Chương 113: Bạch Hầu dị biến
Cơn mưa rào mùa hạ chỉ có thể dùng 2 từ để miêu tả, dữ dội!
Mưa rơi rào rào trên mái ngói, mưa đổ ầm ầm trên đường đi, mưa xối ướt sũng bất cứ kẻ xấu số nào không đủ khôn ngoan để ở trong nhà vào giây phút này. Bầu trời bị ngàn vạn hạt mưa nuốt trọn, ngàn vạn hạt mưa bị cuồng phong bao phủ, lúc thì rơi từ trên trời xuống đất, lúc lại bị cuốn ngược từ dưới đất lên trời.
Khắp Nguyệt Giang Thành bị một màn mưa đục ngầu bao phủ, giữa thế giới với con người giống như bị đặt vào một tấm thuỷ tinh đục ngầu không chịu nổi. Thứ này nhoè nhoẹt vào với thứ kia, tất cả như bị nhúng thành một mớ hỗn độn ướt át.
Bên trong tổng bộ Tuyệt Thế Đường Môn, cơn mưa cũng giống như bị hung danh nơi này làm cho ảm đạm thất sắc đi mấy phần. Đây là một tổ hợp kiến trúc vô cùng lớn, đình đài lầu các đâu đâu cũng có, to nhỏ đủ loại nhưng phong cách kiến trúc vô cùng âm u quỷ dị, đa phần dùng những hoạ tiết như đao thương kiếm kích, quỷ dị ma quái để trang trí làm người ta nhìn vào có chút không được tự nhiên.
Bên trong Nghị Sự Đường, căn phòng diễn ra những cuộc họp quan trọng nhất Tuyệt Thế Đường Môn, hai nhóm người phân biệt đứng hai bên đối mặt nhìn nhau, không khí dương cung bạt kiếm hiện rõ mồn một.
Bên trên chủ vị, ngồi giữa hai đám người như muốn rút kiếm chém g·iết nhau tới nơi là một lão giả râu tóc bạc phơ, khuôn mặt xám xịt đầy mùi tử khí. Lão ta nhìn hai phe một cái rồi lắc đầu, lạnh lẽo cười: “Sao? Lão phu chưa c·hết mà các ngươi đã không nhịn được muốn phân chia gia nghiệp cả đời của ta?”
ẦM! ẦM! ẦM!
Ba tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc, ánh chớp loé lên trong căn phòng tăm tối làm khuôn mặt lạnh lẽo của những người ở đây càng trở nên đạo người. Trong số đó không ngờ lại có mấy khuôn mặt mà Lý An quen thuộc, một là khuôn mặt của tên Vương Tiêu Dạ đã bắt đi Lý Tiểu Hoa, một là khuôn mặt của tên công tử tự xưng là Thanh Phong Công Tử đã chỉ đường cho Lý An.
Hai người bọn hắn vừa vặn đứng ở hai trận doanh đối lập, vị trí đứng chỉ thấp hơn người dẫn đầu một chút.
ẦM! ẦM! ẦM!
Ba tiếng sấm nổ giống như trời đất đang thị uy, mưa rơi tưởng chừng như trút nước lập tức càng trở nên dữ dội, nước mưa phất thẳng vào khuôn mặt Lý An làm hắn cảm tưởng như đang bị ném đá vào mặt đau rát.
Hắn xưa nay vẫn luôn thích mưa, cơn mưa dữ dội như muốn lật ngược trời đất làm cho tâm trí hắn dịu lại đôi chút. Khuôn mặt vốn đã trắng bệch hứng ánh chớp lập loè càng trở nên không chút khí tức của người sống.
Tình thế của hắn lúc này thực sự là hỏng bét, dù không biết vì lý do gì nhưng Lý Tiểu Hoa đã bị một đại nhân vật của Tuyệt Thế Đường Môn bắt đi, một kẻ có thể được kim huyết luyện thể sĩ hộ tống bên cạnh thì không thể nào là môn chúng bình thường được, huống hồ bản thân hắn còn là một luyện khí sĩ vạn người mới có một? Cũng không biết Lý Tiểu Hoa chỉ là một cái dân đen làm sao lại đắc tội được với nhân vật bực này.
Tiếp theo chính là Ngữ Nương cùng với Liễu Thanh Nhi, hai người bọn hắn đi cùng với Lý Tiểu Hoa, nếu như Lý Tiểu Hoa đã g·ặp n·ạn rồi thì bọn hắn còn có thể an toàn?
Còn có đám hắc y nhân xuất hiện sau cùng với mỹ nhân xà kia nữa, rõ ràng cũng là một luyện khí sĩ, nhìn biểu hiện thì có vẻ không phải là một bọn với Đường Môn, vậy thì mục đích của bọn hắn là gì? Trước khi rời đi Mỹ Nhân Xà bảo Lý An tới miếu sơn thần ở ngoại thành, đây lại là chuyện gì?
Mọi chuyện trước mắt Lý An bây giờ đều là vô số dấu hỏi chấm không hề có manh mối để giải đáp, hắn lại thân cô thế cô, nói tiền không có nói quyền không xong, mọi vấn đề giống như đều đã bước vào ngõ cụt.
Dù có luôn tự nhận là người lạc quan thì ngay lúc này Lý An cũng không khỏi cảm thấy nản lòng thoái chí, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu mới phải.
Bên ngoài mưa lại gầm rú, sấm chớp lập loè làm vạn vật thất sắc.
Ở trên giường, Bạch Hầu yếu ớt vươn người nhảy xuống giường, Lý An vốn chỉ nhìn một cái rồi thôi nhưng không ngờ con khỉ nhỏ lại vươn tay vào chiếc túi vải nhỏ đặt trên bàn rồi từ bên trong móc ra một viên bảo thạch bán trong suốt phát ra hào quang màu xanh lam rực rỡ.
“Chuyện gì?” Lý An nghi hoặc, không biết là đang tự nói với mình hay là đang hỏi Bạch Hầu. Chiếc túi nhỏ kia được hắn dùng để chứa nội đan bạch miêu cùng với những viên đá nhỏ phát ra hào quang ngày đó Bạch Hầu tặng cho hắn, bình thường thứ đồ quan trọng này hắn sẽ buộc sát người nửa bước không rời nhưng đêm qua bởi vì bôi Nguyên Thanh Tán cho nên hắn đã cởi nó xuống, sau đó đủ thứ chuyện suy nghĩ trong đầu cho nên hắn cũng chưa buộc lại vào người.
Chỉ là không biết con khỉ nhỏ này hà cớ gì vừa tỉnh dậy không ăn không uống mà lại thò tay lấy miếng đá nhỏ ra để làm gì?
Trong con mắt kinh nghi bất định của Lý An, Bạch Hầu bắt đầu cầm viên bảo thạch đưa lên miệng sau đó… Răng rắc cắn từng miếng từng miếng nhỏ. Âm thanh răng nanh cắn nát bảo thạch lanh lảnh cao v·út, ngay cả tiếng sấm chớp kinh thiên bên ngoài cũng không thể lấn át được.
Bạch Hầu cứ như vậy chầm chậm gặm ăn viên bảo thạch, giống như trong tay nó không phải là một viên đá mà là mỹ vị ngon nhất trên trần đời, khuôn mặt tuy vậy lại vô cùng căng thẳng chứ không có chút hưởng thụ nào.
“Khoan….” Lý An vô thức vươn tay muốn ngăn cản, đột nhiên từ bên trong viên bảo thạch toả ra một dòng năng lượng vô hình càn quét khắp căn phòng.
Nói là vô hình bởi vì trong mắt Lý An hoàn toàn không phát hiện thứ gì nhưng trong cảm giác của hắn giống như có một cơn gió cực kỳ mạnh vừa quét ngang qua làm khắp người nổi da gà, nhịp tim hẫng lại một nhịp.
Không! Nói là cơn gió cũng không chuẩn xác, bởi vì tóc của hắn cùng với đồ đạc bên trong căn phòng không hề bị xê dịch chút nào. Chỉ là mỗi lần Bạch Hầu cắn vào viên bảo thạch thì có một thứ gì đó lại giống như gợn nước lan toả ra bốn phương tám hướng, giác quan siêu việt của hắn không nhìn thấy cũng không sờ vào được nhưng cơ thể hắn cảm nhận được rõ ràng.
Chuyện này nói ra vô cùng quái dị, cảm giác này cơ bản không phải là thứ cảm giác từ ngữ có thể miêu tả được.
Trong chớp mắt Bạch Hầu đã ăn xong miếng bảo thạch thứ nhất, nó không dừng lại mà nhanh chóng lấy viên bảo thạch thứ hai ra ăn ngấu nghiến, lần này là một viên bảo thạch màu trắng ngà.
Mỗi lần viên bảo thạch bị cắn vỡ một miếng Lý An liền cảm nhận được rõ ràng một dòng năng lượng quét ngang qua người mình, cảm giác thần kỳ làm hắn sững người không biết phản ứng như thế nào mới phải.
Nước mưa vẫn tuôn xối xả, ồ ạt bị gió tạt vào trong căn phòng làm sàn nhà ướt sũng, trong không khí đầy hơi nước ẩm ướt.
Khoảng ba phút sau, Bạch Hầu đã một mạch ăn xong 4 viên bảo thạch đột ngột cơ thể giống như bị sét đánh co giật liên hồi sau đó ngã bịch xuống sàn nhà.
Lý An kinh nghi bất định tiến lại xem xét, đột nhiên con người co rút lại cực hạn, khuôn mặt bởi vì kinh hãi mà méo sệch đi như người sống nhìn thấy ma.
Trong cái nhìn kinh hoàng của hắn, cơ thể Bạch Hầu đang dùng tốc độ mắt thường còn có thể thấy được phình to lên, đúng vậy! Chính là phình to lên theo đúng nghĩa đen, giống như một quả bóng bị người ta thổi hơi vào.
Cơ thể lông lá của con khỉ nhỏ vốn chỉ cao chưa tới 50cm chậm chậm biến lớn, 70cm, 90cm, 1m, 1m2......