- Ném lựu đạn khói.
Quả nhiên là con cưng của Thừa Mệnh hoàng đế, đến lựu đạn khói Chương Thánh quân cũng được trang bị. Việc không cần phải hành quân bằng hai chân cho phép bọn hắn có thể mang nhiều trang bị hơn các đơn vị khác.
- Rút lui.
Lựu đạn khói tỏa ra một màn khói trắng dày đặc hoàng toàn che lấp mọi tầm nhìn của cả hai bên, lúc này các Đại đội trưởng cũng hạ lệnh cho các binh sĩ cõng các binh sĩ bị thương trở về. Bidam thầm hô đáng tiếc, tướng lĩnh Đại Việt nhìn tình hình quá chuẩn, hắn vừa định để quân xung phong tiêu diệt toàn bộ đội tiên phong này thì bọn hắn đã rút lui. Tầm nhìn hạn chế không cho phép Bidam liều lĩnh.
Vậy là ba đại đội của Chương Thánh quân có thể an toàn trở về, không có người nào hi sinh chỉ có hơn ba mươi người bị mũi tên đâm trúng các phần mềm, cũng không quá nặng, quân y lập tức sơ cứu cho bọn hắn, hai chiếc xe ngựa được lệnh chuyển những thương binh không còn khả năng chiến đầu trở về hậu cứ.
- Lữ đoàn trưởng, bọn chúng chiếm lấy điểm cao, tầm bắn bao trùm cả thung lũng, cộng thêm có công sự chúng ta đánh quá khó khăn. Hay chúng ta đánh đêm.
Đỗ Cung nói, đánh đêm cũng là một lợi thế của Đại Việt, nhờ màn đêm che chở quân Đại Việt hoàn toàn có thể xung phong thẳng vào doanh trại của quân Joson. Thế nhưng Trần Quốc Toản lắc đầu nói.
- Đầu tiên xông đến được doanh trại quân địch hay không chưa nói, xông lên được rồi chúng ta vẫn bị quân địch gấp đôi về số lượng, có thể đánh thắng thiệt hại cho Lữ đoàn cũng sẽ rất lớn. Đầu tiên xác định lợi thế của chúng ta là cái gì? Là quân sĩ được huấn luyện kỹ càng, là sự vượt trội về trang bị. Phải phát huy hai điểm đó để giành được thắng lợi mà hạn chế thấp nhất thiệt hại của quân ta. Hạ lệnh cho Lữ đoàn toàn bộ nghỉ ngơi đợi lệnh.
Quân Joson bên kia chờ đợi khói tản đi quân Đại Việt đã rút đi lập tức nhảy cẩng lên vui mừng, sĩ khí lên cao vút. Lần đầu tiên bọn hắn đối mặt với Đại Việt lại có thể giành chiến thắng như vậy. Chỉ có Bidam sắc mặt vẫn không thể tốt hơn, hắn biết rằng vừa rồi chỉ là một đợt tấn công thăm dò của Đại Việt. Sớm muộn quân Đại Việt sẽ tổ chức một cuộc tấn công sớm hơn. Bất quá hắn cũng có điều vui mừng, thứ nhất Đại Việt dường như không mang theo pháo lớn đến tấn công, thứ hai quân Đại Việt không quá đông, thứ ba là Đại Việt sẽ không có chi viện. Dù sao Bidam biết rõ hắn không phải là mục tiêu ưu tiên của Đại Việt, mục tiêu của bọn họ vẫn là con cá lớn Chân vương, chỉ cần hắn thủ vững được quả đồi này, quân Đại Việt hết lương sẽ tự động rút lui.
- Tỉnh táo lại, còn chưa đến lúc để ăn mừng đâu. Chú ý đề phòng, chỉ cần thủ vững được nơi này mấy ngày chúng ta sẽ thoát nguy.
- Tuân lệnh Nguyên Soái.
Nghe Bidam nói toàn bộ binh sĩ Joson cũng tràn đầy hi vọng, bọn hắn cũng rất muốn chạy thoát khỏi đồ đao của quân Việt đây. Ngược lại bên phía doanh trại Đại Việt khá yên tĩnh, bọn hắn chỉ cặm cụi xây dựng chiến địa phòng thủ mà thôi.
Bidam lo sợ quân Đại Việt sẽ đánh đêm, đêm đó hắn bố trí sẵn một lực lượng lớn, sẵn sàng phản kích lại, thế nhưng quân Việt ăn no ngủ kỹ, doanh trại im lìm, quân Joson bỏ công một đêm thức trắng không khỏi phẫn hận không thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau doanh trại Đại Việt ồn ào làm quân Joson cũng bị gọi dậy tỉnh giấc lao ra chiến tuyến. Thế nhưng quân Đại Việt chỉ sắp xếp những bó củi lớn ở trong thung lũng mà thôi, bọn hắn duy trì khoản cách ngoài hai trăm mét, tuy vẫn còn nằm trong tầm bắn của quân Joson nhưng nguy hiểm không còn lớn, xa như vậy bọn hắn rất dễ dàng tránh né. Bidam nhìn hành động của quân Đại Việt, lại nhìn hướng gió, quân Joson vậy mà lại ở phía cuối hướng gió đây. Hắn lẩm bẩm.
- Quân Đại Việt định dùng khói để hạn chế tầm nhìn của quân ta.
- Châm lửa.
Quả nhiên quân Đại Việt đã đốt những đống củi đó lên, khói đen lập tức bốc lên theo gió lan tỏa ra toàn bộ cả thung lũng, mặc dù không thể chắn toàn bộ tầm nhìn nhưng cũng đã hạn chế không ít.
- Xung phong!
Trần Quốc Toản lần này đích thân ra trận, toàn bộ ba ngàn binh sĩ của Lữ đoàn Chương Thánh xuất trận, tuy nhiên bọn hắn cũng không sắp thành trận hình dày đặc mà chia ra làm các Đại đội, tấn công tổng cộng có ba sóng, mỗi sóng lại là một ngàn người, dưới sự che chắn của làn khói đen quân Đại Việt xung phong thẳng lên ngọn đồi của quân Joson đóng giữ.
- Bắn tên!
Vẫn y như lần trước, quân Đại Việt vừa xông vào hai trăm mét rợp trời mưa tên lại trút xuống đầu bọn hắn, đặc biệt là sáu đại đội đi hàng đầu. Gặp một ít tổn thương đại đội đã chạy thẳng vào ngoài một trăm mét cách chiến lũy của quân Hàn quốc.
- Bọn chúng bên dưới, bắn bọn hắn.
Có được chiến thắng hôm qua quân Hàn quốc vô cùng tự tin, đánh lại càng hăng máu, thậm chí có tên còn lò ra khỏi tường đất để bắn. Thế nhưng bọn hắn không để ý rằng lần này mỗi đại đội xung phong không chỉ có riêng vũ khí cá nhân mà còn kèm theo cả một tiểu đội pháo P3. Pháo P3 rất nhẹ, bốn người có thể khiêng lên mà chạy.
- Nạp đạn.
Khẩu đội trưởng quát lớn. Các thành viên trong khẩu đội lập tức đặt súng lên bệ, trút vào thuốc súng, đạn pháo. Bọn hắn căng chỉnh đúng vào các chiến lũy của quân Hàn quốc.
- Khai hỏa.
Ầm, ầm, ầm.
Sáu khẩu đội pháo lần lượt nổ pháo, trong tầm ngoài một trăm mét pháo P3 bắn tuyệt đối chính xác, uy lực cũng hung mãnh hơn rất nhiều, dù nấp sau tường đất binh sĩ Hàn quốc cũng bị đạn pháo bắn xuyên, thân xác bị nổ thành hai nửa.
- Tốt lắm, tiếp tục bắn.
Pháo P3 là loại pháo nhỏ, bắn rất nhanh, ba phút có thể bắn ra năm phát đạn, các chiến lũy của quân Hàn quốc lập tức bị oanh kích, con số thương vong lập tức tăng lên, trong khi tấn công bằng cung tên lại không hữu hiệu. Bidam con mắt giật giật, Đại Việt chính là muốn kéo thẳng pháo lại gần để bắn vỡ công sự của hắn, trong khoảng cách gần như vậy công sự gần như vô nghĩa. Đại Việt còn học khôn đặc biệt cầm theo mộc thuẫn để chống đỡ lại mũi tên, ngược lại mộc thuẫn của quân Joson lại không thể chống lại được viên đạn của Đại Việt.
Lúc này sóng thứ hai của Đại Việt cũng đã xông lên, lần này Trần Quốc Toản trực tiếp hạ lệnh cho khẩu đội pháo nằm ở dưới thúng lũng bắn lên đồi, vọt qua chiến lũy rơi thẳng vào phía sau. Mặc dù là bắn mù nhưng cũng gây thiệt hại cho quân Joson và uy hiếp nhất định cho bọn chúng. Thậm chí bên trong khoảng cách ba trăm mét pháo P3 cũng bắn cho các tường đất trở nên tơi tả.
- Đệ tứ doanh, đệ ngũ doanh chi viện.
Bidam không thể ngồi yên được nữa, chỗ dựa của hắn chính là dựa vào công sự, độ cao của đồi để chống lại quân Đại Việt, thế nhưng đám Đại Việt điên cuồng này vậy mà dám kéo pháo vào trong tầm bắn tên, càng điên tiết hơn nữa chính là quân Bidam lại nằm cuối hướng gió, tầm bắn tên hạn chế lại không thể bắn đến được hai trăm mét, thiên thời không hề ủng hộ bọn hắn.
- Toàn bộ theo ta xông lên.
Bidam quát lớn, dẫn dắt năm doanh rời bỏ công sự từ trên lao xuống đánh. Các đại đội trưởng nhìn thấy quân địch xông ra lập tức hạ lệnh cho binh sĩ rút lui xuống. Ở dưới thung lũng vẫn còn sóng quân thứ ba, Trần Quốc Toản quát lớn.
- Bắn pháo.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Pháo nhắm đến chính là đằng sau lưng của quân Joson, không có công sự bảo vệ bọn hắn lập tức lãnh đủ, bị đạn pháo oanh kích gần một trăm binh sĩ Joson trở về với vòng tay ôm ấp của Tử thần. Bidam nhìn chằm chằm vào khẩu đội pháo ở dưới đồi, hắn biết chỉ cần bám sát đội quân của Đại Việt thì pháo binh không thể nào đánh đến được bọn hắn, không còn đường lui nữa, hắn sẽ tận dụng sai lầm này của đối phương truy đuổi quân Đại Việt rút lui đánh thẳng vào đại doanh của Đại Việt.
Chỉ là hắn không biết rằng phía dưới này Trần Quốc Toản cũng chỉ chờ có vậy.
- Nạp đạn ghém.
Từng túi bi thép bị quân Đại Việt nhét vào bên trong nòng pháo, bọn hắn chỉ chờ đợi quân địch ngu ngốc xông đến mà thôi. Lính thông tin dùng một cây cờ đỏ, một cây cờ xanh báo hiệu cho binh sĩ tiền phương. Các đại đội trưởng nhìn thấy cờ hiệu lập tức dẫn toàn bộ binh sĩ chạy né sang hai bên để lộ ra truy binh Joson ở phía sau. Trần Quốc Toản hô lớn.
- Khai pháo.
- Bắn!
- Bắn!
Ầm, ầm, ầm.
Mười mấy khẩu pháo đồng loạt phun ra lửa phóng đến quân Joson một cơn mưa bi thép, thân thể mỏng manh của binh sĩ Joson như tờ giấy bị xé ra thành từng mảnh, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, mưa máu phun đỏ cả mặt đất. Bidam kinh hãi, toàn bộ binh sĩ Joson kinh hãi, bọn hắn chưa bao giờ ngờ đến một thứ vũ khí nào lại có thể tàn độc đến như vậy. Đạn ghém vốn được dùng để bắn những loài dã thú lớn, con người lại đem nó vào để tác chiến cự li gần, tại thế chiến thứ hai thứ đạn này cũng vô cùng được ưa thích để dọn dẹp chiến hào, tỷ lệ tử vong khi bị đạn ghém bắn trúng gần như là U66Aa trăm phần trăm.
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế