Sáng hôm sau, các quan lại của Hàn quốc đã từ sớm ăn mặc cẩn thận đi vào hoàng cung đi đến Tả điện, đây là lần đầu tiên Thừa Mệnh bệ hạ triệu tập bọn hắn, ai cũng muốn gây một ấn tượng tốt. Thế nhưng thời gian từng khắc trôi đi, Thừa Mệnh bệ hạ vẫn chưa hề xuất hiện, dù là những tướng lĩnh của Đại Việt cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Phạm Cự Lượng nói với Nguyễn Hữu Dật.
- Ngươi ở đây duy trì trật tự, ta đi tìm bệ hạ.
Nói rồi hắn liền ra khỏi Tả điện, thế nhưng vừa mới đến trước cửa điện liền gặp phải Trần Thư, Phạm Cự Lượng liền tiến đến, nhưng Trần Thư ra dấu ý bảo hắn đừng hỏi gì cả. Trần Thư đi lên phía trên cao quay xuống hướng bá quan nói.
- Bệ hạ ngày hôm qua uống rượu quá chén, thân thể mệt mỏi, buổi thiết triều sẽ dời đến ngày mai, bây giờ các vị hãy trở về đi.
Xôn xao, bên dưới các quan lại lập tức xì xào bàn tán, còn có người không khỏi tức giận. Trần Thư nhíu mày quát lớn.
- Im lặng. Ồn ào cái gì? Có ai không phục bước ra đây nói chuyện.
Vừa nói hắn vừa rút từ bên túi da một khẩu súng ngắn. Bá quan bên dưới lập tức im bặt, trong tay ngươi có súng ai lại dám bước ra nói chuyện với ngươi. Trần Thư quét mắt một vòng, thấy bá quan im thin thít liền cất súng vào túi nói.
- Được rồi, trở về cả đi.
Ánh nắng vàng xuyên qua lớp giấy cửa chiếu vào bên trong căn phòng, nơi hai con người đang quấn chặt lại với nhau. Tiếng chim ca hót làm Lý Anh Tú chợt mở mắt, chợt thấy trước ngực mình trĩu nặng, mùi hương thơm ngát xông thẳng vào mũi, lúc này hắn mời giật mình quay mặt sang bên cạnh, gương mặt xinh đẹp của Kim Đức Mạn đang quay về phía hắn, nàng như con mèo nhỏ lười biếng, gối lên tay hắn, hai đôi gò đào áp chặt vào thân người làm hắn cảm giác được sự mềm mại, co dãn của nó, tay trái lại ôm chặt hắn như sợ hãi hắn sẽ rời đi.
Trời ạ, hắn đêm qua đã làm gì thế này. Lý Anh Tú trong đầu kêu gào, từ hình ảnh mị hoặc từ đêm qua lần lượt kéo đến, hắn nhớ rõ ràng đêm qua hai người đã điên cuồng đến như thế nào Lý Anh Tú thở dài, đúng là rượu hại thân mà, sướng con ** là mù con mắt, lần này xem như hỏng việc, chưa kể hắn phải đối mặt với Elina và An Tư như thế nào đây.
- Bệ hạ.
Tiếng thở dài của Lý Anh Tú cũng làm cho Kim Đức Mạn tỉnh giấc, nàng nhìn người nam nhân lại đang tràn đầy phiền muộn trái tim trong lòng không khỏi đau nhói. Nàng đã dâng hiếng thứ quý giá nhất của mình cho hắn đổi lại chỉ là tiếng thở dài như vậy?
Lý Anh Tú nhìn nàng lại phát hiện trong ánh mắt nàng vẻ ưu thương. Quả thực mỹ nhân đau lòng cũng làm trời đổ lệ chứ đừng nói đến là Lý Anh Tú, hắn cũng không phải là một người đàn ông vô trách nhiệm. Cánh tay khẽ dùng lực, hắn lần nữa nhẹ nhàng ôm Kim Đức Mạn vào trong lồng ngực. Hắn nói.
- Từ bỏ Hàn quốc đi, cùng ta trở về Đại Việt. Nàng sẽ là hoàng phi của ta. Được không?
Mặt Kim Đức Mạn lệ chỉ chực trào, người nàng run lên nhẹ nhẹ, thế nhưng nàng vẫn đẩy hắn ra, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào hắn khẽ nói.
- Thần thiếp biết không thể tranh đoạt danh phận với Elina tiểu thư, thần thiếp cũng không thể trở về Đại Việt cùng bệ hạ. Thiếp là nữ vương Hàn quốc, là thuộc về Hàn quốc. Thần thiếp chỉ mong bệ hạ có thể vì thần thiếp mà buông tha cho Hàn quốc. Hàn quốc không thể bị mất, nhất là mất trong tay của thần thiếp.
Nói đến đây nước mắt nàng không nhịn được lăn dài xuống. Một thiếu nữ vừa mất đi toàn bộ người thân, bị Chân vương truy đuổi, gánh trên vai trọng tránh của cả Hàn quốc, Lý Anh Tú chợt cảm thấy nàng sao lại giống mình đến như vậy, chẳng phải hắn cũng đến thế giới này đơn côi một mình, phải gánh trên vai trọng trách của Đại Việt. Thế nhưng hắn may mắn hơn nàng vì hắn có hệ thống, có Ỷ Lan, có nhân tài lớp lớp, có dân chúng trung thành. Còn nàng hầu như bị tước đoạt tất cả, tại Hàn quốc này nàng cũng chỉ có một mình. Lý Anh Tú đưa tay lau nhẹ nước mắt của nàng nói.
- Nàng phải biết nếu không có Đại Việt nàng cũng rất khó cai trị được Hàn quốc, các tộc kia đều là cỏ đầu tường, chỉ chờ nàng thất thế tuyệt đối sẽ nhảy vào xâu xé, lật đổ nàng.
Kim Đức Mạn gật đầu nói.
- Thiếp đương nhiên biết điều đó, nhưng đây là Hàn quốc của thần thiếp, thần thiếp sẽ vì nó mà chiến đấu, có chết cũng không hối tiết.
Kim Đức Mạn, nàng từ một thiếu nữ yếu đuối không phù hợp với vương vị đã bị hiện thực ép buộc mình càng phải trở nên mạnh mẽ. Lý Anh Tú phì cười khẽ gõ vào đầu nàng nói.
- Đồ ngốc, chết gì mà chết, nàng là nữ nhân của ta, chẳng lẽ ta lại để kẻ khác ức hiếp nàng.
Kim Đức Mạn nghe đến đây ánh mắt sáng rực lên liền ngồi bật dậy, chiếc chăn rơi xuống lộ ra xuân quang, thế nhưng nàng cung không để ý mà vui mừng nói.
- Bệ hạ sẽ buông tha cho Hàn quốc.
Xuân quan đập vào mắt, hàng trăm triệu con tiểu sinh trùng lại tấn công trung ương thần kinh của Lý Anh Tú, hắn cười sắc mị nói.
- Điều đó còn phải xem biểu hiện của nàng.
Dứt lời hắn liền vồ lấy, âm thanh hoan lạc lại truyền ra, đám cảnh vệ bên ngoài lập tức chạy thẳng, bọn hắn cuối cùng cũng biết nổi khổ của anh em trực ca tối là như thế nào.
Mãi đến chiều chúng tướng mới tìm gặp được Thừa Mệnh hoàng đế. Suốt một ngày cuồng hoan làm sắc mặt Lý Anh Tú có chút không tốt lắm. Phạm Cự Lượng lo lắng nói.
- Bệ hạ tửu lượng vốn kém, về sau cũng không nên tiếp tục đọ với các binh sĩ như vậy, rất tổn hại đến long thể.
Gương mặt Lý Anh Tú khẽ đỏ lên, hắn ho hai tiếng lập tức gật đầu nói.
- Được, Trẫm biết rõ rồi. Khanh tìm Trẫm có việc gì?
Bị chuyển chủ đề Phạm Cự Lượng cũng không để ý liền nói.
- Bẩm bệ hạ, Đinh Bộ sFISn trưởng gửi chiến báo đến, bọn hắn đã hạ một loạt mấy thành cuối cùng gặp được Chân vương ở Bành thành, nhưng không may để hắn chạy thoát vào trong núi. Đinh Bộ trưởng cho rằng tấn công lên núi phong hiểm, thiệt hại quá lớn nên hiện tại đã vây lấy ngọn núi chờ chỉ thị của bệ hạ.
Lý Anh Tú nghe nhắc đến Chân vương lòng thù hận lập tức nổi lên, toàn bộ dân chúng Đại Việt đều biết tâm báo thù của Thừa Mệnh hoàng đế lớn vô cùng. Lý Anh Tú nói.
- Tốt lắm. Đinh Lễ làm như vậy rất đúng. Tuy chúng ta quân số áp đảo, chính quy, hiện đại nhưng tấn công địa hình bất lợi như vậy thiệt hại sẽ tương đối lớn. Bây giờ khanh dẫn theo Lữ đoàn Thần Sách nhanh chóng tiếp viện cho Đinh Lễ tiếp tục vây lấy núi. Chờ mấy ngày nữa Trẫm sẽ trực tiếp đến chỉ huy.
- Thần đã rõ ràng.
Phạm Cự Lượng rời đi Lý Anh Tú lại nói với Trần Thư.
- Hạ lệnh xuống để Lê Chân đón Elina tiểu thư, Bạch Liêu còn có cả Ngô Tuấn, Trần Khánh Dư đến gặp Trẫm.
================Ta là đường phân cách====================
Sáng hôm sau các quan lại Hàn quốc lại sáng sớm nhập triều, hiện tại đã là đầu Đông, khí trời đã tương đối lạnh, các quan lại khoác thêm nhiều lớp áo đi thẳng vào hoàng cung. Thế nhưng bọn hắn chờ đợi suốt hai canh giờ cũng chỉ nhận được thông báo chờ đợi thêm, bởi vì lịch làm việc tại Đại Việt chính là bảy giờ, Thừa Mệnh bệ hạ không có thói quen dậy sớm.
Thế nhưng thực tế là như thế nào? Lý Anh Tú đang dưới sự phục thị của Kim Đức Mạn thay quần áo. Thanh niên vừa biết mùi vị của trái Cấm liền dứt ra không được, Mãi đến bảy giờ ba mươi hai người mới rời khỏi hậu cung đi đến Tả điện. Lý Anh Tú vẫn mặc Lễ phục còn Kim Đức Mạn mặc vào triều phục. Lý Anh Tú đẹp trai, suất khí, càng có vẻ trưởng thành, đàn ông, còn Kim Đức Mạn khí chất lại trở nên thay đổi, càng trở nên mỹ lệ, phong vận hơn rất nhiều. Các quan đại thần nhìn hai người cùng đi đến không khỏi trợn tròn mắt, trong lòng cũng âm thầm đoán ra điều gì đó.
- Bái kiến bệ hạ.
- Bái kiến nữ vương.
Đám quan lại đều là kẻ tinh minh lập tức cảm thấy được khí trời thay đổi, đối với Kim Đức Mạn cũng cung kính hơn nhiều. Lý Anh Tú và Kim Đức Mạn ngồi song song, đương nhiên ghế của nàng vẫn thấp hơn một chút. Lý Anh Tú nói.
- Hôm nay là buổi thượng triều đầu liên kể từ khi Khai kinh được giành lại từ tay của Chân vương, Trẫm cũng có chuyện muốn thông báo.
- Chúng thần lắng nghe.
Bọn hắn biết màn chính đã sắp đến rồi. Lý Anh Tú nói.
- Hàn quốc trước giờ đều do nữ vương hoàng tộc họ Kim cai trị. Chân vương vì dã tâm của mình đã dấy binh tạo phản, giết hại toàn bộ hoàng tộc họ Kim. Nhưng thiên ý đã định, Đức Mạn có thể chạy thoát, là nhân tuyển cuối cùng cho vương vị này. Do đó hiện tại Chân vương đã bị ta vậy chặt ở Dương Sơn, việc tiêu diệt hắn chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhưng Hàn quốc không thể một ngày không có vua, do đó theo ý kiến của ta Đức Mạn sẽ trở thành vị nữ vương kế tiếp của Hàn quốc, các ngươi có ý kiến gì hay không?
- Chúng thần không có ý kiến.
Đến nữ vương cũng gọi ngươi lại còn hỏi có ý kiến gì không chẳng phải bằng thừa hay sao? Thế nhưng qua đây Thừa Mệnh bệ hạ cũng đã biểu đạt rõ ràng lập trường của hắn chính là ủng hộ Kim Đức Mạn, nếu ai muốn chống đối cứ việc ra nói chuyện với hắn.
Lý Anh Tú vô cùng hài lòng nói.
- Như vậy, hai ngày nữa lễ đăng cơ sẽ diễn ra tại chính Khai thành, các ngươi xem lễ nghi như thế nào liền chuẩn bị một chút.
- Chúng thần tuân chỉ.
Kim Đức Mạn sau khi bị đánh chạy về phía Nam mới xưng là Thiện Đức nữ vương, theo thông lệ chính là không chính thống, chỉ khi nào nàng làm lễ đăng cơ tại chính Khai kinh thì lúc đó nàng mới chính thức là nữ vương của Hàn quốc. Lý Anh Tú nói.
- Tốt lắm, cứ như vậy các ngươi còn ý kiến gì muốn tâu?
- Bẩm bệ hạ, thần có chuyện muốn tâu.
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế