Chương 102: Thanh Phong Công Tử
Thiên Tủy Ngọc Dịch vừa thành, hương thơm nồng đậm lập tức bao trùm khắp phòng, thậm chí những người khác trọ ở những phòng bên cạnh cũng ngửi thấy được làm không ít người xôn xao một phen, Bạch Hầu đang co mình nằm ngủ trên sà nhà cũng lập tức nhảy phắt xuống, sông tới bên cạnh Lý An rồi dùng một ánh mắt cực kỳ đáng thương nhìn hắn.
“Nhìn cái rắm! Lần gần nhất ngươi nhìn ta thế này là lần bị bầy sói mấy chục con đuổi theo. Lấy đi.” Lý An thấp giọng mắng một câu, lắc bình ngọc trong tay một cái lập tức một giọt Thiên Tủy Ngọc Dịch bắn ra khỏi miệng bình.
Giọt Thiên Tủy Ngọc Dịch bay thẳng lên không, toàn thân màu trắng ngà trong suốt, trông giống như là một viên ngọc trai quý hơn là một vị linh dược.
Bạch Hầu chỉ chờ có thế, ngay cả Bách Luyện Kiếm bình thường quý hơn mạng cũng không quan tâm, tung người nhảy lên, hé miệng chuẩn xác nuốt giọt Thiên Tủy Ngọc Dịch vào miệng. Sau đó con khỉ nhỏ ầm ầm rơi xuống sàn, cứ thế nằm trên đất ngủ say như c·hết.
Lý An vội vàng đóng kín nắp bình ngọc ngăn mùi hương tỏa ra, thấy cảnh này cũng chẳng có phản ứng gì. Một năm nay số Thiên Tủy Ngọc Dịch con khỉ nhỏ này dùng tuyệt đối không ít hơn hắn, thậm chí còn nhiều hơn nữa là, nhờ vậy mà con Bạch Hầu này cũng càng ngày càng thông minh, sức lực độ nhanh nhẹn cũng lớn hơn rất nhiều. Bây giờ chỉ sợ cho nó một thanh kiếm tốt thì mấy chục binh sĩ cũng chưa chắc có thể đánh bại được nó.
Đã hai ngày hai đêm chưa ngủ dù có là Lý An thì cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu, nhân lúc mặt trời còn chưa ló dạng hắn nhanh chóng lên giường nằm ngủ, rất nhanh trong phòng chỉ còn tiếng thở khe khẽ.
Ngày hôm sau trời vừa sáng người hầu trong nhà trọ đem tới một chiếc bồn rồi đổ đầy nước nóng trong đó, Lý An trả bọn chúng 5 đồng tiền rồi đuổi đi, sau khi khóa chặt cửa hắn mới lấy ra bình Thiên Tủy Ngọc Dịch cẩn thận nhỏ vào trong bồn nước nóng 2 giọt.
Lập tức bồn nước đang từ trong suốt chuyển thành màu trắng đục như sữa, nhiệt độ không những không giảm đi mà còn tăng lên cao, khói trắng bốc nghi ngút, thậm chí còn có bong bóng nước nổi lên rồi vỡ phát ra âm thanh nho nhỏ, hương thơm nồng đậm lập tức truyền ra. Nhiệt độ cao cỡ này chỉ người bình thường rơi vào sẽ bị luộc chín mất.
Lý An nhanh chóng dùng vải chặn hết khe cửa rồi không do dự cởi sạch y phục nhảy vào trong bồn nước, một cảm giác nóng rát giống như bị bỏng lập tức truyền tới não bộ, dù vậy khuôn mặt hắn lại khoan khoái thấy rõ, tựa đầu vào thành bồn ngủ gật.
Thiên Tủy Ngọc Dịch tuy không thể lập tức nâng cao tố chất cơ thể giống như Hoàng Kim Dịch Lý An từng dùng nhưng cái lợi hại của nó ở chỗ từ từ biến đổi, giống như nước chảy đá mòn, mỗi ngày đều ngâm linh dịch tích lũy từng chút một, một năm qua đi hiệu quả đủ làm cho người dùng mừng rỡ không thôi rồi.
Đặc biệt muốn Thiên Tủy Ngọc Dịch phát huy tối đa tác dụng trước tiên cần luyện tập tới kiệt sức, khiến cho cơ bắp toàn thân căng ra tới ranh giới sắp sửa sụp đổ rồi mới ngâm thuốc. Bây giờ ở trong thành không thuận tiện, trước kia khi còn ở trong rừng Lý An thường xuyên sẽ tìm một con dã thú lớn đọ sức, hoặc tay không leo vách đá rồi mới trở về ngâm thuốc, hiệu quả vô cùng tốt.
Đã một tuần nay chưa ngâm Thiên Tủy Ngọc Dịch, hôm nay ngâm lại đặc biệt thoải mái, Lý An một mạch ngủ hơn nửa ngày, đợi tới khi hắn tỉnh lại thì ngoài trời đã sắp tối rồi.
Mỗi lần ngâm thuốc xong cảm giác đầu tiên hắn cảm nhận được đều là đói, đói với hoa mắt chóng mặt. Lý An cũng không lạ lẫm gì, lập tức mặc y phục vào đi ra ngoài, hắn dự định kiếm một quán ăn ngon khoản đãi bản thân một phen.
Hắn cũng muốn thử một chút xem ở Nguyệt Giang Thành vang danh thiên hạ này có đặc sản gì. Nhà trọ này tuy cũng phục vụ đồ ăn thức uống nhưng đều là đồ bình dân mà thôi, năng lượng ẩn chứa trong đó không lớn, Lý An cũng không quá mức thiếu bạc, không tội gì phải tự chuốc lấy khổ. Làm người tuyệt đối không được ưu thích hưởng thụ hơn chịu khổ nhưng cũng không thể không biết hưởng thụ, đây chính là quan điểm của Lý An.
Bạch Hầu thấy cuối cùng cũng được rời khỏi căn phòng bé tý này thì mừng vui khoa tay múa chân, nhanh nhẹn chui vào chiếc túi sau lưng Lý An, một người một khỉ cứ thế ung dung rời khỏi nhà trọ.
Ở những tòa thành lớn như Nguyệt Giang Thành này, ban đêm lúc nào cũng náo nhiệt hơn ban ngày, Lý An rời khỏi nhà trọ vừa khéo là lúc cửa hàng trong thành bắt đầu chong đèn, dân chúng bắt đầu rời khỏi nhà dạo chơi.
Đang là đầu mùa hè, thời tiết ban ngày tuy có chút nóng bức nhưng ban đêm lại mát mẻ, mặt trăng cao vời trắng sáng nằm giữa ngàn sao, có thể nhìn rõ từng đám mây lớn ầm ầm lao v·út đi trên đầu. Bên trong Nguyệt Giang Thành, ngọn đèn đầu tiên được thắp lên giống như đã phát đi một loại tín hiệu thần bí không ai biết nào đó, ngàn vạn ngọn đèn lập tức được đốt sáng, có ngọn nến yếu ớt trước gió, có đèn lồng đỏ treo cao, có những đám lửa lớn được đốt trong chậu sắt, cả toàn thành giống như vừa bừng tỉnh.
Trên thành người tới người đi dập dìu như nước, không ít trong đó đều ăn mặc phú quý, người treo đầy đồ trang sức, còn có từng cỗ xe ngựa lung linh lăn bánh, từ bên trong truyền ra tiếng cười nói như chuông bạc.
Cảnh đêm của một tòa đại thành lập tức làm Lý An có chút choáng ngợp, đã lâu rồi hắn mới nhớ tới cảnh tượng đèn điện sáng trưng, nhà cao tầng san sát của đời trước. Tất cả mọi thứ này đều giống như hư ảo, giống như hắn vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài, hình ảnh trong giấc mơ tuy chưa quên hẳn nhưng cố sao cũng không nhớ lại được, nửa thật nửa ảo.
“Nửa tháng nữa mới tới Nguyệt Hoa Thi Hội, không biết tới lúc đó sẽ náo nhiệt tới mức độ nào? Thực sự là có chút mong chờ.” Lý An mỉm cười tự nhủ rồi tùy ý chọn một phương hướng rời đi. Tỷ tỷ hắn từng thề thốt đời này dù phải c·hết cũng sẽ tham gia Nguyệt Hoa Thi Hội này một lần, nếu may mắn hắn thực sự có thể gặp lại nàng ở chỗ này.
Sau đó hắn tìm một tên thanh niên đang rảnh rỗi ngồi trên chiếc ghế gỗ dưới gốc cây bên đường, không ngờ người này lại là một kẻ sành ăn lại nhiệt tình. Giống như được gãi trúng chỗ ngứa, y lập tức thao thao bất tuyệt, nào là nướng chiên xào nấu, chưng hầm hấp luộc, nào là rượu ngọt trà mặn, nào là hương diễm tình nồng, hắn cơ hồ đều đem cửa hàng nổi tiếng trong thành nói sơ qua một lượt.
Lý An thích rượu thịt, liền chọn một cửa hàng tên là Vạn Hương Lâu hỏi thăm xem địa chỉ ở đâu.
Người đối diện sau khi tận tình chỉ địa cửa hàng mới cười nói: “Tại hạ tên là Tần Du Nhiên, được huynh đệ mến gọi một tiếng là Thanh Phong Công Tử, rất vui lòng được gặp.”
“Tại hạ tên là Lý Minh, thợ săn ở gần đây, đa tạ công tử đã giúp đỡ. Xin cáo từ!” Lý An mỉm cười đáp lại, mũ rộng vành che mặt không nhìn rõ biểu cảm, sau đó hắn lại cảm ơn một tiếng nữa rồi lập tức rời đi.
Tần Du Nhiên giữ nguyên tư thế cho tới khi Lý An khuất bóng cuối góc đường mới lấy ra một cây quạt giấy khẽ phe phẩy, tóc mai tung bay làm khuôn mặt vốn đã anh tuấn lại càng trở nên tuấn lãng, hắn khẽ cười: “Thanh kiếm kia là bảo kiếm, chủ nhân của nó sao có thể tầm thường. Chỉ là đối phương đã không muốn kết bạn thì ta cũng không cần cưỡng cầu, nhân sinh trăm vị, tùy duyên tùy duyên.”
Lý An hiển nhiên không biết mình chọn bừa một tên thiếu niên ăn chơi bên đường lại bị đối phương liếc mắt cái nhìn ra lai lịch của Bách Luyện Kiếm. Nên biết hắn chỉ có lưỡi kiếm mà thôi, vỏ kiếm hoàn toàn là một cái vỏ kiếm tầm thường giá vài lượng bạc, chuôi kiếm cũng đã dùng vải thô quấn lại, ấy vậy mà vẫn không che giấu được con mắt tinh tường của người tự xưng Thanh Phong Công Tử kia.
Lúc này hắn đang rẽ vào một con ngõ nhỏ, theo như tên thiếu niên kia nói thì đây là đường tắt, có thể tiết kiệm hơn nửa thời gian đi đường, Lý An tài cao gan lớn cũng không nghĩ nhiều mà lựa chọn tuyến đường này.