Chương 99: Nguyệt Giang Thành
Vừa ra khỏi cửa hang, từng đợt tuyết trắng lạnh buốt thấu xương lập tức đổ ập xuống mặt. Lý An không khỏi rùng mình một cái, quay sang nhìn Bạch Hầu, bộ lông màu trắng của nó hoà làm một cùng màn tuyết một cách hoàn hảo, đoán chừng người bình thường đứng trước mắt cũng chưa chắc có thể phát hiện hành tung của nó.
Bạch Hầu quả thực hiểu được ý người, hướng về phía hạp cốc nơi nó sinh ra và lớn lên khe khẽ kêu mấy tiếng, rồi leo lên bả vai trái của Lý An.
“Từ nay hãy đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu!” Lý An mỉm cười xoa đầu Bạch Hầu, nói tiếp: “Yên tâm đi, ngươi thân là thú cưng kiêm thức ăn dự trữ, ta sẽ không để ngươi gầy đâu.”
Bạch Hầu nghiêng đầu nhìn chủ nhân mới này. Dù chưa thông hiểu tiếng người, nhưng nó vẫn học theo điệu bộ của Lý An, gãi đầu liên tục.
Đúng lúc này, từ phía hạp cốc vang lên tiếng gầm thét kinh thiên động địa, lẫn trong đó là tiếng bầy Khỉ Mông Đỏ kêu inh ỏi.
“Là con Hùng Sư kia!” Lý An lắng nghe một chút rồi nói. Thời gian gần đây, ở gần hạp cốc xuất hiện một con sư tử lông vàng dài hơn 2 mét thường xuyên quanh quẩn. Đoán chừng vì mùa đông giá rét nên nó buộc phải rời địa bàn để tìm thức ăn.
Có vẻ như con Hùng Sư đã không chịu được đói bụng nữa, nên t·ấn c·ông vào hạp cốc nơi vốn là đại bản doanh của bầy Khỉ Mông Đỏ. Dù là khỉ, nhưng bọn chúng xưa nay chưa từng lùi bước trước kẻ thù. Có thể tưởng tượng cảnh mấy trăm con khỉ lông vàng tươi, tay cầm gậy gộc đơn giản, liều mạng với một con Hùng Sư lớn hơn mình gấp mấy lần.
Bình thường, những trận chiến kiểu này chiến thắng sẽ thuộc về bầy khỉ đông như kiến, nhưng tổn thất kèm theo cũng khó mà tưởng tượng được.
“Hô hô... hô!”
Bạch Hầu nhảy khỏi vai Lý An, một cánh tay chuẩn xác bám vào chuôi Bách Luyện Kiếm trong tay hắn, ánh mắt đầy nhân tính hóa.
“Ngươi muốn mượn Bách Luyện Kiếm sao?” Lý An ngạc nhiên hỏi.
Quả nhiên, Bạch Hầu kêu lên vài tiếng, âm thanh nôn nóng.
Lý An gật đầu, ném Bách Luyện Kiếm cho Bạch Hầu. Con khỉ dễ dàng đón được, nhanh chóng lao về hướng hạp cốc, lưỡi kiếm sắc bén chìm sâu vào lớp tuyết đông cứng.
Khi Lý An định đi theo, Bạch Hầu đột nhiên quay lại kêu không ngừng, ra hiệu xua tay xua đuổi hắn. Đợi đến khi Lý An dừng bước, nó mới tiếp tục chạy đi. Không ngờ con khỉ nhỏ này lại muốn tự giải quyết vấn đề của bầy đàn, không muốn nhờ sự giúp đỡ của con người.
“Nhiều lúc ta còn quên mất ngươi là một con khỉ đấy!” Lý An than thở, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ chờ đợi.
Từ phía hạp cốc liên tiếp vọng lại tiếng sư gầm kinh thiên động địa, khiến vô số sinh vật gần đó run lẩy bẩy. Lý An vẫn giữ sắc mặt bình thản, im lặng nhìn về phía hạp cốc chờ đợi.
Thời gian chậm chạp trôi qua, tuyết rơi lả tả. Cuối cùng, khoảng nửa ngày sau, một bóng dáng bé nhỏ chầm chậm xuất hiện từ màn tuyết trắng xóa.
Toàn thân Bạch Hầu đã nhuốm đỏ máu tươi, Bách Luyện Kiếm trên tay cũng loang lổ máu, phía sau nó kéo dài một vệt máu đỏ rực. Người bình thường nhìn thấy cảnh này chỉ sợ sẽ bị dọa cho vỡ mật.
Lý An nhanh chóng chạy tới, xác nhận Bạch Hầu không b·ị t·hương nghiêm trọng mới yên tâm thu lại Bách Luyện Kiếm rồi dùng tuyết rửa sạch máu trên người Bạch Hầu.
Không ngờ, ngoài Bách Luyện Kiếm, Bạch Hầu còn đưa cho hắn một quả tim đỏ tươi. Quả tim lớn hơn bàn tay Bạch Hầu, cơ hồ gấp năm lần, máu vẫn còn tí tách nhỏ xuống.
“Quả tim của Hùng Sư!” Lý An thì thầm. Hùng Sư tuy chỉ là dã thú, nhưng thân là chúa tể sơn lâm, nó có thể g·iết được một số hung thú yếu. Quả tim là nơi tập trung năng lượng lớn nhất, là vật đại bổ không chỉ với luyện thể sĩ như Lý An mà còn với dã thú như Bạch Hầu.
Lý An không tham lam chiến lợi phẩm của một con khỉ nên đẩy quả tim về phía Bạch Hầu. Nhưng Bạch Hầu cũng cương quyết từ chối đẩy quả tim lại phía hắn.
“Thôi được, ta đành cung kính không bằng tuân lệnh vậy. Hôm sau có đồ tốt sẽ chia cho ngươi.” Lý An vừa nói vừa cất quả tim vào túi áo.
Thương thế của Lý An cơ bản đã lành, nhưng v·ết t·hương trên ngực do đâm xuyên qua phổi vẫn chỉ vừa mới đóng vảy. Quả tim Hùng Sư này sẽ giúp hắn hồi phục nhanh hơn không ít.
Một người một khỉ tiếp tục hành trình hướng về phía Tây. Mục tiêu chính là Kính Quốc của Tây Bá Hầu Đinh Khải giờ đã trở thành Khải Đế. Ngày ấy ở Thanh Phong Thành, cả Lý An và Lý Tiểu Hoa đều không ngờ rằng chân trước vừa ra khỏi cửa thành chân sau đã bị chia cách như vậy, cũng không hẹn địa điểm gặp nhau nếu bị chia cắt. Mọi chuyện thực sự xảy qua má mức đột ngột làm người khác không thể nào phản ứng kịp.
Trời đất bao la, muốn tìm một người sao mà khó như lên trời.
Tình hình của hắn hiện tại ở lại địa phận Thanh Phong Thành lâu chút nào thì nguy hiểm chút đó, đám người Lý Tiểu Hoa cũng như vậy. Nếu như hắn là tỷ tỷ, nhất định sẽ tiếp tục đi về hướng Tây tới Nguyệt Giang Thành.
Trước khi chia tay, Lý Tiểu Hoa từng nói nhất định sẽ tới Nguyệt Giang Thành một chuyến nhìn xem cái gì là Nguyệt Hoa Thi Hội, mong được tận mắt chứng kiến cảnh ngàn thi nhân cưỡi thuyền đấu thơ mà sách xưa ca ngợi. Bây giờ nơi này vừa khéo trở thành địa điểm gặp mặt được tỷ muội bọn hắn vô tình thống nhất.
Hiện tại thay vì mò kim đáy bể bốn phía chạy lung tung, Lý An quyết định sẽ tới Nguyệt Giang Thành xem thế nào, khả năng rất cao Lý Tiểu Hoa sẽ ở trên Nguyệt Hoa Thi Hội xuất hiện.
Nghe kể về Nguyệt Giang Thành cùng với Nguyệt Hoa Thi Hội tổ chức tại đó, Lý Tiểu Hoa từng đọc cho hắn nghe một bài thơ thế này:
“Nguyệt Giang bóng nguyệt trải mơ màng,
Bạch Vân Giang dậy sóng mênh mang.
Thư sinh dạo bến say men rượu,
Thuyền nhỏ lướt trăng hát ngút ngàn.
Cổ cầm vọng nguyệt ngân thành khúc,
Thơ cổ theo dòng chảy mơ màng.
Lễ hội mộng tiên say cõi tục,
Nguyệt Giang lung linh, mãi huy hoàng.”
Tuy nhiên, Lý An không mấy hứng thú với những hội ngâm thơ ca hát, mà để tâm hơn tới thế lực giang hồ đứng đầu Nguyệt Giang Thành – Tuyệt Thế Đường Môn.
Đoạn đường từ Thanh Phong Thành tới Nguyệt Giang Thành dài khoảng ngàn dặm. Để tránh tai mắt kẻ thù, Lý An không dám đi đường lớn, chỉ men theo đường mòn xuyên rừng núi. Trời đông rét buốt khiến hành trình thêm phần gian khổ.
Trong điều kiện khắc nghiệt, Lý An thường xuyên dựa vào giác quan nhạy bén của mình để săn tìm động vật ẩn nấp trong hang hốc hoặc dưới lớp tuyết dày làm thức ăn. Bạch Hầu để không trở thành "thức ăn dự trữ" đành ngoan ngoãn làm việc, leo trèo khắp nơi tìm quả dại và động vật nhỏ. Cuộc sống nơi rừng núi này sao mà so với thời ở hạp cốc còn cực khổ hơn nhiều khiến Bạch Hầu đôi lúc không khỏi nghi ngờ nhân sinh.
Dẫu vậy dù có khổ cực Lý An vẫn không hề oán thán chút nào, chỉ cần không bị người người đuổi đánh dẫu có khổ hơn nữa hắn cũng có thể vui vẻ chịu đựng.
Thế nhưng có một việc từ đầu đến cuối vẫn như cái gai trong lòng hắn chính là viên nội đan của Bạch Miêu. Dù đã nhiều lần tự nhủ rằng mình không có tư chất luyện khí nhưng mỗi ngày hắn đều dành ít nhất một canh giờ ngồi nhìn chằm chằm viên nội đan này. Ngày qua ngày việc này dường như đã trở thành một thói quen không thể thiếu, ngày nào chưa nhìn viên đan ngẩn người là hắn lại thấy có chút bứt rứt trong lòng.