Kim Đức Mạn đi vào bên trong phòng, dưới ánh đèn le lói Lý Anh Tú ngồi bên cạnh bàn, cổ áo sơ mi phanh ra hai cúc vì nhiệt lượng do rượu mang đến cảm giác nóng bức, hắn đôi mắt tuy có lờ mờ hơi men nhưng lại làm cho hắn có một chút gì đó mà nữ nhân gọi là lãng tử. Đôi mắt của Lý Anh Tú nhìn chằm chằm vào nàng, như đang thưởng thức một thứ gì đó tuyệt đẹp trên đời này. Không hiểu sao sắc mặt Kim Đức Mạn lại khẽ ửng đỏ lên xinh đẹp vô ngần.
Lý Anh Tú nhìn Kim Đức Mạn mỵ lực tỏa ra vô hạn trong lòng cũng liền có sự rung động, kiếp trước kiếp này hắn là chân chính thuần xử nam, còn chưa hề được khai bao đây, đến năm nay đã hai mươi sáu tuổi, hắn vẫn còn chưa biết mùi nữ nhân là gì, đối mặt với nữ vương phong vận như Kim Đức Mạn lại có chút không nhịn được. Lý Anh Tú khẽ uống một chút nước cố gắng hạ nhiệt trong người, hắn chỉ cái ghế bên cạnh mình nói.
- Ngồi đi.
Kim Đức Mạn hít sâu một hơi khẽ ngồi xuống bên cạnh hắn nói.
- Thật sự xin lỗi đã quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi, nhưng quả thực ta có chuyện muốn nói với bệ hạ.
Lý Anh Tú khẽ nhếch môi cười, hắn nhìn Kim Đức Mạn không hiểu sao ánh mắt lại càng nóng rực.
- Nữ vương muốn nói về tương lai của Hàn quốc?
Không chờ Kim Đức Mạn trả lời Lý Anh Tú lại cười nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhưng cửa sổ đã đóng không biết hắn đang nhìn cái gì, Lý Anh Tú nói tiếp.
- Không giấu nữ vương, ta chính là muốn hủy diệt Hàn quốc.
Sắc mặt Kim Đức Mạn khẽ biến thế nhưng nàng chưa kịp nói thì Lý Anh Tú lại nói tiếp, giọng nói của hắn lại càng băng lãnh.
- Nữ vương định nói tất cả là do Chân vương, Hàn quốc không có lỗi? Elina là viên ngọc quý của ta, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, ngươi nhìn xem nàng bây giờ như thế nào? Chỉ vì lòng tham của Chân vương nàng phải chịu nhiều đau khổ như vậy, thậm chí suýt mất đi tính mạng của mình. Vì Chân vương binh sĩ của ta, nhưng thanh niên trai tráng anh tài của Đại Việt phải bỏ mạng nơi xứ người. Hàn quốc có thể không có tội, nhưng sinh ra Chân vương chính là lỗi của bọn hắn. Đã như vậy Hàn quốc cũng không nên tồn tại nữa.
Lý Anh Tú khẽ đưa gương mặt đến gần Kim Đức Mạn, mùi rượu từ người hắn nồng nặc bay đến làm Kim Đức Mạn khẽ nhíu mày, thế nhưng Lý Anh Tú nói lại càng bá đạo.
- Ngươi hiểu, ta có thể làm được đúng không? Hiện tại từ dân chúng đến quan lại Hàn quốc, dù là ba tộc lớn liệu có ai dám chống lại mệnh lệnh của ta.
Cả người Lý Anh Tú bừng bừng lên bá khí. Ai nói Việt tộc là một tộc yêu hòa bình, Việt tộc chỉ là một con rồng đang ngủ say, ngươi có thể sống vui vẻ bên cạnh nó nhưng nếu làm nó thức giấc tuyệt đối sẽ phải hối hận. Lý Anh Tú cũng tương tự như vậy, hắn từ một người hiện đại của thế giới hòa bình được đưa đến thế giới này, ước muốn của hắn cũng chỉ là xây dựng một đất nước Đại Việt bên trong Tử Vong rừng rậm, để Việt tộc có một nơi trú chân. Thế nhưng qua thời gian, Đại Việt liên tục bị xâm phạm, Lý Anh Tú cũng chứng kiến được càng nhiều sự tàn bạo của thế giới này, những thứ đó từng bước, từng bước đánh thức hắn. Không, phải nói là từ từ đánh thức dã tâm của hắn, hắn chinh phục quần đảo Sắt, lại đánh hướng đến Bắc Hải, Thần quốc và bây giờ chính là viễn Đông, theo vận nước của Đại Việt càng lên cao, tham vọng của hắn cũng càng lớn, mà hắn cũng càng thích hợp trở thành một vị đế vương.
Kim Đức Mạn bị bá khí của Lý Anh Tú hù dọa đến, không biết có phải ảo giác hay không nàng lại thấy sau lưng hắn có một đồ đằng hình con rồng trắng tựa như Long tinh kỳ của Đại Việt, còn rồng trắng cuộn lên ba vòng hướng lên trời gầm rống, tiếng thét như chấn nhiếp tất cả mọi sinh linh. Kim Đức Mạn hoảng hốt quỳ xuống nói.
- Bệ hạ, xin ngài suy nghĩ lại. Hàn quốc thực sự không muốn gây mâu thuẫn với Đại Việt, từ lúc Chân Thánh nữ vương còn tại vị đã mong có thể giao thương với các nước ngoài. Hàn quốc trước giờ luôn biểu hiện thiện chí với các nước khác, lần này chỉ vì một Chân vương mới xảy ra cớ sự. Mong bệ hạ có thể buông tha cho Hàn quốc.
Kim Đức Mạn rõ ràng Hàn quốc không thể nào so được với Đại Việt, nhìn từ bất kỳ khía cạnh nào Đại Việt cũng sẽ tuyệt đối đánh bại được Hàn quốc. Đúng như Lý Anh Tú nói, hiện tại tại Hàn quốc có ai có thể chống lại được hắn. Vì Hàn quốc Kim Đức Mạn từ bỏ sự tôn nghiêm của một nữ vương quỳ xuống dưới chân của một đế vương khác. Chân Thánh nữ vương từng nói một nữ vương chính là một Hàn quốc, Hàn quốc chính là nữ vương, là một nữ vương phải biết nhìn đại cục vì Hàn quốc hiến dâng tất thảy. Những lời này nàng vẫn ghi nhớ.
Chỉ là Kim Đức Mạn cúi người xuống Lý Anh Tú lại có thể nhìn thấy được một mảng xuân sắc, dù ánh đèn hơi tối nhưng hắn vẫn nhìn thấy được qua lớp yếm áo nơi đó thật lớn, thật trắng. Hơi men kết hợp với mấy trăm triệu con tiểu sinh trùng có đuôi tấn công vào đại não hắn, Lý Anh Tú cố gắng khắc chế bản thân mình dặn lòng phải quay đi không được nhìn nữa, trên đầu hắn xuất hiện hai tiểu hình nhân đánh nhau loạn xạ, cuối cùng tiểu hình nhân màu đỏ đầu mọc hai cái sừng, miệng có hai khỏa răng nanh chiến thắng.
Lý Anh Tú đôi mắt dần trở nên mị đi bởi hơi men, hắn đưa tay khẽ đỡ Kim Đức Mạn dậy, Kim Đức Mạn hơi sửng sốt một chút nhìn vào hắn, gương mặt người nam nhân này vẫn vậy nhưng ánh mắt nhìn nàng lại trở nên càng nóng rực. Hắn ôn nhu nói.
- Ta đương nhiên rõ ràng. Thế nhưng ta cất công từ phương Tây đến đây, đánh bại Chân vương. Đâu chỉ vì nàng nói buông tha Hàn quốc mà lại buông bỏ như vậy.
Thân hình Kim Đức Mạn khẽ run rẩy, tay của Lý Anh Tú khẽ nắm lấy bàn tay như bạch ngọc của nàng. Kim Đức Mạn khẽ nói.
- Bệ hạ, ngài muốn Hàn quốc phải trả ơn ngài như thế nào?
Lý Anh Tú đôi môi khẽ nhếch lên nhìn lại có chút hiểm ác, giọng hắn như ma âm rót vào tai nàng.
- Đương nhiên là phải trả bằng thứ quý giá và xinh đẹp nhất của nó.
Dứt lời hắn dùng lực kéo Kim Đức Mạn ngã vào lồng ngực chuẩn xác đặt lên đôi môi anh đào nở rộ của nàng một nụ hôn nồng cháy. Kim Đức Mạn trợn trừng mắt, khẽ vặn người, môi mím chặt chống cự, thế nhưng Lý Anh Tú chính là thô bạo siết chặt người nàng lại vào lồng ngực hắn, chiếc lưỡi mạnh mẽ công phá ra hàm răng ngọc ngà tìm lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng khóa chặt. Bàn tay hắn vừa chậm rãi lại vừa thô bạo vạch ra khe áo chiếm lấy cao điểm cao ngất biến nó thành những hình thù không xác định.
Người Lý Anh Tú càng ngày càng trở nên nóng lên, mùi hoocmon của người đàn ông tỏa ra, Kim Đức Mạn cơ thể dần dần tê liệt, đôi mắt cũng trở nên mê ly, không hiểu sao trong người nàng có một dòng nước ấm tuông chảy. Thân thể nàng cũng không còn chống cự nữa. w9gwE Lý Anh Tú chờ nàng không còn cựa quậy mới buông ra cánh môi say đắm nhìn nàng.
- Bệ hạ...
Kim Đức Mạn nỉ non lên tiếng, thế nhưng vào tai một người đàn ông đang bị con vi trùng có đuôi xông lên não lại chẳng khác nào âm thanh mỵ hoặc, đầu óc Lý Anh Tú lập tức bị lu mờ đi. Hai cánh tay hắn lập tức bế thốc nàng lên đặt thân thể nàng lên giường, Kim Đức Mạn cũng không còn chống cự mà thuận theo hắn. Nàng biết nàng đã lỡ mất rơi vào cái bẫy của người đàn ông này, nhưng thật ra hắn thực không tệ. Là một đế vương chân chính, vừa nhân từ cũng vừa tàn độc, hơn nữa hắn lại có một tình yêu bao la, làm người bên cạnh hắn luôn cảm thấy an toàn, ấm áp, đây chẳng phải là hình mẫu nàng đang hướng đến hay sao?
Tuy Lý Anh Tú là xử nam nhưng kinh nghiệm du học Đảo quốc trực tuyến từ kiếp trước làm hắn kinh nghiệm lại vô cùng phong phú, từng lớp phòng ngự của Kim Đức Mạn bị bóc ra, mà nàng liên tục phát ra những âm thanh mị hoặc, ruốt cục cũng đến được bước cuối cùng.
- Bệ hạ, xin thương tiếc.
Kim Đức Mạn khẽ nói, Lý Anh Tú mặc kệ ba bảy hai một gật đầu một cái, hắn chỉ biết hắn sắp thoát được kiếp xử nam. Kim Đức Mạn hét lớn một tiếng, một đóa hoa hồng nở rộ. Thế nhưng đời không như mơ. Mười giây sau, Lý Anh Tú trợn trừng mắt. Hắn vậy mà mười giây đầu hàng? Nghĩ gì như vậy.
Kim Đức Mạn đồng thời cũng trợn tròn mắt, nàng vậy mà quên đi đau đớn hỏi.
- Bệ hạ... ngài là lần đầu sao?
Lý Anh Tú gương mặt đỏ rần, thế nhưng không khỏi phải gật đầu thừa nhận đúng như vậy. Kim Đức Mạn bật cười, nàng vô tình nhặt được kho báu đây, ai biết một vị đế vương vậy mà đến giờ vẫn còn kiếp xử nam. Từ nhỏ Kim Đức Mạn không phải là ứng tuyển cho vương vị, nên ngược lại nàng được giáo dục phải làm một người vợ là như thế nào, kiến thức chuyện này cũng không ít, nàng nghe nói xử nam trong truyền thuyết lần đầu chính là chịu không nổi ba giây, nàng cứ nghĩ chuyện đó là khoa trương nhưng hóa ra cũng không sai biệt là mấy. Nàng mỉm cười nói.
- Bệ hạ để thần thiếp.
Nói rồi nàng liền đẩy hắn nằm xuống. Dưới sự chăm sóc của nàng Lý Anh Tú lại lần nữa trọng chấn hùng phong, hắn lập tức phản khách vi chủ giành lại thế chủ động, lát sau tiếng rên rỉ vang lên liên tục, xuân sắc đầy phòng.
Đứng bên ngoài Trần Thư cuối cùng cũng không chịu được rời khỏi vị trí, hắn hướng cách Cảnh vệ quát.
- Các ngươi đi ra xa canh gác. Chuyện hôm nay không được tiết lộ ra ngoài, nếu không xử theo quân pháp.
- Tuân lệnh Cục trưởng.
Bọn hắn cũng thực sự chịu không được, phải biết bọn hắn phần lớn hầu cận bên cạnh bệ hạ đều là độc thân cẩu đây, bây giờ phải nghe nhiều thứ âm thanh như vậy làm sao mà chịu nổi, vì an toàn tính mạng, tốt nhất bọn hắn nên rời đi.
==============++
Nghĩ sao 2h sáng bắt ta đi viết H văn, thực sự suýt không chịu được mà.
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế