Tào Tháo phong Nguyễn Hữu Kính chỉ là tên tướng quân, không rõ ràng là phiêu kỵ tướng, trung lang tướng hay thượng tướng quân, nên Tây Viễn tướng quân có thể xem như một hư chức mang ý nghĩa danh dự. Có chức vị này Nguyễn Hữu Kính tại Ngụy quốc có thể đi ngang, chỉ cần hắn không phạm tội gì quá lớn, nếu không cũng sẽ không bị trị tội, thậm chí quan lại cấp trung gặp Nguyễn Hữu Kính cũng phải cúi một cái đầu. Nguyễn Hữu Kính rõ ràng ý định của Tào Tháo cũng không cãi láo mà nói.
- Tạ ơn bệ hạ.
Tào Tháo rất hài lòng thái độ của Nguyễn Hữu Kính, không giống như tên Quan Vũ kia, thật không biết thời thế một chút nào. Tào Tháo quay sang Quách Gia nói.
- Binh sĩ đã huấn luyện tốt, như vậy Hà Đông cũng nên thu trở về rồi. Truyền lệnh cho Hạ Hầu Uyên, Tào Hồng, Bàng Dục, Bàng Đức thống lĩnh năm vạn binh mã tấn công thành Tế Nam.
Tế Nam là một thành trì cửa ngõ của Hà Đông, là trở lực đầu tiên của đại quân Ngụy quốc, suốt mấy năm qua Tào Tháo một mực đánh thế nhưng Bành Việt vẫn cố thủ bên trong quân Ngụy không thể nào hạ nổi thành Tế Nam, do đó Hà Đông một mực vô vọng. Lúc này Đại Việt đem đến khoa học kỹ thuật khiến Tào Tháo trở nên phấn khởi hơn bao giờ hết. Hắn bằng tuổi Lưu Bang, thế nhưng Tào Tháo hùng tâm tráng chí không cạn, ngược lại Lưu Bang ngày càng nghi kỵ, muốn hưởng lạc, đó chính là sự khác biệt.
- Bệ hạ, thành Tế Nam lưu thủ đến hai vạn quân, chúng ta mới chỉ huấn luyện năm ngàn liệu có phải quá ít.
Mao Giới lo lắng nói. Số binh khí Đại Việt bán cho Tào Tháo lên đến hàng vạn, nhưng Tào Tháo chỉ dùng một nửa để thao luyện, số còn lại dùng dự trữ, dù sao hắn biết bên trong chiến tranh vũ khí sẽ tiêu hao đây. Trong lúc xưởng súng mới chỉ đi vào sản xuất, năng suất chưa cao thì duy trì một lực lượng tân binh như thế này lại phi thường phù hợp. Tào Tháo cười lớn.
- Không lo lắng, ta để ý chính là tường thành Tế Nam, Hà Đông địa thế trống trải, nếu không có tường thành bọn chúng làm sao có thể chống lại được vó ngựa của Ngụy quốc.
Đúng vậy, Ngụy quốc quân chủ lực vĩnh viễn chính là đội Hổ Báo kỵ, sống trong khí hậu khắc nghiệt quân Ngụy quốc luôn tinh nhuệ, thượng võ, không phải Hán quân có thể so sánh được. Khác biệt với Đại Hán còn duy trì phủ binh, Tào Tháo xây dựng quân đội là theo hướng tinh nhuệ, chuyên nghiệp, không khác Đại Việt là bao nhiêu. Tào Tháo chợt hỏi Nguyễn Hữu Kính.
- Nguyễn khanh có muốn đi theo đại quân lần này để xem thử chiến trường phương Đông là như thế nào không?
Tào Tháo cho rằng Nguyễn Hữu Kính đến từ phương Tây đối với viễn Đông rất xa lạ đây. Nguyễn Hữu Kính cũng không cãi mà nói.
- Thần rất sẵn lòng.
======================Ta là đường phân cách================
Thăng Long Đại Việt. Lý Anh Tú lúc này đang họp cùng viện chiến lược quốc gia, Bộ quốc phòng, Tổng cục hậu cần và cục quân khí. Lúc này đã là tháng năm, chiến tranh đã trải qua suốt hơn một tháng, thế cục vẫn chưa có gì là ngã ngũ. Quân Đại Việt lại bị Tây Gốt cầm chân tại phòng tuyến của mình.
- Đây là báo cáo từ Bộ chỉ huy tiền phương, mời bệ hạ xem xét.
Lúc này hầu như các tướng tại kinh thành đều đi phía Nam, do đó Lý Anh Tú quyết định để Lê Chân và Phạm Ngũ Lão trở về nắm giữ lại Bộ quốc phòng, hầu như bình thường bộ chỉ huy tiền phương sẽ liên tục gửi báo cáo về, Phạm Ngũ Lão sẽ tổng kết lại và trình lên cho Lý Anh Tú.
Trong suốt một tháng qua Đại Việt tiêu diệt tổng cộng mười ngàn quân Tây Gốt, tù binh sáu ngàn, thu được nhiều chiến lợi phẩm. Quân Đại Việt cuối cùng cũng quét sạch được tất cả các đồn lũy xây dựng xung quanh ba tòa thành, dựa theo kế hoạch của Bộ chỉ huy tiền phương mà nói, trong vòng một tuần nữa sẽ có thể đánh hạ được thành Kha Mát và thành Bato.
- Ở đây cũng có một bản rút kinh nghiệm chiến đấu từ các đơn vị gửi về, mời bệ hạ xem xét.
Phạm Ngũ Lão lại trình lên một bản báo cáo kinh nghiệm từ chiến trường. Quân đội Đại Việt luôn có một điều lệ sau khi kết thúc trận chiến các chỉ huy đơn vị phải viết lên những bản tổng kết kinh nghiệm từ trận đánh, đưa ra ưu, nhược điểm của quân đội hiện tại, chuyển về Bộ tư lệnh, sau đó Bộ tư lệnh sẽ tổng kết và chuyển lên Bộ quốc phòng. Bộ quốc phòng họp cùng Bệ hạ hoặc Thủ tướng để bắt đầu hoạch định sửa đổi.
Bản tổng kết rất dài, nhưng nổi bật lên một vài ý. Về ưu điểm chính là sự xuất hiện của đạn pháo nổ, lựu đạn gây sát thương rất nhiều cho địch, đặc biệt là kỵ binh địch. Nhưng nhược điểm lại là một danh sách rất dài. Bao gồm pháo S75 thiếu sức công phá, không thể bắn hạ nổi tường thành Giang Ninh, Sư đoàn Thánh Dực thiếu thốn vũ khí hiện đại, đặc biệt vẫn dùng các vũ khí cũ, binh sĩ không có giáp dẫn đến đây là đơn vị thương vong nhiều nhất tính đến lúc này của Đại Việt, con số binh sĩ hi sinh đã lên đến bốn trăm binh sĩ. Một bản báo cáo là của Trần Nhật Duật nói rằng Lữ đoàn Củng Thần cần một khẩu súng có hỏa lực mạnh để chống lại với địch nhân với số lượng lớn, thương vong của Lữ đoàn Củng Thần cũng chỉ đứng sau Sư Đoàn Thánh Dực, đã lên đến bảy mươi người hi sinh.
Gấp lại báo cáo Lý Anh Tú cũng rõ ràng những vấn đề, các đơn vị thiếu hỏa lực, thiếu trang bị dẫn đến thương vong lớn và rất khó tấn công, đặc biệt là thành Giang Ninh. Tòa thành này là trọng thành nên vô cùng kiên cố, sơn pháo S75 bắn không ăn thua, chỉ là Bộ chỉ huy tiền phương không cho rằng bọn hắn không hạ được thành, chỉ là nếu cường đánh thương vong sẽ lớn, do đó bọn hắn phải chờ đợi ba ngàn quân du mục để làm bia đỡ đạn. Lý Anh Tú hỏi Hồ Nguyên Trừng hiện là cục trưởng cục quân khí.
- Pháo P-120D lượng sản đã đến đâu rồi?
Hiện tại Đại Việt vẫn dùng thuốc nổ yếu, sức công phá yếu, do đó bắc buộc phải sử dụng pháo có cỡ nòng lớn để tăng cường uy lực. Pháo P-120D cỡ nòng 120 ly cuối cùng được chọn. Hồ Nguyên Trừng nói.
- Bẩm bệ hạ, hiện tại hai mươi ổ pháo P-120D và một ngàn viên đạn pháo đã được sản xuất, sẵn sàng đưa ra tiền tuyến.
Khó khăn trong sản xuất pháo P-120D chính là làm sao vẫn duy trì cỡ nòng mà có thể giảm khối lượng của pháo xuống. May mắn chính là Đại Việt phát hiện được mỏ than cốc, cùng với việc công nghệ luyện thép lò cao được hoàn thiện đưa đến chất lượng thép triệt để tăng lên. P-120D mới có thể đi vào lượng sản. Cùng với đó dây chuyền nhà máy sản xuất đạn pháo 120 ly cũng đã hoàn thành, trở thành một dây chuyền vận hành bằng máy hơi nước đầu tiên của Đại Việt, giá thành đạn pháo hạ xuống từ mười quan một quả đạn pháo thẳng tắp hạ xuống chỉ còn hai quan một quả.
Chiến tranh là một cái máy đốt tiền, chỉ trong vòng một tháng ngân sách Đại Việt đã phải chi ra hơn một trăm ngàn quan cho cuộc chiến này. Lý Anh Tú gật đầu lại hỏi.
- Súng đạn như giải quyết như thế nào? Lần này Trẫm muốn ưu tiên trang bị cho Sư đoàn Thánh Dực.
Quả thực dù là sư đoàn ở biên viễn, nhưng Thánh Dực quân lại thiệt thòi rất nhiều. Nếu các Lữ đoàn ở kinh thành đã đi lên hiện đại thì Sư đoàn Thánh Dực vẫn còn dừng lại ở ba bốn năm trước. Lần này là Lê Lai trả lời.
- Bẩm bệ hạ, dựa vào số lượng từ cục quân khí chuyển đến thần đã tính toán qua. Bảy ngàn chi súng Type 04a1, hai ngàn khẩu K-04Ca2 mười ổ pháo S75, và các vật phẩm quân nhu khác sẽ được chuyển vận bằng đường thủy đến phủ Tân Bình, sau đó sẽ được chuyển đến chiến trường. Phân phối mà nói trong bảy ngàn chi súng Sư đoàn Thánh Dực có thể nhận được ba ngàn khẩu súng mới và một ngàn khẩu K-04Ca2, số còn lại phải để quân đoàn một phân phối.
Lý Anh Tú gật đầu, sắp xếp như vậy xem như ổn. Lúc này khi chưa có đường sắt tuyến đường sông nội thủy của Đại Việt phát huy ra sức mạnh của nó. Bến tàu gần cục quân khí, sản xuất ra, đóng góp chất lên tàu vận tải, sau đó liền được chuyển vận thẳng đến Tân Bình mất chừng mười hai ngày, bốc dỡ chuyển sang xe ngựa là có thể đưa ra chiến trường. Nếu không đi đường bộ mà nói với súng pháo nặng nề, Đại Việt phải mất đến chừng hai mươi ngày mới hi vọng chuyển đượng đến Tân Bình. Đối với sự sắp xếp của Lê Lai Lý Anh Tú rất hài lòng. Hắn lại quay sang nói với Hồ Nguyên Trừng.
- Chút nữa khanh gặp Trẫm, Trẫm có một bản kế hoạch giao cho khanh.
Nghĩ đến hỏa lực Lý Anh Tú không khỏi đau đầu. Vốn hắn muốn chờ đạn đồng sản xuất thành công, lúc đó sẽ hướng đến trung liên, đại liên hoặc các loại súng máy để bổ sung hỏa lực. Thế nhưng kế hoạch không theo kịp thực tiễn, đối mặt với số lượng lớn kỵ binh địch, quân đội Đại Việt cần một nguồn hỏa lực mạnh mẽ, do đó Lý Anh Tú quyết định để Hồ Nguyên Trừng làm ra súng Gatling để tạm trang bị trong khi chờ đợi vũ khí mới. Ngoài ra còn các loại cối Lý Anh DCvpr Tú cũng muốn để nghiên cứu đi ra. Dù sao đánh công thành chiến, nhất là khi các nước quen thuộc lối chiến đấu của Đại Việt thì cối sẽ là một vũ khí phụ trợ mạnh mẽ.
Lúc này một tên Ám bộ đi vào bên trong trình lên cho Trần Thủ Độ một bản báo cáo. Nhìn xem bản báo cáo Trần Thủ Độ đột nhiên biến sắc.
- Bệ hạ, tin tức từ Franzt đế quốc. Tình hình nơi đó có biến.
Lý Anh Tú khẽ nhíu mày, có thể làm một người như Trần Thủ Độ biến sắc rõ ràng là tin tức rất quan trọng. Lý Anh Tú tiếp lấy đọc qua, rất nhanh đôi mắt hắn trợn to, không dám tin tưởng.
==============++
Chuẩn bị thi HSK 1 nên có bận một chút
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ