Đế Chế Đại Việt

Chương 336: Ân uy cùng phát




Nói dứt lời Lý Anh Tú lập tức cưỡi Song Vỹ Hồng đi thẳng. Phạm Cự Lượng cảm thấy rất phiền muộn, kể từ lần hắn bắt tù binh lính đánh thuê Giáp vàng trên chiến hạm cấp một bệ hạ dường như không hài lòng với cách làm việc của hắn. Trần Thư đi sau đứng lại khẽ nói.
- Phạm Trung tá, chẳng lẽ ngài lại không hiểu tính cách của bệ hạ. Bệ hạ rất yêu thương Elina tiểu thư, Elina tiểu thư bị hại đến như vậy, còn bắn bị thương Ngô Tuấn, Trần Khánh Dư, bứt tử hàng ngàn binh sĩ Đại Việt, lại thêm sự việc ở Trấn Ninh bảo sao bệ hạ không tức giận. Chỉ vì Elina ta chỉ sợ Hàn quốc này cũng sẽ không yên lành. Bệ hạ anh minh, nhưng nhiều khi cũng rất máu nóng, khi bệ hạ tức giận những quyết định của ngài là không thể ngăn cản, là thần tử chúng ta khi đó không nên làm trái ý bệ hạ. Ta chỉ nói vậy, ngài tự nghĩ.
Nói rồi Trần Thư cũng đi thẳng, chỉ có Kim Đức Mạn ở phía sau nghe được một chút lời Trần Thư nói sắc mặt cũng khẽ biến. Rõ ràng ý tứ của Trần Thư chính là Thừa Mệnh bệ hạ không hề có ý định buông tha cho Hàn quốc, nàng phải làm sao đây?
“Đinh, chúc mừng ký chủ đánh thắng một trận lớn, hệ thống ban thưởng một ngàn năm trăm điểm chiến công, một lượt triệu hoán danh nhân, công trình kỳ quan: Đàn Nam Giao.”
Lần này lãnh đạo đánh trận là Phạm Cự Lượng, nhưng cuối cùng Lý Anh Tú đến ra mệnh lệnh cuối cùng nên hệ thống tính chiến công là của hắn, đây có thể xem là một dạng SP ks mạng của AD. Ban thưởng lại làm Lý Anh fgPPF Tú ngạc nhiên hơn, không những nhiều điểm chiến công, lại còn có xuất hiện công trình kỳ quan, chẳng lẽ chiến công tính cho hắn lại được nhiều hơn hay sao?
Đàn Nam Giao: Là nơi vua làm lễ tế trời đất vào mùa xuân. Kỹ năng: Mỗi năm thực hiện lễ tế sẽ tăng cường vận nước, tăng độ trung thành của dân chúng, mỗi ba năm thực hiện một lần nguyện ước có thể đảm bảo mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu gấp bội.
Kỹ năng cũng thật bá đạo, mặc dù Lý Anh Tú không biết vận nước là thứ huyền ảo như thế nào, hắn chỉ biết vận nước càng nhiều thì thế nước càng mạnh, việc gì cũng sẽ trở nên suôn sẽ. Thêm vào lại tăng độ trung thành của dân chúng, đối với một nước đa dân tộc như Đại Việt tác dụng lại càng to lớn. Ba năm một lần mùa màng bội thu, mặc dù Lý Anh Tú không biết như thế nào nhưng nếu ba năm mới có xuất hiện một lần tác dụng đem đến tuyệt đối to lớn.
Nghi lễ tế Nam Giao là lễ tế quan trọng bậc nhất của mỗi triều đại dưới chế độ quân chủ, khẳng định tính chính thống của vua bởi vì chỉ có vua mới chỉ có quyền tế Giao, tức là trời đất. Hầu như triều đại nào của Việt quốc cũng có đàn tế Nam Giao, đàn tế cũng được xây dựng ở nhiều địa điểm khác nhau trên lãnh thổ tùy theo từng triều đại, công trình cũng đặc biệt to lớn. Chỉ tiếc là về sau bị Lê Chiêu Thống đốt phá sạch sẽ, sau này nhà Nguyễn phục dựng lại tế đàn tại Phú Xuân nhưng theo thời gian cũng trở nên hoang phế, không còn di tích nào còn nguyên vẹn để lại nỗi tiếc nuối trong lòng Lý Anh Tú. Lần này có cơ hội trở về Thăng Long hắn đương nhiên sẽ xây dựng lên một đàn tế hoành tráng.
Lý Anh Tú để cho quân Hàn quốc thu dọn chiến trường, để Kim Đức Mạn dẫn theo năm trăm quân cùng đại quân đến Khai kinh, dù sao quân Đại Việt đi xa như vậy lại đánh nhau để quân Hàn quốc đi sau hưởng lợi lại không được, có làm mới có hưởng chứ, thế nên nhiệm vụ vinh qua chôn xác chết cứ để bọn hắn làm, còn di thể các binh sĩ Đại Việt hi sinh do đích thân các binh sĩ cùng đơn vị thu thập, không để quân Hàn quốc đụng đến.
Đến trước kinh thành, cổng thành Khai kinh đã sớm mở rộng, rất nhiều dân chúng kinh thành hồ hởi ra đón nữ vương của bọn hắn, hô lớn “Thiện Đức nữ vương vạn tuế”. Chỉ có những quan viên dẫn đầu như tượng phật nhắm mắt im lặng. Bọn hắn đứng ở vị trí cao, nhìn so với bách tính càng xa, bọn hắn hiểu được hiện tại ai mới nắm vị trí chủ đạo tại Hàn quốc này. Nhìn thấy Lý Anh Tú dẫn đầu đại quân trên chiến y binh sĩ vẫn còn đầy vết máu cách quan lại lập tức đi lên trước cúi người quỳ xuống nói.
- Bái kiến Thừa Mệnh bệ hạ, bái kiến nữ vương.
Lý Anh Tú ngồi trên lưng ngựa tựa như một đấng thần thánh nhìn xuống những con sâu mọt, đám quan lại này hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là Triệu Kiến Thành. Hắn nói.
- Đứng lên đi, Triệu Kiến Thành, nói Trẫm nghe có chuyện gì xảy ra?
Nghe lấy Thừa Mệnh bệ hạ chỉ đích danh mình Triệu Kiến Thành lập tức đắc ý tiến lên một bước khom người cung kính nói.
- Bẩm bệ hạ, chúng thần ngu muội, trước kia nghe theo lời Chân vương tạo phản. Nhờ long uy của bệ hạ đưa đến khai sáng cho tâm trí chúng thần, không bị Chân vương mê hoặc.... Nên chúng thần đã cướp lấy Khai thành dâng lên cho bệ hạ.
Triệu Kiến Thành đập mông ngựa Lý Anh Tú như muốn lên mây, qua lời hắn nói Chân vương như yêu nghiệt đã thi pháp mê hoặc bọn hắn, còn Lý Anh Tú như thần tiến giáng phàm cứu bọn hắn thoát khỏi bị yêu nghiệt che mắt vậy. Quả thực lần này chỉ vì đập mông ngựa Triệu Kiến Thành đến liêm sỉ cũng không cần. Lần trước sau khi trở về, Triệu Kiến Thành đã kể cho các vị tộc trưởng nghe về sức mạnh của Đại Việt, Chân vương không thể địch lại, do đó bọn hắn lập tức rời bỏ Chân vương, đầu phục vào Thừa Mệnh bệ hạ.
Chỉ là Triệu Kiến Thành không biết rằng hắn hoàn toàn rơi vào sáo lộ của Bạch Liêu, mọi hành động của hắn đều bị Bạch Liêu tinh toán đến. Lý Anh Tú không khỏi khen ngợi Bạch Liêu một tiếng, thế nhưng bề ngoài vẫn hừ lạnh nói.
- Ta vốn định dồn Chân vương vào Khai kinh để một hơi bắt hắn, các ngươi lại vẽ rắn thêm chân làm hắn sợ hãi bỏ chạy, hiện tại hắn chạy mất ta hỏi các ngươi đáng tội gì?
- Cảnh vệ!
Trần Thư quát lớn, hai ngàn Cảnh vệ lập tức xông lên, súng ngắm vào các quan lại, búa cò mở ra sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào. Dân chúng ở đằng sau lập tức sợ hãi hét toáng lên, các quan lại cũng vội vã quỳ gối xuống đất, Triệu Kiến Thành vội vã hô lớn.
- Chúng thần quả thực không biết kế sách của bệ hạ, nếu không tuyệt đối đã không làm như vây. Xin bệ hạ tha mạng, chúng thần nguyện tận trung với bệ hạ.
Tầm này thì cần gì liêm sỉ nữa, Triệu Kiến Thành đã tỏ lòng trung thành với Thừa Mệnh hoàng đế, còn Thiện Đức nữ vương ư? Đứng sang bên đi.
Kim Đức Mạn sắc mặt biến xanh, nàng biết lần này Thừa Mệnh bệ hạ chính là hướng nàng cấp cho một cái hạ mã uy, đồng thời cũng uy hiếp dân chúng Khai kinh, để cho bọn hắn biết rằng hiện tại ai mới là lão đại. Quả nhiên Lý Anh Tú mỉm cười, nụ cười như ánh mặt trời xua đi băng giá.
- Nhưng xét nghĩ hành động của các ngươi cũng chỉ là muốn tỏ lòng trung thành với ta. Tội chết có thể bỏ qua. Thế nhưng tội sống khó tha. Triệu Kiến Thành, ngươi hiểu phải làm gì rồi đấy.
Triệu Kiến Thành vội bái đầu nói.
- Tạ ơn bệ hạ tha mạng, thần đã rõ ràng.
Tuy vui mừng nhưng trong lòng hắn đang rỉ máu, đây tuyệt đối chính là ăn cướp, không những ăn cướp mình hắn mà còn ăn cướp tất cả quan viên ở đây. Lúc này đại quân phía sau cũng đã đi đến, không chỉ có binh lính mà còn có cả mấy trăm hàng binh của lính đánh thuê Giáp vàng. Dân chúng Khai kinh nhìn những khuôn mặt người Tây dương mới chỉ vài ngày trước còn kiêu ngạo ức hiếp bọn hắn bây giờ lại trở thành những kẻ thua trận, mặt mày ủ dột trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một cổ khoan khoái. Lý Anh Tú quát lớn.
- Những tên lính đánh thuê ti tiện này làm người nham hiểm, trong mắt bọn hắn không hề có nhân mạng, tại Hàn quốc đã phạm nhiều tội ác, cướp bóc, gian dâm, phóng hỏa, giết người không kém một tội nào.
Lý Anh Tú kể ra một loạt tội danh của lính đánh thuê khiến các quan lại trợn tròn mắt. Lúc Thiên Long vệ cướp phá Khai kinh tội ác như vậy hiếm sao? Chỉ là dân chúng Khai kinh không biết, Thừa Mệnh hoàng đế càng kể tội lính Giáp vàng qua lời phiên dịch dân chúng lại cảm thấy càng đúng đắn, càng thấy đám người Tây dương thật đáng ghét, đáng phải lăng trì. Lý Anh Tú cuối cùng nói.
- Trẫm thân là hoàng đế Đại Việt, thân mang mệnh trời phải thế thiên hành đạo. Trẫm quyết định xử trảm toàn bộ bọn hắn, trả lại cho dân chúng Hàn quốc một cái công đạo.
Phiên dịch vừa dứt lời toàn bộ dân chúng Khai kinh lập tức quỳ xuống hô lớn.
- Bệ hạ anh minh.
- Thừa Mệnh bệ hạ vạn tuế!
Lý Anh Tú trong lòng khẽ đắc ý, nếu có Lữ Gia ở đây chắc chắn hắn cũng chỉ có thể ca thán một câu: “Ân uy cùng thi, bệ hạ chơi ngày càng thuần thục”. Kim Đức Mạn sắc mặt buồn rầu, Thừa Mệnh bệ hạ hoàn toàn cướp lấy danh tiếng của nàng, dân chúng vốn ra cổng thành để đón Thiện Đức nữ vương đây, bây giờ trong mắt bọn họ lại chỉ có Thừa Mệnh hoàng đế. Lý Anh Tú quát lớn.
- Người đến, đem bọn hắn ra toàn bộ chặt, bêu đầu trước cổng thành bảy ngày thị chúng.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Cảnh vệ lập tức bắt lấy gần hai trăm tù binh đem áp giải lên phía trước, thế nhưng bọn hắn cũng không đích thân chặt mà để cho binh sĩ Hàn quốc, bọn hắn khinh thường làm việc này.
- Chém.
Theo hiệu lệnh vừa phát, hơn trăm cái đầu lập tức rơi xuống lăn lông lốc, máu nhuộm đỏ cả mặt đất trước cổng thành, mà dân chúng Khai kinh lại bộc phát tiếng hoan hô.
- Thừa Mệnh bệ hạ vạn tuế!
Lý Anh Tú mỉm cười đi vào thành dưới sự hoàn hô của dân chúng. Mục đích của hắn xem như đã đạt đến.
================++
Đăng chương giờ này không biết có ai đọc không.
Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.