắn sẽ đến tìm nàng. Cuối cùng nàng đã đợi được, gần bảy tháng trời, nàng đợi được lần nữa gặp lại hắn. Cảm xúc tuôn trào Elina chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng hô lấy hắn. Lý Anh Tú lập tức đáp trả, cảm xúc của những kẻ yêu xa mấy ai thấu hiểu được mỗi lần gặp lại.
Mười phút sau khi Elina ngày càng thở gấp hắn mới buông ra nhìn nàng một chút nói.
- Nàng gầy.
Nào có chỉ gầy, mái tóc dày, đen dài giờ lại bị nàng chính tay cắt ngắn, tóc cũng chỉ còn lưa thưa vì sốt rét, dù khí sắc đã phục hồi nhưng vẫn còn nét xanh xao vẫn còn chưa hết hoàn toàn, làn da trắng nõn nà, mịn màng khi xưa cũng bị chai sạm không ít. Chỉ có nàng mới hiểu được nàng đã phải chịu đau đớn như thế nào. Elina tay vuốt vuốt mái tóc chỉ còn dài đến ngang vai nhìn hắn hỏi.
- Có phải thiếp không còn xinh đẹp?
Lý Anh Tú lần nữa nhẹ nhàng ôm lây nàng, hai tay khẽ khàng vuốt vuốt sau lưng nàng nói.
- Ngốc, nàng trong lòng ta luôn xinh đẹp như lúc gặp đầu tiên.
Elina bật cười, trong lòng trở nên ấm áp. Nàng nhớ lần gặp đầu tiên của nàng và hắn thật tệ, gặp phải sơn tặc đột kích, tuy Lý Anh Tú bình tĩnh chỉ huy dân làng phòng thủ thế nhưng quả thực lúc đó Lý Anh Tú mới được Cao Lỗ dạy cho nhập môn, biểu hiện rất kém cỏi, chỉ biết dùng man lực mà chém, quả thực khi đó nàng hoàn toàn có thể một kiếm chọc chết hắn. Lúc đó hình mẫu của nàng là một vị hiệp sĩ chính nghĩa Lý Anh Tú hoàn toàn không phù hợp, thế nhưng không biết vì sao trên người hắn có một cỗ mị lực làm nàng bị cuốn hút vào đó, càng tìm hiểu về hắn thì nàng lại càng bị hắn đưa vào tròng, để bây giờ hoàn toàn yêu hắn đây.
- Nàng còn nhớ đến hẹn ước ba năm của chúng ta chứ?
Nghe hắn nói Elina ngạc nhiên, không ngờ hắn lại còn nhớ đây. Lý Anh Tú nói tiếp.
- Xong chuyện ở đây trở về ta sẽ sang Bravia cưới nàng, được không? Nàng làm hoàng hậu của ta được chứ?
Elina trừng trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt của Lý Anh Tú đen sâu láy nhưng lại tràn đầy sự chân thành, nàng cảm nhận được trong đó vô số tính cảm hắn dành cho nàng. Hắn vì nàng đưa Đại Việt nhanh chóng phát triển, vì nàng sẵn sàng đỡ đạn cho nàng, vì nàng đích thân thân chinh đến Hàn quốc xa xôi này, tất cả những việc hắn làm đều là vì nàng. Có thể có một người vì mình hi sinh như vậy nàng còn cần gì hơn đây. Elina nhìn hắn, đôi môi đỏ chậm rãi nói từng chữ.
- Thiếp nguyện ý.
(Đm, tình cảm ta viết dở quá, éo viết nữa đâu)
Hàn huyên một lúc lâu Elina mệt mỏi liền ngủ thiếp đi. Lý Anh Tú nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng sắc mặt lập tức trầm xuống. Đối mặt với Elina hắn luôn duy trì một vẻ mặt nhẹ nhàng, điểm tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ phẫn nộ, đối với hắn Elina như một thứ quý giá nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, nhưng bất ngờ tại Hàn quốc nàng chịu đựng biết bao nhiêu cực khổ đau đớn. Đây tuyệt đối là chạm đến nghịch lân của hắn, thù này không báo làm sao hắn có thể cưới nàng đây. Lý Anh Tú tỏa ra hơi lạnh làm Trần Thư muốn run rẩy. Bệ hạ sắp muốn nổi bão rồi. Lý Anh Tú trầm giọng nói.
- Triệu tập bộ tư lệnh gặp Trẫm tại thủy trại.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Trần Thư lập tức lòng chân bôi mỡ chạy biến đi, trong lòng cầu phúc cho mấy vị lãnh đạo của bộ tư lệnh đi thôi.
==================Ta là đường phân cách==============
Trong khi đó tại Khai thành Chân vương vẫn không hề hay biết gì về việc Thừa Mệnh hoàng đế đã đến Hàn quốc. Hắn vẫn đang vui mừng với sự tiến bộ của quân đội Hàn quốc. Hiện tại trong tay hắn vẫn còn hai mươi hai ngàn quân và sáu ngàn lính đánh thuê. Trải qua một tháng huấn luyện binh lính của hắn đã tiến bộ cực lớn, đã biết sử dụng được súng hỏa mai, và đạn pháo. Tuy bắn vẫn còn phát thẳng phát xiên nhưng đây cũng là một tiến bộ mang tính nền tảng cực lớn.
Frank đi đến trước mặt Chân vương nói.
- Bẩm để hạ. Hợp đồng thuê của ngài với bọn ta đã sắp đáo hạn, không biết ngài có muốn gia hạn thêm hay không?
Lính đánh thuê làm ăn quy củ, có tiền thuê bọn hắn sai bảo gì bọn hắn cũng làm, thế nhưng nếu không có tiền thuê bọn hắn tuyệt đối sẽ bỏ đi không thèm quay đầu lại nhìn một chút. Chân vương cũng rất đau đầu vấn đề này. Quả thực hắn không còn quá nhiều tài sản để đem đi thế chấp, nếu lại đem các mỏ đi thế chấp hắn cũng không còn gì để sau này cai quản Hàn quốc, tiền thuế lại lần nữa tăng cao, bên dưới dân chúng cũng đã oán thán đến cao độ. Mọi sức lực hắn đều dồn vào quân đội. Chỉ cần tiêu diệt được Kim Đức Mạn và Đại Việt áp lực giảm xuống, mọi chuyện sẽ lại đâu lại vào đấy.
- Ta muốn phái các ngươi tiêu diệt toàn bộ hạm đội của Đại Việt. Trong những ngày còn lại trong hợp đồng phải lập tức triển khai quân đội.
Frank cung kính nói.
- Như ngài mong muốn, lực lượng lính đánh thuê trước giờ tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ luôn là trăm phần trăm, sẽ không để ngài thất vọng.
Thực ra hắn nói cũng không đúng, lính đánh thuê Giáp vàng đã thất bại một lần ở quần đảo Sắt, và thất bại chính bởi Đại Việt. Thế nhưng lần trước so kè Hải quân rõ ràng chiến hạm Đại Việt hoàn toàn không phải là đối thủ của lính đánh thuê, nên hắn hoàn toàn tự tin rằng Đại Việt sẽ bị đánh bại.
======================++
Hai chương nữa trả nợ xong
Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.