Đế Chế Đại Việt

Chương 331: Cái kết của Bidam (1)




- Nguyên Soái, bọn ta quả thực chạy không nổi nữa.
Đám binh sĩ của Bidam ngã quỵ xuống cả trên đường. Bỏ chạy, bọn hắn đã chạy liên tục suốt hai ngày, thậm chí chiến mã của Bidam cũng không chịu nổi sùi bọt mét thở phì phì. Bọn hắn đa số là bộ binh, chỉ có gần một ngàn thiết kỵ, bị ba ngàn bộ binh cơ giới Chương Thánh quân truy đuổi ráo riết suốt hai ngày liền. May mắn bọn hắn là người bản địa, biết lựa chọn những nơi khó khăn cho xe ngựa để vượt qua gây khó khăn không ít cho Chương Thánh quân. Chỉ là bọn hắn không biết rằng bên trong Chương Thánh quân cũng có người Hàn quốc, chính là Kim Con Ku, hắn vô cùng thông thuộc địa hình vùng này, biết mọi con đường tắt dẫn theo Chương Thánh quân đuổi theo sát quân Joson.
Bidam nhìn về phía sau, từ đằng xa trên một gò đất cao hắn nhìn thấy rõ ràng trên đó có một đội kỵ binh. Đội kỵ binh này đã bám theo bọn hắn suốt hai ngày, giám sát chặt chẽ mọi động thái của quân Joson. Bidam chắc chắn rằng không bao lâu nữa quân Đại Việt sẽ lại kéo đến đây, bây giờ bọn hắn sức cùng lực kiệt, chạy không thoát được. Bidam ánh mắt hiện lên vẻ quyết liệt nói.
- Truyền lệnh, toàn bộ binh sĩ nghỉ ngơi, chuẩn bị chiến đấu.
- Tuân lệnh Nguyên Soái.
Trên đỉnh đồi đội kỵ binh Đại Việt dùng ống nhòm quan sát được đến từng động thái nhỏ nhất của quân Bidam. Một kỵ binh nhanh chóng chạy về theo đường cũ gặp được Lữ đoàn Chương Thánh đang chạy đến. Lữ đoàn Chương Thánh là bộ binh cơ giới, thế nhưng bọn hắn dùng chính là chiến mã, chiến mã cũng cần phải nghỉ ngơi, cần ăn cỏ, chở nhiều người như vậy tốc độ và sức bền suy giảm nhanh chóng, do đó sử dụng đội quân này có một khuyết điểm chính là phải đảm bảo hậu cần và duy trì sức ngựa thì Chương Thánh quân mới có thể phát huy sức mạnh lớn nhất. Do đó khi cảm thấy rằng Bidam lựa chọn những đường nhỏ khó đi để bỏ chạy, rất khó khăn cho xe ngựa tiến lên Trần Quốc Toản quyết định cử một đội kỵ binh do thám bám sát theo Bidam còn đại bộ đội thì theo sự chỉ dẫn của Kim Con Ku đi đường khác tiếp tục bám đuổi.
- Như vậy là bọn hắn muốn dừng lại quyết chiến với chúng ta một trận.
Nhận được tin tức Trần Quốc Toản lập tức đưa ra phán đoán. Đỗ Cung lo lắng nói.
- Hiện tại Bidam bên đó có trong tay đến sáu ngàn quân, hiện tại chúng ta chỉ có ba ngàn quân, long kỵ còn chưa trở về đến, vũ khí ngoại trừ vũ khí cá nhân cũng chỉ có ba mươi khẩu pháo P3. Tấn công chỉ sợ có chút khó khăn.
Đỗ Cung theo Lý Anh Tú từ khi mới lập quốc, mặc dù không quá mạnh trong chỉ huy và vũ lực, tuy nhiên cũng tốt nghiệp từ Diễn Võ trường, ghi được nhiều chiến công liền được thăng lên cấp hàm Đại úy, trợ giúp cho Trần Quốc Toản.
- Không được, hiện tại chúng ta phải tấn công. Lợi thế của chúng ta chính là sức chiến đấu của binh sĩ được bảo toàn, quân địch thì mệt mỏi, nếu chờ đợi quân địch hồi phục lại thì đối với ta càng bất lợi. Vì vậy bây giờ toàn bộ Lữ đoàn phải lập tức xuất phát, tất cả sẵn sàng vào chiến trường.
Nhận được lệnh của Trần Quốc Toản toàn bộ ba ngàn quân của Lữ Chương Thánh toàn bộ lên xe ngựa chạy đến chiến trường. Chiến trường Bidam chọn lựa là một thung lũng nhỏ nằm giữa hai quả đồi thoải. Lúc này sáu ngàn quân của Bidam toàn bộ đóng bên trên một quả đồi, chiếm lấy điểm cao, tầm bắn tên có thể đến ba trăm mét, hoàn toàn bao trùm xuống thung lũng phía dưới. Ánh mắt Bidam độc ác vô cùng, đây thực sự là một nơi dễ thủ khó công.
Mất hơn hai giờ đồng hồ Chương Thánh quân mới có thể chạy đến chiến trường. Dùng ống nhòm nhìn qua bên kia Trần Quốc Toản chân mày khẽ nhíu lại, bên trên quả đồi Bidam đã hạ lệnh cho binh sĩ xây dựng công sự, từng bức từng đất thấp được xây đắp lên, tuy không kiên cố nhưng lại có thể chống được vài phát đạn pháo đây, xem ra bị mấy lần bị đạn pháo bán hành Bidam đã rút ra được kinh nghiệp rất nhiều. Khổ nỗi Chương Thánh quân hành quân gấp không đem theo các loại pháo lớn, chỉ có pháo P3. Tầm bắn pháo P3 vượt qua một cây số, nhưng dù sao P3 cũng chỉ tương tự như Sơn pháo, là loại pháo bắn mục tiêu có thể nhìn thấy, đối mặt với tường đất bắn từ xa như vậy P3 không có uy hiếp vô cùng nhỏ nhoi. Khổ nổi một điều chính là quãng đường bọn hắn đi đã lệch ra đường đến Khai kinh của đại bộ đội, tức là trong vòng ít nhất một tuần bọn hắn sẽ không có chi viện, hậu cần của Chương Thánh quân không đủ để cung ứng đến lúc đó. Do đó trận này phải đánh. Trần Quốc Toản hạ lệnh.
- Toàn bộ binh sĩ nghỉ ngơi, nửa giờ sau vào chiến trường.
Nửa giờ sau Bidam nhìn từ đội binh sĩ Đại Việt bắt đầu tiến vào thung lũng. Mặc dù công sự bên này vẫn chưa hoàn toàn xây dựng xong, chưa đủ để cho sáu ngàn quân toàn bộ triển khai phòng ngự nhưng thiết nghĩ để chống lại ba ngàn quân của Đại Việt chắc không phải là vấn đề khó.
- Đệ nhất doanh, đệ nhị doanh, đệ tam doanh vào vị trí, những doanh khác dự bị.
Theo lệnh của Bidam ba ngàn quân Joson cũng đi vào chiến trường. Hai bên đóng tại hai quả đồi đối diện nhau, thậm chí nhìn từ bên này sang bên kia có thể thấy được quân kỳ của bên đối phương. Trần Quốc Toản bố trí hai mươi ổ pháo P3 ở giữa lưng sườn đồi bên này, cánh bên kia chừng năm trăm mét, tại đây khẩu đội pháo có thể tuyệt đối an toàn. Ba ngàn quân thì giàn trải ra phía dưới chân đồi, nấp dưới các chiến hào mới đào.
- Khai hỏa.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Hai mươi khẩu pháo P3 khai hỏa báo hiệu cho trận chiến bắt đầu. Đã đối mặt với súng pháo mấy trận liền quân Joson cũng đã sớm quen thuộc, vừa nghe thấy tiếng nổ bọn hắn vội vã cúi người nấp phía dưới những bờ tường đất. Đạn pháo P3 rất nhẹ, tuy bắn trong tầm bắn hiệu quả nhưng uy lực thực sự không lớn, thậm chí đạn bắn vào các bờ lũy đất không thể xuyên thủng được mà lại bị kẹt lại.
- Đại đội một, đại đội hai tấn công.
- Xung phong.
Ba trăm binh sĩ của hai đại đội lập tức vọt ra khỏi chiến hào đổ xuống dưới thung lũng. Bidam ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, ba trăm binh sĩ di chuyển dàn hàng ngang xen kẽ với nhau trải khắp toàn bộ thung lũng nhỏ, đội hình thưa thớt vô cùng. Việc tổ chức quân đội theo cấp tiểu đội, có sĩ quan chỉ huy cơ sở rõ ràng giúp khả năng tác chiến độc lập của các đơn vị quân đội Đại Việt vô cùng tốt, mỗi chỉ huy tiểu đội trong những tình huống nhất định đều có thể không cần chờ lệnh cấp trên mà tự biết bọn hắn nên làm gì để thích ứng với chiến trường.
- Phóng tên.
Đợi chờ binh sĩ Đại Việt tiến sâu vào hai trăm mét quân Joson lập tức phóng tên. Lợi thế của cung tên chính là có thể bắn vòng cung, bọn hắn không cần ngắm, chỉ cần nấp sau chiến lũy là có thể phóng tên ra.
- Chạy nhanh về lũy đất phía trước.
Thấy được rợp trời mưa tên chỉ huy các Đại đội lập tức quát lớn, toàn bộ ba trăm binh sĩ cơ động chạy thật nhanh về phía bờ đất cách đó chỉ hai mươi mét. Dù đội hình Đại Việt thưa thớt dàn trải nhưng mưa tên quả thực quá dày đặc, liên tục có binh sĩ bị thương bị người khác kéo đi.
- Đại đội, khai hỏa.
Ầm, ầm, ầm.
Chạy đến bờ đất các binh sĩ Chương Thánh quân lập tức dùng súng bắn trả, thế nhưng bên trên đồi quân Joson cũng có công sự, từ dưới bắn lên kết quả không lớn bao nhiêu nếu không muốn nói là bằng không. Đường đạn rất thẳng, từ dưới bắn lên đều bị công sự cản lại, ngược lại bọn hắn còn liên tục chịu mũi tên từ trên trời bắn xuống. Gò đất tuy có thể che chắn bớt cho bọn hắn ở phía trước, nhưng mũi tên rơi từ trên xuống liền rất khó chống đỡ, liên tục có binh sĩ bị thương ở tay và chân, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng ảnh hưởng rất lớn đến sức chiến đấu của bọn hắn.
- Lữ đoàn trưởng, đại đội một xin phép được rút lui.
Binh sĩ liên lạc của các đại đội lấy ra một lá cờ xanh nhỏ khẽ hướng về phía sau phe phẩy, ra tín hiệu bọn hắn không tiến lên được xin phép được rút lui. Trần Quốc Toản dùng ống nhòm quan sát toàn bộ chiến trường, quân Đại Việt hoàn toàn bị chặn lại ở khoản cách ngoài một trăm mét không thể tiến beWdD lên thêm một bước nào nữa. Tại đây cung tên bắn đã rất dày đặc, quân Đại Việt không thể tiến lên thêm, mà dù có lên nữa bọn hắn cũng sẽ bị quân Joson tiêu diệt. Thậm chí ở khoản cách này quân Joson chỉ cần xung phong thì quân Đại Việt sẽ bại trận. Mục đích xem như đã đạt đến, Trần Quốc Toản ra lệnh.
- Cho phép các Đại đội rút lui trở về.
Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.