Dị Giới Thương Nhân

Chương 103: Bắt cóc




Chương 103: Bắt cóc
Đường chính sáng sủa nhộn nhịp bao nhiêu thì con đường nhỏ mà Lý An vừa rẽ vào lại tối tăm và hoang vu bấy nhiêu, hai bên đa phần đều là tường các khu đại phủ hoặc nhà dân nghèo khổ, một ánh đèn dầu cũng không nhìn thấy, một cửa hàng cũng khó mà tìm được, hai con đường chỉ cách nhau mấy bước chân lại đối lập với nhau như vậy thực sự là làm người ta khó có thể tưởng tượng nổi.
Con ngõ này tựa hồ là nơi tụ tập của đám ăn mày, Lý An chỉ đi một đoạn lại gặp một tên ăn mày hoặc nằm vất vưởng trong góc hoặc lờ đờ đi như xác sống, trông bóng đêm có chút dọa người. Trong đó không ít kẻ đều nhìn Lý An chòng chọc nhưng có lẽ bị thanh kiếm hắn đeo bên hông dọa sợ cho nên cũng không dại dột gì mà tiến lên gây sự.
Lý An một mực đi từ An Nhạc Huyện xa xôi vạn dặm tới Nguyệt Giang Thành này, trên đường coi như cũng đã được mở mang tầm mắt, cũng gặp không ít loại người, tự nhiên không thiếu ăn mày một loại. Những kẻ này cơ bản phân làm 2 kiểu, một kiểu chính là thực sự bước tới đường cùng không có cái ăn phải ra ngoài ăn xin bị người đời phỉ nhổ, một kiểu chính là bọn tham ăn lười làm, ban ngày làm ăn mày còn ban đêm làm đạo tặc.
Càng đi về phía tây thì số lượng ăn mày rõ ràng càng tăng lên rất nhanh, đặc biệt là mấy tòa thành lớn. Điều này một phần là bởi vì t·hiên t·ai nhưng chủ yếu vẫn là do c·hiến t·ranh loạn lạc.
Nghe nói Binh Tiên Đinh Khải dựng cờ khởi nghĩa, kêu gọi quần hùng bốn phương đứng lên giành lấy thiên hạ. Vương Tử mặt rồng giận dữ, cho 100 vạn hùng binh tới bình định nhưng 1 năm nay không hề có tiến triển. Thậm chí Tác Châu nằm bên cạnh Kính Quốc cũng đã bị quân Khải Đế chiếm mất phân nửa rồi, điều này đối với hoàng tộc thực sự là kinh thiên sỉ nhục.
Các thế lực khác khắp thiên hạ tuy không trực tiếp dựng cờ khởi nghĩa nhưng đều đã bắt đầu khục khặc, nếu như triều đình không thể nhanh chóng bình định Kính Quốc thì kế tiếp chắc chắn là một hồi thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than.
Đây là những tin tức Lý An thăm dò được, đa phần đều là từ miệng bọn thương nhân vân du từ xa tới, còn như thật giả đúng sai thế nào, ẩn tình trong đó có bao nhiêu thì hắn chịu không biết được. Mấy chuyện phạm vi quốc gia đại sự thế này đối với hắn chẳng khác nào sao sáng trên trời, cơ bản là không nằm trong phạm vi suy nghĩ.
Vừa thong thả đi bộ vừa suy nghĩ ngẩn ngơ, chẳng bao lâu Lý An đã đi tới sâu trong con ngõ, hai bên là bức tường cao của hai tòa đại trạch phủ kéo dài không biết bao xa, trên trời mây trắng nuốt trăng, không gian tối tăm vắng vẻ.

Lý An vừa nghĩ nơi này quả thực phù hợp để g·iết người c·ướp c·ủa thì không ngờ từ cuối con đường truyền tới tiếng bước chân ngựa cùng tiếng xe ngựa kêu lóc cóc, theo sau đó là một cỗ xe ngựa lớn nhanh như chớp phóng tới.
Khoảng cách rất xa nhưng Lý An nghe rõ ràng rành mạch cuộc trò chuyện của mấy tên mặc áo đen cưỡi ngựa đi phía trước xe.
“ Nốt tên trước mắt là đủ chỉ tiêu đêm nay rồi.”
“ Nhưng hắn hình như không phải ăn mày đâu đại ca.”
“ Lo cái gì, mọi chuyện đã có công tử lo liệu, chúng ta chỉ cần làm việc là được.”
Lý An lắc đầu thở dài, chưa kịp mở miệng nói cái gì thì đối phương đã cưỡi ngựa tới ngay bên cạnh, một thanh lang nha bổng từ trên cao đánh vào cổ hắn. Nhìn góc độ hắn không phải muốn một chiêu g·iết c·hết Lý An mà chỉ muốn đánh ngất hắn mà thôi.
Không chút do dự, Lý An rút ra Bạch Luyện Kiếm, một chiêu Nguyệt Hoa Trầm Ảnh nhanh như chớp chém ngang.
Xoát xoát mấy tiếng, thanh Lang Nha Bổng trực tiếp b·ị c·hém làm hai, cùng với nó b·ị c·hém dứt còn có cả ngón tay cái của tên hắc y nhân.

Tên hắc y nhân đau đớn hét lên thảm thiết, trực tiếp từ trên ngựa rơi xuống, tại chỗ b·ất t·ỉnh nhân sự không biết được sống c·hết.
Một màn này nhanh tới mức khó tin, đám đồng bọn của tên hắc y nhân chỉ vừa mới chớp mắt một cái thì đồng bọn đã người cùng ngón tay mỗi cái một nơi làm bọn chúng sợ tới sững cả người.
“ Đi đi, ta không muốn dính dáng tới các ngươi.” Lý An khẽ lắc cổ tay một cái chấn rơi toàn bộ máu trên lưỡi kiếm rồi tra kiếm vào vỏ. Xong hắn cũng không thèm quản bọn hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện này nữa, ung dung rời khỏi nơi này.
Đám hắc y nhân ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, tới khi Lý An đã đi mất vẫn không có ai đứng ra ngăn cản Lý An.
Một tên hắc y nhân có vẻ là thủ lĩnh, xuống ngựa kiểm tra thấy tên bị Lý An chém đứt ngón tay còn sống thì thở dài: “ C·hết tiệt, không ngờ ở cái ổ chuột này cũng gặp được cao thủ. Đêm không còn sớm nữa, chúng ta còn phải tới Vạn Hương Lâu uống rượu, thiếu một người thôi đành lấy lão Thất lấp vào vậy.”
“ Đúng đấy đại ca, lão Thất không phải hay nói muốn vào Tuyệt Sinh Đường nhìn một lần con ả kia không mặc quần áo hay sao. Chúng ta đây toại nguyện cho hắn đi vậy.”
“ Đúng vậy!”
...

Đám hắc y lập tức hưởng ứng nhiệt tình, lập tức có hai tên tiến lên xung phong nhận việc vác tên hắc y b·ị c·hém đứt ngón tay đang b·ất t·ỉnh nhân sự lên. Một người khác nhanh chóng vén tấm rèm ở cửa xe ngựa.
Men theo ánh trăng sáng nhìn vào bên trong, không ngờ lại là mười mấy người b·ất t·ỉnh nhân sự đang nằm chồng chất lên nhau tới tận nóc. Trong số đó nam nữ đều có, đa phần đều ăn mày nhưng cũng không thiếu những người thôn dân từ nơi khác tới.
Đám người nhanh chóng nhét tên hắc y nhân đang b·ất t·ỉnh vào chỗ trống duy nhất trong xe ngựa sau đó buông rèm xuống thúc ngựa rời đi, chẳng bao lâu đã không còn bóng dáng. Nguyên địa chỉ còn một vũng máu nhỏ cùng với một đầu ngón tay bị cắt lìa.
Lại đi khoảng 15 phút, Lý An cuối cùng cũng đi hết đoạn đường tối tăm ra tới đường chính, lập tức vô số âm thanh cùng với ánh sáng ùa tới như n·ước l·ũ đổ ập lên người hắn, bóng tối sau lưng bị đẩy lui về rất xa.
“ Tuyệt Thế Đường Môn!” Lý An quay người nhìn về con hẻm tối đen ở sau lưng, trong lòng thở dài một cái.
Khoảng cách gần như vậy hắn tất nhiên nghe được tiếng thở cực kỳ khẽ của mấy chục người trong cỗ xe ngựa, nhưng cuối cùng hắn vẫn là lựa chọn không dính dáng tới. Bởi vì trên cỗ xe ngựa kia có vẽ một tiêu ký bằng mực đen, đó là hình của một con bò cạp, phần đuôi treo một chiếc đầu lâu người, đây là tiêu ký của Tuyệt Thế Đường Môn.
Trên giang hồ Tuyệt Thế Đường Môn được liệt vào ma môn, chuyên môn sử dụng độc dược cùng với ám khí, trong giang hồ tuyệt đối là một thế lực khổng lồ không ai dám chọc. Nghe nói môn chủ của Tuyệt Thế Đường Môn là một tên Nhị Châu Cảnh Luyện Khí Sĩ, một thân độc công xuất thần nhập hóa từng độc c·hết một vị Lục Huyết Luyện Thể Sĩ, nói chung là một cỗ thế lực lớn tới mức mà quan tri phủ cũng phải nể mặt mấy phần.
Mà Nguyệt Giang Thành chính là tổng bộ của Tuyệt Thế Đường Môn, Lý An còn muốn ở lại nơi này tìm kiếm người thân, cũng vì vậy mà hắn lựa chọn mặc kệ mấy chục người b·ị b·ắt trong cỗ xe ngựa kia.
Cổ nhân thường nói nhất mệnh quan thiên, trong thiên hạ không gì quan trọng hơn mạng người nhưng đối với kẻ như hắn mạng người cũng có nặng nhẹ sắp xếp. Hắn rất sẵn lòng nếu có thể cứu người khác một mạng, nhưng điều này phải được đặt trên tiền đề trước tiên là tính mạng của hắn và người hắn yêu quý không bị đe dọa cái đã.
Nếu an nguy bản thân cùng với người mình thương yêu không được bảo đảm, ngàn vạn n·gười c·hết trước mắt thì cũng làm sao? Liên quan gì tới hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.