Chương 100: Ngàn dặm đường xa
Một năm sau.
Trời cao trong xanh, nước chảy mát lành, mấy trăm con thuyền xuôi chèo theo dòng sông êm ả. Trong đó có thương thuyền chở theo hàng hóa tới từ ngàn dặm xa xôi, có du thuyền chở các công tử tiểu thư đi ngắm cảnh xuân, có thuyền nhỏ chở dân chúng đi xa, có thuyền hoa bên trên mỹ nữ nở rộ như rừng, tiếng cầm ca như mật rót,... muôn màu muôn vẻ.
Một con thuyền chở khách nho nhỏ nhanh nhẹn rẽ nước tiến lên, khoang thuyền cũng không có mái che, bên trên chở khoảng 20, 30 hành khách đủ loại.
Người chèo thuyền là một lão bá đã khá lớn tuổi, nhìn bóng dáng ở phía xa đang ngày một phóng lớn trong tầm mắt, lão vui vẻ cười nói với các hành khách: “Kia chính là Nguyệt Giang Thành.”
“Cuối cùng cũng tới rồi!” Lý An ngồi trên tấm ván gỗ, dõi mắt nhìn về tòa thành khổng lồ ẩn mình sau màn hơi nước phía xa, một năm ròng rã đi đường cuối cùng cũng tới được nơi muốn tới.
Chiếc bao tải nhỏ bên chân hắn khẽ nhúc nhích, một đôi mắt màu nâu đất thông qua khe hở miệng túi nhìn về tòa thành bên ngoài, kế tiếp đó là một cái đầu bé xíu mọc đầy lông trắng muốn chui ra.
“Thành thật đi! Cẩn thận ta nướng ngươi ăn bây giờ.” Lý An nhanh tay lẹ mắt đóng chặt miệng túi lại rồi xách nó đặt lên đùi, bên trong miệng túi truyền ra tiếng kêu hô hố rất bất mãn.
Người chèo thuyền già phấn chấn đẩy mạnh cây trúc xanh, con thuyền nhỏ lập tức như mũi tên v·út bay đi trên mặt sông thoáng đãng. Lý An cúi người khẽ dùng tay múc một ít nước sông lên táp lên mặt, nước sông lạnh buốt. Con sông này không biết xuất phát từ nơi đâu rồi chảy tới Thạch Thôn quê hắn, bây giờ đã đi xa ngàn dặm con sông ấy vẫn còn đây, nói không chừng vốc nước vừa bốc lên cũng từng chảy xuôi qua Thạch Thôn cũng không chừng. Một cảm giác thân thiết tới kỳ lạ bỗng dưng xuất hiện trong lòng hắn, có lẽ có thể gọi là nỗi nhớ quê hương như người ta vẫn nói đi.
Ngày xưa kiến thức hạn hẹp cho nên không biết, một năm nay hắn đi xa thấy nhiều, kiến thức theo đó cũng tăng lên không ít mới biết được Bạch Vân Giang mà thôn dân vẫn hay tới giặt đồ tắm rửa danh tiếng không nhỏ, là một trong 3 dòng sông lớn nhất Ngũ Linh Đế Quốc, được xưng tụng là Tam Đại Thủy Mạch trấn giữ thủy vận của đế quốc. Từng có một bài thơ viết về Bạch Vân Giang như thế này:
“Bạch Vân sóng cuộn mây phùn
Nối dọc tây bắc, sẻ dọc cửu châu.
Nuôi vạn vật, dưỡng muôn phương
Hoàng Ân cuồn cuộn như dòng sông xa.”
Thân là một trong 3 con sông lớn nhất Ngũ Linh Đế Quốc, thượng nguồn Bạch Vân Giang bắt nguồn từ Vân Mộng Tiên Sơn vạn dặm băng phong, một mạch kéo dài 10 vạn dặm về phía đông, chảy qua 9 châu trong tổng 15 châu của Ngũ Linh Đế Quốc, cuối cùng cuồn cuộn đổ vào biển lớn.
Nói như vậy cũng không đúng cho lắm, bởi vì 5 trong số 15 châu của Ngũ Linh Đế Quốc đã trở thành Kính Quốc rồi, chỉ là dù như vậy thì sự hùng vĩ của con sông Bạch Vân vẫn không hề có chút thay đổi.
Bạch Vân Giang nuôi sống không biết bao nhiêu vạn vạn con người, tưới mát không biết bao nhiêu mảnh đất núi rừng, hai bên bờ sông làng xóm như rừng, thành trì như sao. Đồng thời đây cũng là con đường vận chuyển đường thủy quan trọng bậc nhất của Ngũ Linh Đế Quốc, phần lớn hàng hóa vận chuyển đi xa đều sẽ dùng thuyền lớn xuôi theo dòng chở đi.
Trong số các thành trì phân bố dày đặc hai bên bờ sông, Nguyệt Giang Thành có thể xếp vào 3 cái nổi tiếng đứng đầu. Tòa thành này nổi tiếng một phần vì thương nghiệp phát triển, vị trí nằm ở nơi tiếp giáp giữa 3 châu là Kim Sa Châu, Tử Vân Châu, Thương Lam Châu, một phần là bởi vì Nguyệt Hoa Thi Hội mỗi năm tổ chức một lần ở nơi này.
Khoảng nửa canh giờ sau, Lý An cuối cùng cũng đứng trước cửa Nguyệt Giang Thành mong nhớ đã lâu. Ngày đó trước khi chia tay, Lý Tiểu Hoa từng thề thốt rằng đời này dù c·hết cũng phải đến Nguyệt Giang Thành này một lần, nhìn một lần cái gì là Nguyệt Hoa Thi Hội, nhìn một lần cái gì là tài tử như mây.
Nơi này cách An Nhạc Huyện đã có hơn vạn dặm đường núi xa xôi, lại đã hơn 1 năm trôi qua rồi, dù vụ việc Bạo Diễm Long tàn phá An Nhạc Thành ngày đó có kinh thiên động địa cỡ nào thì cũng đã bị người ta lãng quên từ lâu, tấm hình truy nã của Lý An cũng đã sớm bị vô số giấy tờ khác dán đè lên mấy lớp.
Lý An tuy vẫn không dám lấy mặt thật nghênh ngang đi giữa phố nhưng cũng không tới nỗi sợ bóng sợ gió như trước kia, hắn chỉ đội một chiếc mũ rộng vành che kín mặt rồi ung dung đi vào thành.
Hắn mặc một bộ y phục có chút rách nát thường thấy ở những thợ săn từ các ngôi làng gần đó đem nông sản vào thành bán, sau lưng cõng một chiếc túi nhỏ càng làm hắn trông không có gì nổi bật. Binh lính canh gác hai bên cửa thành tới liếc hắn một cái cũng chẳng buồn làm.
Sau khi bước qua tấm biển lớn ghi ba chữ "Nguyệt Giang Thành," Lý An đứng giữa đường phố người đông như mắc cửi, bốn phương tám hướng vô số âm thanh ầm ĩ đua nhau truyền vào tai làm một người vốn đã quen đi lại nơi núi rừng hoang vu như hắn có chút choáng ngợp.
Những mái ngói cao v·út phía xa trông như những đỉnh núi màu vàng cam kéo dài tít tắp xa, khó mà tưởng tượng được tòa thành này rộng lớn như thế nào.
Nói là trời đất bao la muốn tìm một người như mò kim đáy bể nhưng Nguyệt Giang Thành này cũng đâu có kém cạnh gì, dân cư bên trong chí ít cũng 3, 4 vạn, cho dù Lý Tiểu Hoa đám người có thực sự đang ở nơi này thì muốn tìm ra cũng khó như lên trời. Lý An tạm thời cũng không có kế sách gì, quyết định trước tiên tìm một cửa hàng tốt bổ sung dược liệu, kiếm một nhà trọ nhỏ ở lại cái đã.
Một năm trở lại đây, ngoại trừ luyện tập Thiên Huyền Kiếm Kinh, cố gắng cảm nhận thứ gọi là Linh Lực mà Hỗn Nguyên Chân Giả nhắc tới, hắn còn học tập cả cuốn Vạn Y Thần Sách nữa.
Cuốn y thư này là do một danh y tên là Thạch Huyền Tử sống cách đây 300 năm viết nên, nội dung phân bố rất rộng, trong đó có một phương thuốc gọi là Thiên Tủy Ngọc Dịch có tác dụng chậm rãi đề thăng tố chất thân thể, rất thích hợp cho Luyện Thể Sĩ sử dụng.
Một năm qua hắn chưa từng đứt đoạn khổ luyện thân thể cùng với võ công, cộng thêm Thiên Tủy Ngọc Dịch trợ giúp, thực lực đã tăng lên không ít. Nhất là kiếm pháp, tuy chưa dám nói là luyện Thiên Huyền Kiếm Kinh tới mức đại thành nhưng cũng đã luyện tới tiểu thành rồi, lúc xuất kiếm nhanh tới mức để lại tàn ảnh, mũi kiếm có thể hư hóa từ một thành ba.
Hắn từng một kiếm c·hặt đ·ầu năm tên sơn tặc, nhanh tới mức năm tên sơn tặc hung tợn kia còn kịp nhìn thấy người bên cạnh b·ị c·hém bay đầu.
Ở Nguyệt Giang Thành tất nhiên không thiếu những cửa hàng dược liệu lớn, Lý An chẳng mất bao nhiêu công dò hỏi đã tìm được vị trí của một cửa hiệu cao bảy tầng gọi là Vạn Linh Đường, nghe người bán hàng rong đối diện đường nói cửa hiệu này đã có trăm năm lịch sử, thành chủ muốn mua dược liệu cũng sẽ tìm tới đây, danh tiếng đủ lớn, uy danh đủ đảm bảo.
Không hổ là cửa hàng lớn, người hầu trong Vạn Linh Đường thấy Lý An ăn mặc kham khổ, đầu còn đội mũ rộng vành che kín khuôn mặt nhưng không hề mảy may xem thường chút nào, vẫn dùng thái độ như khi đối diện với vương tôn quyền quý tới đây mời Lý An ngồi xuống uống trà.
Vốn đã quen bị người ta khinh thường chỉ trỏ, thậm chí đuổi ra khỏi cửa hàng, Lý An thấy cảnh này khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Không cần đâu, ta tới đây mua dược liệu. Cho ta 3 lượng Kim Diệp Thảo, nửa lượng Phách Long Huyết, 4 lượng Tử Ngọc Sâm trên năm năm,....”
Lý An từ tốn kể ra mười mấy loại dược liệu khác nhau, đều là vật đại bổ thường được đại phu kê cho người cần bồi bổ điều dưỡng cơ thể, chỉ là số lượng nhiều thế này, trọng lượng lại cứ tính theo cân thế này thì tên người hầu trẻ tuổi trong Vạn Linh Đường vẫn là lần đầu gặp phải. Dù vậy hắn vẫn không dám để lộ cảm xúc ra mặt, mỉm cười đi vào chuẩn bị thảo dược.
Nhất thời không có gì làm, Lý An tùy ý đi dạo trong cửa hàng, quan sát những dãy gỗ đựng thảo dược dài tít tắp không thấy hồi kết. Từ khi bước vào nơi đây mùi thảo dược cực kỳ nồng đã làm hắn hơi chút khó chịu, chỉ mong có thể sớm một chút rời khỏi.
Lúc Lý An đang nhìn một củ Sâm Cao Ly khoảng 5 năm tuổi thì từ hành lang đi xuống hai người. Một người ăn mặc quần áo quản sự Vạn Linh Đường, người kia là một thiếu nữ tuổi độ 19, 20, mặc một bộ váy dài màu trắng, mặt dùng một tấm màn mỏng màu đen che lại. Dù không thấy khuôn mặt nhưng chỉ cần nhìn cử chỉ dáng người thôi Lý An dám cá nàng là một đại mỹ nhân.
Chỉ là điều làm hắn chú ý không phải là ngoại hình của người này mà từ trên người thiếu nữ Lý An ngửi được một mùi máu tanh cực kỳ nhẹ. Chỉ là chuyện này cũng không có gì, để tránh gây thù chuốc oán không cần thiết hắn chỉ làm như vô tình lướt nhìn một cái rồi thôi không quan tâm tới nữa, sau khi nhận lấy dược liệu hắn trả 200 lượng bạc rồi nhanh chóng rời đi.
Tên người hầu không ngờ kẻ ăn mặc nhìn như tay thợ săn trong rừng núi này tùy ý vứt một sấp ngân phiếu lên bàn như vứt rác vậy, hơn nữa còn cho hắn thêm 1 lượng bạc tiền hoa hồng làm y không khỏi may mắn vì đã không nhìn ngoại hình mà khinh thường người khác. Ngược lại những tên công tử thích bày đặt ra vẻ kia, mỗi lần đều khinh thường hắn ra mặt, cuối cùng tới một đồng tiền hoa hồng cũng không nỡ bỏ ra cho hắn.
Thiếu nữ dưới sự tiễn đưa nhiệt tình tới mức thái quá của quản sự Vạn Linh Đường rời khỏi cửa hàng, chẳng bao lâu đã biến mất trong dòng người đông đúc.
Nửa canh giờ sau, thiếu nữ một thân một mình đi vào một căn nhà nhỏ nằm ở vùng hẻo lánh nhất trong Nguyệt Giang Thành, bên trong đã chờ sẵn mười mấy người mặc áo đen chờ đợi.
“Theo dõi thế nào rồi? Tuyệt Thế Đường Môn hành động gì bất thường không?” Thiếu nữ lạnh giọng hỏi, âm thanh không hề có chút nào cảm xúc.