Chương 110: Mỹ Nhân Xà
Bên trong con hẻm nhỏ, Lý An một thân một mình bị vây hãm giữa đám người Tuyệt Thế Đường Môn, dù là số lượng hay chất lượng hắn đều nằm ở thế yếu.
Từ giây phút tên Kim Huyết Kỳ vẫn luôn một mực âm thầm đi theo bảo vệ bạch bào công tử lộ diện, vấn đề đã từ chỗ Lý An có thể cứu được Lý Tiểu Hoa hay không trở thành hắn có thể toàn mạng mà rời khỏi nơi này không rồi.
Tên Kim Huyết Kỳ vận lên trạng thái kim thân xong âm thanh khắc khắc như hai miếng sắt ma sát vào nhau, hắc hắc cười: “Thanh kiếm của người này là bảo kiếm, ta g·iết hắn xong thì thiếu chủ xin hãy ban thưởng nó cho thuộc hạ nhé!”
“Được! Ta chỉ hứng thú với con khỉ nhỏ kia mà thôi.” Bạch bào công tử không cần suy nghĩ lập tức đồng ý, chiếc Khốn Kim Trác biến ảo đa đoan lập tức biến mất không chút giấu vết.
Cứ như vậy bọn hắn xem Lý An như một cái người đ·ã c·hết, trực tiếp phân chia bảo vật trên người hắn.
Bên kia, suy nghĩ trong đầu Lý An cấp tốc xoay chuyển, cuối cùng hắn không lựa chọn tiên hạ thủ vi cường đánh phủ đầu đối phương mà xoay người liền chạy, hai chân nhảy một cái liền nhảy lên nóc bức tường cao bên cạnh, hướng đám đông bên bờ sông liều mạng chạy tới, chỉ cần ra được nơi đông người kia thì hắn muốn trốn cũng không khó.
Tất nhiên đám người không thể cứ thế thành thật nhìn Lý An rời đi được, tên Kim Huyết Kỳ khinh miệt cười to, hai chân trực tiếp đáp ra một cái hố cạn, thân mình như một quả đạn pháo màu vàng kim phóng cao lên rồi đáp xuống trên bức tường ngay trước mặt Lý An. Không để Lý An có bất cứ sự phản ứng gì, hắn nhanh như chớp vượt qua khoảng cách chục mét, nắm đấm rực rỡ kim quang đấm thẳng tới.
Tốc độ đối phương quá nhanh, Lý An chỉ kịp cầm Bách Luyện Kiếm chém thẳng tới nắm đấm của y.
Thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn v·a c·hạm với kim quyền lại không thể phá vỡ được lớp da màu vàng kim kia, lực đạo khủng bố từ nắm đấm thông qua thanh kiếm truyền tới hai tay làm Lý An đau đớn hét thảm một tiếng, cơ thể trực tiếp b·ị đ·ánh bay xuống nóc tường, Bách Luyện Kiếm trực tiếp bị một quyền đánh rơi khỏi tay, cao cao bay lên trời.
Tên Kim Huyết Kỳ khựng lại thân hình, dù có trạng thái kim thân bảo vệ nhưng cũng không khỏi nắm tay đau nhói, hắn đang muốn bỏ qua đối thủ đoạt lấy thanh lợi khí thì đột nhiên con khỉ trắng kia đã nhanh như chớp nhảy lên đoạt lấy.
Bạch Hầu ở trên không vươn tay nắm lấy trường kiếm, sau đó cơ thể liều mạng xoay tròn, thanh bảo khí chém sắt như chém bùn hóa thành một vầng trăng sáng hình tròn cực lớn chém thẳng xuống đầu tên kim huyết luyện thể sĩ.
Lần này dù có kim thân hộ thể nhưng người này cũng không dại gì lựa chọn đứng yên cho người ta đánh, hắn dẫm mạnh một cái làm sập cả một đoạn tường, thân hình hiểm lại càng hiểm vừa vặn tránh thoát một kiếm Bạch Hầu quét tới.
Cơ thể Bạch Hầu ở giữa không trung không thể thu chiêu, Bách Luyện Kiếm trực tiếp chẻ dọc bức tường đá cao gần 3m phía dưới sau đó đâm thật sâu vào trong mặt đất, sắc bén tới độ dọa người.
Lý An nhanh chóng nhảy tới bên cạnh rút lên Bách Luyện Kiếm, Bạch Hầu leo lên đứng trên đầu hắn, hung ác nhe răng trợn mắt, hung tính đại phát.
Tên kim huyết kia nhìn bức tường trực tiếp bị một kiếm chém ra làm hai, ngoài mặt tuy không để lộ nhưng trong lòng không khỏi sợ hãi. Kim thân mang danh kim cương bất hoại không thể x·âm p·hạm nhưng đấy là tu luyện tới cảnh giới cao nhất mà thôi, lấy trình độ nhục thân của hắn cứng rắn ăn một kiếm kia chỉ sợ sẽ trọng thương, dù sao thanh bảo kiếm này cũng không phải vật phàm. Tất nhiên đây là dưới tình huống đối phương có thể chém trúng hắn cái đã, kim huyết cảnh vượt trội phàm huyết cảnh không chỉ ở phương diện phòng ngự đơn giản như vậy.
Hắn không muốn ở nơi này lật thuyền trong mương, quay lại nói với bạch bào công tử: “Thiếu chủ, chúng ta cùng ra tay tránh đêm dài lắm mộng. Tên này không đơn giản đâu, nếu để hắn thoát được khỏi đây đêm nay thì phiền phức lắm.”
“Ta cũng đang có ý này, trước tiên hãy để đám thuộc hạ đi lên mài mòn sức lực của hắn rồi hãy ra tay cũng không muộn.” Bạch bào công tử lắc tay, kim trác lại từ không hóa có nằm gọn trong tay y, kim quang trong bóng tối như một vầng mặt trời thu nhỏ.
Những lời này Lý An nghe được rõ ràng, trong lòng càng trầm trọng, đường ra dẫn tới đám đông lễ hội ngoài kia đã bị tên kim huyết chặn đứng, phía sau lại có tên bạch bào công tử cùng với mấy chục thủ hạ, hắn lúc này chẳng khác nào chim trong lồng, ba ba trong hũ.
Mọi chuyện rõ ràng đang rất tốt, hắn mắt thấy liền có thể gặp lại người nhà nhưng tại sao mọi chuyện lại đột nhiên diễn biến thành như thế này?
Mắt thấy hai bên lại muốn triển khai đại chiến, đột nhiên một giọng nữ nhân mềm mại như nhung đột ngột vang lên vô cùng không thích hợp.
“Hôm nay là ngày vui, các vị hà tất gì phải ở nơi này chém chém g·iết g·iết chứ! Chi bằng thay vì đấu kiếm thì hãy đấu thơ đi, dỡ tổn thương hòa khí giữa đôi bên.”
“Kẻ nào?” Tên kim huyết cảnh quát lớn một tiếng, đôi mắt như chuông đồng tìm kiếm xung quanh. Chẳng bao lâu hắn đã nhìn thấy trên mái một ngôi nhà cao cách đó khoảng 100m đứng lấy mấy người.
Đám người này cũng mặc áo đen, số lượng khoảng 5, 6 người, tất cả đều bịt kín khuôn mặt, thân hình trong bóng tối nhìn không rõ. Tuy nhiên căn cứ vào âm thanh vừa rồi, có thể chắc chắn rằng trong số này có một người là nữ nhân.
Đám hắc y lạ mặt thân pháp phi phàm, chớp mắt đã nhảy tới đầu tường, cùng với Lý An, đám người Tuyệt Thế Đường Môn tạo thành thế chân vạc.
“Đường Môn làm việc xưa nay chưa từng cần có người dạy bảo! Xin hỏi các hạ cao danh quý tính?” Bạch bào công tử dù tức giận vô cùng nhưng vẫn phải cố nén lại lễ độ chào hỏi, nếu như đối phương là người của thế lực lớn nào trong thành mà hắn lại lỗ mãng thì thật không hay.
Một người trong số hắc y vừa tới đi lên một bước, mỉm cười: “Chúng ta đều là hạng người vô danh, không dám làm bẩn lỗ tai của Vương thiếu chủ! Chúng ta chỉ muốn đứng ra giảng hòa mà thôi, thiếu chủ đại nhân đại lượng sao không bỏ qua cho vị tiểu huynh đệ này.”
Bạch bào công tử được gọi là Vương thiếu chủ thì trong lòng hừ lạnh một tiếng, đối phương đã biết thân phận của hắn mà còn dám ở trước mặt hắn làm trò, chẳng nhẽ cho rằng Tuyệt Thế Đường Môn hung danh hiển hách là ăn chay.
“Giấu giấu diếm diếm, vậy thì c·hết đi!” Vương thiếu chủ lạnh lẽo hét một tiếng, Khốn Kim Trác bay lên đầu hắn đón gió biến lớn tới đường kính hơn 3m, từ tâm của vòng tròn đột nhiên bắn ra một tia kim quang lớn như cổ tay, tốc độ nhanh kinh người, mục tiêu chính là đám hắc y nhân không rõ thân phận.
Nữ nhân vừa lên tiếng mảy may không sợ, một chiếc đuôi rắn phủ kín lớp vảy màu xanh ngọc bích không biết từ nơi nào xuất hiện chuẩn xác đập trúng kim quang.
Ầm một t·iếng n·ổ vang hòa cùng tiếng pháo hoa bắn lên trời, kim quang nổ tung bắn chói lọi bốn phía, đuôi rắn cũng bị phản chấn quật về phía sau trực tiếp đánh nát một góc mái ngói ở phía sau, dù vậy lớp vảy màu xanh ngọc bích tuyệt đẹp không hề bị xây xước gì.
Lý An đứng cách đó không xa không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, hắn tận mắt thấy rõ ràng đuôi rắn chính là phần thân dưới của một tên hắc y nhân lạ mặt, chính là nữ nhân vừa lên tiếng.
“Chẳng nhẽ là Mỹ Nhân Xà?” Lý An kinh nghi bất định, vô số hình ảnh xuất hiện ở trong đầu.