Dị Giới Thương Nhân

Chương 112: Giải độc




Chương 112: Giải độc
Nguyệt Hoa Thi Hội một năm tổ chức một lần cuối cùng cũng đã đi tới hồi kết thúc, năm nay không thể chọn ra được chủ nhân của danh xưng Nguyệt Hoa Công Tử người người kính ngưỡng kia, nghe nói hai vị thư sinh cuối cùng còn ở lại trên dòng sông bởi vì mến tài của đối phương nên kết bái làm huynh đệ, thi thố gì đó tự nhiên cũng là bất phân thắng bại.
Những chùm pháo hoa rực rỡ không gì sánh được mới đó còn tưởng như sẽ xé toạc trời đêm qua một con gió đêm thổi qua liền để lại không một chút dấu vết. Bầu trời đêm vẫn là bầu trời đầy ngôi sao mà vầng bạch nguyệt nhợt nhạt xa không thể với tới kia, những hào quang rực rỡ kia bây giờ chỉ còn tồn tại trong ký ức của người dân trong thành, ẩn nấp chờ đợi một năm trời để sang năm lại được tỏa sáng ngắn ngủi.
Hơn vạn con người mới đó chen chúc với nhau mà đứng tưởng chừng sắp trực tiếp lấp cạn Diệu Quang Hà tới nơi cũng đã ai về nhà người nấy, nguyên địa chỉ còn để lại cơ man nào là rác thải.
Bên trong con hẻm nhỏ cách Diệu Quang Hà không tính là xa, bóng đêm lại càng tăm tối, cơn gió đêm gầm rú liên hồi như tiếng quỷ khóc ma gào, Lý An đứng thẫn người ra trên nóc tường, hai đám hắc y nhân lạ mặt cứ như vậy đột ngột xuất hiện rồi đột ngột rời đi, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Dù Nguyệt Giang Thành có là đại thành đi chăng nữa thì luyện khí sĩ cùng với kim huyết luyện thể sĩ cũng không thể nào là mặt hàng phổ thông như rau cá ngoài chợ được, hai đám người rõ ràng thân phận không tầm thường chút nào.
Lý An không cam lòng vị tỷ tỷ mà mình khó khổ tìm kiếm hơn một năm nay lại cứ như vậy ở trước mắt bị đem đi nhưng một cơn chóng mặt ập tới triệt để dập tắt suy nghĩ cố chấp đuổi theo của hắn. Sợ ngã từ trên nóc tường xuống hắn nhanh chóng nhảy xuống dưới đường, hai chân vừa chạm đất liền không nhịn được dựa vào tường n·ôn m·ửa liên tục, một cảm giác suy yếu vô cùng quét dọc toàn thân làm lòng hắn lạnh toát.
“Xem ra mình trúng độc nặng hơn tưởng tượng nhiều, trước tiên rời khỏi đây đã! Cái danh Độc Môn đứng thứ hai Ngũ Linh Đế Quốc quả thật không phải là danh bất hư truyền.” Lý An hằn học nhổ một ngụm nước bọt lẫn máu xuống đất, không tiếp tục ở tại chỗ này do dự nữa mà ôm lấy Bạch Hầu sớm đã trúng độc b·ất t·ỉnh nhân sự chạy đi.
Đám người Đường Môn rời đi chẳng qua là bởi vì e ngại vị mỹ nhân xà kia thôi, hắn bây giờ trúng độc thực lực mười không còn một, nếu bọn hắn đi mà trở lại thì chỉ một tên thủ hạ bình thường thôi cũng đủ lấy mạng hắn rồi. Chỉ cần mạng nhỏ vẫn còn thì chuyện gì cũng có thể từ từ giải quyết, đây chính là tôn chỉ sống của Lý An hắn.
Chẳng mấy chốc con đường nhỏ đã trở lại dáng vẻ không một bóng người ban đầu, chỉ có mấy cỗ t·hi t·hể và máu tươi bên trên mặt đất minh chứng cho những gì vừa xảy ra là sự thật. Chỉ là cũng rất nhanh thôi, mấy tên lâu la chuyên môn phụ trách quét dọn của Tuyệt Thế Đường Môn tới nơi đây thu dọn dọn dẹp sạch sẽ, đảm bảo ngày mai người người tấp nập qua lại con đường này đ·ánh c·hết cũng không tin ngay tối qua thôi mặt đường dưới chân mình còn có một cỗ t·hi t·hể không đầu nằm đấy.
Quan phủ đối với chuyện giang hồ phân tranh như thế này xưa nay vẫn là không biết thì tốt nhất, biết thì giả vờ như không biết, chưa từng nhúng tay vào bao giờ.
Tuyệt Thế Đường Môn tuy không được xếp vào thập đại môn phái của đế quốc nhưng thực lực rất mạnh, uy danh trong giang hồ không hề thấp hơn thập đại môn phái chút nào. Điều này cũng không phải vì thực lực môn chúng mạnh mẽ thế nào mà do độc dược cùng với ám khí.
Sinh ý chủ yếu Đường Môn làm chính là buôn bán độc dược cùng với ám khí, v·ũ k·hí các loại cho các thế lực trên khắp giang hồ, thậm chí trong tối còn buôn bán cả với đám sơn tặc và quan phủ nữa. Cũng bởi vì vậy mà tài lực cùng với quan hệ của bọn hắn vô cùng kinh khủng, bình thường những thế lực khác dù mạnh hơn cũng sẽ không dám tùy tiện đắc tội với bọn hắn.
Dù sao thì cũng không ai muốn mỗi ngày uống nước ăn cơm đều phải đề phòng bị người ta hạ độc, tự nhiên tiếng tăm của đám Tuyệt Thế Đường Môn này trong giang hồ không được tốt đẹp gì. Nửa là ma môn nửa là thương gia thế lực.
Đêm đó sau khi mang theo Bạch Hầu rời khỏi con hẻm, Lý An một mạch không ngừng nghỉ chạy tới một nhà trọ khác nằm cách xa nhà trọ cũ hơn nửa cái Nguyệt Giang Thành ở lại, sau khi thay một bộ trang phục thư sinh lên người mới nhanh chóng chạy tới Vạn Linh Đường.
Ở Vạn Linh Đường tất nhiên sẽ có những phương thuốc giải độc đã được đóng gói sẵn hoặc là các loại đan hoàn giải độc, thuốc giả,… nhưng hắn không dám trực tiếp mua chúng. Hắn không ngây thơ tới nỗi cho rằng đám Đường Môn kia cứ như vậy mà buông tha cho hắn, nếu như hắn mua đan hoàn giải độc các loại ở Vạn Linh Đường thì khác gì lạy không tới ở bụi này, nói không chừng chân trước vừa bước khỏi cửa chánh thì chân sau đã bị người ta kề kiếm tận cổ, đừng quên Nguyệt Giang Thành này là thiên hạ của kẻ nào.
Độc dược là đám người Tuyệt Thế Đường Môn kia sử dụng mạnh ở chỗ xuất kỳ bất ý, độc tính không tới mức đụng vào tức tử, đây là chỗ may mắn của hắn. Bằng chứng chính là hắn sau khi trúng độc một đoạn thời gian liền cơ bản hồi phục lại như cũ, những vết phồng rộp trên da cũng đã biến mất hơn phân nửa.
Tuy nhiên nghĩ lại thì điều này cũng là hiển nhiên mà thôi, nếu như khói độc dùng để chế tạo bom khói có thể xuất kỳ bất ý đánh bất ngờ như vậy rồi mà còn mạnh tới nỗi hít vào một chút liền c·hết thì đám Đường Môn sớm đã đánh khắp thiên hạ không địch thủ rồi.
Tuy nhiên Bạch Hầu vẫn đang b·ất t·ỉnh nhân sự, hơn nữa tình trạng ngày một xấu đi, nếu không kịp thời giải độc có thể sống qua đêm nay hay không vẫn là khó có thể nói được. Điều này một phần bởi vì khả năng kháng độc của Bạch Hầu không bằng Lý An, một phần bởi vì nó chạy ở phía trước nên hít vào quá nhiều khí độc.
May mắn chính là bên trong Vạn Y Thần Sách có ghi chép một loại đan phương gọi là Nguyên Thanh Tán, tự xưng có thể giải trừ bách độc. Lý An liền tại Vạn Linh Đường mua ba phần dược liệu của Nguyên Thanh Tán, mỗi khi mua một loại dược liệu Nguyên Thanh Tán hắn lại tùy ý mua hai loại dược liệu của Thiên Tủy Ngọc Dịch để đề phòng bị Tuyệt Thế Đường Môn truy ra.
Hành động này không biết có đem lại tác dụng gì không nhưng dù sao cũng không thiệt hại gì, thôi thì cẩn tắc vô áy náy.
Ngay trong đêm đó Lý An trở về phòng trọ sắc hai phần Nguyên Thanh Tán, một phần cho bản thân dùng còn phần còn lại đút cho Bạch Hầu đang b·ất t·ỉnh nhân sự. Bản thân hắn sau khi uống thứ thuốc giải còn giống độc dược hơn cả độc dược kia quả nhiên tình trạng tốt lên rất nhiều, đoán chừng tĩnh dưỡng một thời gian liền hồi phục hoàn toàn. Bạch Hầu sau khi uống thuốc giải cũng ngừng co giật, da mặt từ màu trắng xám dọa người cũng dần trở về màu đỏ au vốn có.
Sáng ngày hôm sau.
Lý An rời khỏi giường đi lại mở ra cửa sổ, thấy ngoài trời mây đen vần vũ trời đất âm u, đã giờ Thìn rồi nhưng vẫn không thấy mặt trời đâu, ngoài đường người đi người lại cũng lác đác không có mấy. Con giông tuy chưa xuất hiện nhưng bóng ma của nó đã đè nặng lên khắp Nguyệt Giang Thành rồi.
Hắn hít sâu một hơi không khí đầy hơi nước rồi thở ra, quan sát một vòng phát hiện những vết phồng rộp trên da do trúng độc đã biến mất hoàn toàn.
Phía sau hắn, tiếng khỉ kêu hô hố vang lên khè khè, Bạch Hầu vừa muốn đứng dậy nhảy xuống giường liền choáng váng ngã bộp một tiếng, may mắn bên dưới có chăn đệm nếu không con khỉ nhỏ chỉ sợ vừa thoát khỏi kết cục trúng độc c·hết lại rơi vào cảnh bị ngã c·hết.
“Tiếp theo ta nên làm cái gì bây giờ?”
Lý An ngẩn người, bên ngoài, giọt giọt hạt mưa bắt đầu ầm ầm xối xả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.