Đế Chế Đại Việt

Chương 337: Chân vương tháo chạy




Lý Anh Tú dẫn theo đại quân vào thành đi thẳng đến hàng cung. Nhìn tường thành rêu phong vẫn còn những tổn thương chưa thể khôi phục lại Lý Anh Tú không khỏi cảm thán. Tòa thành này quá xui xẻo, trong vòng hơn một năm gặp phải ba lần biến cố. Nơi đây có thích hợp đặt đô hay không cũng cần phải xem lại, nếu lần này dẫn theo Lý Đạo Tái thì có thể tốt hơn nhiều.
Đi vào bên trong hoàng cung, mặc dù đã được các quan lại quét dọn sạch sẽ nhưng không tránh được cảnh thê lương. Bởi lần trước Ngô Tuấn đốt quá ác, hoàng cung bị hắn đốt trụi gần một nửa, giờ cũng chỉ còn hậu cung, tả điện, tàng thư lâu và ngự hoa viên cùng một số khu chỗ ở của cung nữ, kẻ hầu. Nội thị mặc áo xanh lá, cung nữ mặc áo váy màu sắc sặc sỡ đứng thành hai hàng, nhìn thấy người đi vào lập tức quỳ bái.
- Bái kiến Thừa Mệnh bệ hạ.
- Bái kiến Thiện Đức nữ vương.
Lý Anh Tú hài lòng gật đầu, xem ra những kẻ này vẫn được giáo dục rất tốt. Lý Anh Tú quay lại nói.
- Hôm nay Trẫm mệt mỏi. Mọi chuyện để ngày mai sáng sớm lên triều bàn lại. Có gì Trẫm sẽ thông báo với các ngươi. Bây giờ liền trở về đi. À, còn nữa, chuẩn bị cho Trẫm một tiệc khánh công. Trẫm muốn chiêu đãi các binh sĩ.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Các quan lại vội vàng cáo lui, đến lúc đi ra ngoài cũng không dám liếc nhìn Thiện Đức nữ vương một chút. Kim Đức Mạn khẽ nói.
- Bệ hạ...
- Trẫm mệt mỏi, có chuyện gì để ngày mai lại nói.
Lý Anh Tú lập tức cắt ngang, hắn quay sang nói với Phạm Cự Lượng.
- Khanh sắp xếp binh sĩ đóng trong thành và bến tàu, tuyệt đối không được quấy nhiễu dân chúng. Trần Thư, khanh sắp xếp một ngàn Cảnh vệ làm Hiến binh, gặp binh sĩ nào tác phong không đúng, sách nhiễu dân chúng lập tức bắt lại. Nói với bọn hắn, muốn phát tiết sẽ có cơ hội nhưng không phải lúc này.
Một quân đội hiện đại, chính quy còn phải duy trì kỷ luật bất kỳ lúc nào, bất kỳ đâu, tác phong phải gọn gàng đẹp đẽ dù là ở đâu, có người hay không có người đều phải tể hiện mình là quân nhân, đó mới là quân đội của Lý Anh Tú mong muốn.
Toàn bộ hoàng cung binh sĩ thủ vệ đều được thay bằng Cảnh vệ, ba ngàn lính Thần Sách bảo vệ vòng ngoài, năm ngàn Hải quân trở lại đóng tại bến tàu, hai ngàn khác đóng bên trong thành, toàn bộ Khai thành đều nằm trong tầm khống chế của Đại Việt. Dân chúng Khai thành tuy có chút lo sợ nhưng thấy binh lính Đại Việt không cướp bóc, không hãm hiếp cũng cảm thấy yên tâm, lại nhìn thấy những binh sĩ mặc chiến phục đẹp đẽ đùa giỡn với trẻ con bọn hắn càng cảm thấy đây mới thực sự là một đội quân chính nghĩa. Có Hiến binh đi tuần khắp thành an ninh của Khai thành lập tức tốt lên không ít. Dù sao khác với Thiên Long vệ, những binh lính này vẫn là con người, trên người họ mang đạo đức của một quân nhân, đôi khi nhìn thấy những đứa trẻ sẽ thấy nhớ về gia đình mình ở cố hương, liền không nhịn được đem quân lương ra cho bọn hắn ăn. Chi tiết nhỏ nhặt này lại gây ấn tượng hảo cảm của dân chúng Khai kinh cực lớn.
Lý Anh Tú để múc nước tắm rửa một thoáng. Ở trên thuyền mấy ngày hắn cũng như các binh sĩ đều tiết kiệm nước, không tắm gội cả người cảm thấy rất khó chịu. Không hiểu sao Trần Quang Khải lại có thể lười tắm đến mức mà sử sách cũng phải ghi lại. Càng nghĩ lại càng phải phục Phụng Dương công chúa có thể chịu được mùi của hắn trong suốt mấy chục năm đây.
Toàn bộ hoàng cung bị đốt phá chỉ còn vài cái điện như vậy, chỗ ở cũng chỉ còn lại Hậu cung, Lý Anh Tú cũng không ngại ở lại, cùng Kim Đức Mạn ở chúng một nơi. Toàn bộ người hầu hắn đều không cần, dù có thì Cảnh vệ cũng một mực chặn ngoài cửa. Mọi sinh hoạt của Lý Anh Tú đều có Cục cảnh vệ lo, chính vì vậy mà Trần Thư hay bị trêu chọc chính là Thái giám tổng quản đây.
===============Ta m41GE là đường phân cách=============
- Để hạ, ngài tỉnh.
Tân nhiệm chỉ huy sứ vui mừng nói. Hôn mê suốt một ngày cuối cùng Chân vương cũng đã mở mắt. Chân vương sắc mặt nhợt nhạt yếu ớt hỏi.
- Chúng ta đang ở đâu?
- Bẩm để hạ, chúng ta đang ở Bành thành.
Chỉ huy sứ nói, bọn hắn chạy suốt một ngày đường, thật khôn thể tin được lại có thể chạy đến mười lăm dặm đến được Bành thành. Chân vương lại hỏi.
- Hiện tại binh sĩ chúng ta còn bao nhiêu người.
Chỉ huy sứ chần chờ chút cuối cùng vẫn nói.
- Bẩm để hạ, hiện tại kết hợp với quân Bành thành chúng ta có ba ngàn binh sĩ. Nhưng để hạ yên tâm, tộc Jara vẫn còn ủng hộ chúng ta. Chờ đến được lãnh địa của tộc Jara chúng ta lại đông sơn tái khởi, giành lại Khai thành.
Chân vương gật đầu, nếu tính trong ba tộc lớn, có binh có lương nhiều nhất chính là tộc Jara. Chỉ cần đến được nơi nó hắn sẽ lần nữa tổ chức lại binh lực. Dù sao trong tay hắn vẫn còn hai ngàn lính hỏa mai được huấn luyện hiện đại (đến bây giờ hắn vẫn nghĩ súng hỏa mai là hiện đại đây).
- Để hạ, ngài ăn một chút đi.
Chỉ huy sứ gọi người hầu đem đến một chén cháo dâng lên Chân vương, dù sao Chân vương mới tỉnh lại, cần bồi bổ một chút. Chân vương cảm thán nói.
- Đến bây giờ vẫn chỉ còn ngươi trung thành với ta, xem như ta không nhìn nhầm người.
- Để hạ yên tâm, Jara nhất tộc tuyệt đối trung thành với để hạ.
Chỉ huy sứ nói. Chân vương cảm động gật đầu cầm lấy chén cháo.
Ầm, ầm, ầm.
Chân vương vừa múc cháo đưa lên miệng lập tức tiếng nổ như thiên địa nổi giận vang lên làm tay hắn run lên một cái rơi cả chén cháo xuống dưới đất. Bởi vì tiếng nổ này hắn quá quen thuộc, chính là pháo của Đại Việt. Quả nhiên bên ngoài vang lên tiếng hô lớn.
- Không xong rồi, Đại Việt tấn công, bọn hắn phá cửa thành rồi.
Chỉ huy sứ và Chân vương lập tức kinh hãi, bọn hắn đã chạy đến mười lăm dặm, làm sao Đại Việt có thể đuổi đến nhanh như vậy, điều này không khoa học. Bất quá hiện tại không còn thời gian để suy nghĩ, chỉ huy sứ nói.
- Bẩm để hạ, hiện tại chúng ta phải chạy khỏi Bành thành, nếu không bị vây lại cũng chỉ con đường chết.
Chân vương gật như gà mổ thóc nói.
- Được, được. Lập tức rút lui.
Bên ngoài Bành thành Đinh Lễ, Nguyễn Xí, Đào Quang Nhiêu, Trần Nhật Duật dẫn theo sáu ngàn quân đánh thẳng vào Bành thành, quân bên trong thành dù có đến ba ngàn nhưng gần hết là tàn quân từ Khai kinh chạy đến, nay Đại Việt lại đánh thẳng vào thành lập tức không chịu nổi một kích bỏ chạy toán loạn. Quân Đại Việt dùng thuốc nổ nổ bay cổng thành sau đó lập tức xông thẳng vào bên trong. Đinh Lễ tay cầm trường đao nhuốm máu địch quát lớn.
- Giải quyết nhanh chiến trường, chúng ta còn phải chạy đến Khai thành.
Bởi di chuyển trên đường bộ, gặp phải nhiều tòa thành của Joson, Đinh Lễ phải hạ các điểm này vừa lấy tiếp tế vừa dọn đường tiến lên. Trong vòng mấy ngày hắn đã hạ liên tiếp sáu thành, mang đến cho Lý Anh Tú đến gần một ngàn điểm chiến công.
- Báo cáo Bộ trưởng, có một đội hai ngàn quân Joson phá vây bỏ chạy về phía Tây.
Đinh Lễ nghe binh sĩ báo cáo cũng không để ý nhiều nói.
- Kệ bọn hắn, chúng ta đã chậm trễ thời gian quá nhiều, phải nhanh chóng tiến nhanh phối hợp với bệ hạ.
Bởi tin tức không linh thông, hắn cũng không biết rằng Hải quân đã thuận hướng gió, đi nhanh hơn đánh thẳng vào Khai kinh, Chân vương bỏ chạy đến Bành thành đây. Bỗng nhiên Đào Quang Nhiêu chạy đến nói.
- Bộ trưởng, không ổn, ta vừa tra khảo được Chân vương đang ở Bành thành, có vẻ hắn vừa phá vây chạy ra ngoài.
- Cái gì?
Đinh Lễ hoảng hốt, hắn không ngờ đến điều này đây.
- Trần Nhật Duật điểm năm trăm quân ở lại giải quyêt chiến trường. Số còn lại theo ta truy kích.
Hơn năm ngàn quân Đại Việt lập tức rời khỏi Bành thành truy đuổi theo Chân vương. Bọn hắn truy đuổi không hề ngừng nghỉ chút nào. Quân Chân vương càng mệt mỏi, bọn hắn đã chạy suốt một ngày trời, nghỉ chưa bao lâu lại phải tiếp tục chạy. Chân vương nhìn không dứt binh sĩ bị rớt lại phía sau, truy binh lại ngày càng đến gần không khỏi tuyệt vọng. Chợt hắn nhìn vào dãy núi hỏi.
- Đây là Dương Sơn?
Chỉ huy sứ cũng thở dốc gật đầu nói.
- Bẩm để hạ, đúng đây là Dương Sơn.
Chân vương ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng nói.
- Truyền lệnh, toàn quân rút vào Dương Sơn.
Lúc Đinh Lễ đuổi đến thì toàn bộ quân Joson đã chạy vào Dương Sơn. Lúc này trời đã tờ mờ sáng, nhìn vào rừng núi Dương Sơn hiểm trở, rậm rạp Đinh Lễ không khỏi nhíu mày. Tấn công vào đây phong hiểm quá lớn, quân hắn có thể bị thiệt hại nặng nề. Dân số Đại Việt ít nên Lý Anh Tú càng chú trọng đến tính mạng người lính, tuyệt đối sẽ không cho phép đánh theo kiểu nướng quân mà phải dùng toàn bộ ưu thế của mình để giành được thắng lợi với thiệt hại nhỏ nhất. Đinh Lễ hạ lệnh.
- Cho người thông báo cho bệ hạ tình hình ở đây. Toàn quân đóng trại, vây chặt nơi này cho ta.
Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.