Dị Giới Thương Nhân

Chương 118: Đoàn viên




Chương 118: Đoàn viên
“Các ngươi mau lui ra đi, không có gì đâu! Chỉ là ta bảo Lý đại ca biểu diễn công phu mà thôi.” Ninh Thanh Hàn ho khan mấy tiếng, vội vàng đứng ra đuổi đám thuộc hạ ra ngoài, khuôn mặt vì bụi đất mà trở nên lấm lem hết cả.
Đám thuộc hạ dù cho trong lòng có nghi ngờ nhưng chủ nhân đã nói như vậy rồi bọn hắn cũng không thể nào cứ ngoan cố cầm kiếm cầm gươm đứng đấy được, lũ lượt kéo ra bên ngoài. Dù vậy cung thủ ở trên mái nhà phía xa vẫn không rời khỏi vị trí, chỉ là cung tên trong tay đã buông xuống.
Lý An cũng biết là mình lỗ mãng, bình thường hắn tuyệt đối không phải loại người tùy tiện động thủ như vậy nhưng chuyện này liên quan tới an nguy của người nhà hắn khiến hắn nhất thời mất bình tĩnh.
Ninh Thanh Hàn nhìn chiếc bàn b·ị đ·ánh cho nát bươm lén nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Từ hôm Lý muội muội m·ất t·ích tới nay ta không hôm nào ngon giấc, chỉ là thực sự Tuyệt Thế Đường Môn ở Nguyệt Giang Thành giống như là ông trời, nơi nơi đều là địa bàn của bọn hắn, Ninh gia ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, dù sao còn phải nhìn sắc mặt bọn hắn kiếm cơm, ngươi cũng đừng trách cha cùng các huynh của ta, bình thường dù ta có bị Vương Tiêu Dạ trêu chọc đụng chạm cha ta cũng chỉ dám mắng thầm mấy câu rồi thôi.”
“Đại huynh của ta đã hỏi thăm bằng hữu trong Tuyệt Thế Đường Môn rồi, không ai thấy Ninh Tiêu Dạ đem về bất cứ một người nào cả. Nguồn tin tới từ rất nhiều nơi, có quản sự, có người hầu, có hộ vệ, có của những người bán hàng trước cửa tổng bộ Đường Môn, đoán chừng không thể sai được! Đại huynh ta nói chỉ tra được người bị Vương Tiêu Dạ bắt về đều sẽ ném vào Tuyệt Sinh Đường nhưng..."
" Nhưng?" Lý An hít sâu một hơi, tới giờ này rồi mà đối phương vẫn còn tâm trạng kéo khẩu vị của người khác?
Ninh Than Hàn thở nhẹ một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi trả lời: " Khi ta hỏi Tuyệt Sinh Đường ở nơi nào thì đại huynh trước giờ yêu thương ta hết mực không nói không rằng đột nhiên tát ta một cái thật mạnh sau đó bắt ta thề không bao giờ được liên quan nửa điểm với cái gọi là Tuyệt Sinh Đường này nữa. Huynh ấy còn nói đã cho ta cùng với người nhà Lý muội muội một câu trả lời chính đáng rồi, còn như cứu người? Đừng nói là một cái Ninh phủ, dù có là quan phủ cũng vô dụng! Nếu như ta còn giám điều tra Tuyệt Sinh Đường thì kết quả chính là Ninh Phủ máu chảy thành sông, gà chó không yên."

Giọng nói của nàng ta càng ngày càng nhỏ, bên trong hoàn toàn không còn chút hống hách tự tin nào trước đó mà chỉ toàn là bất lực, có thể thấy được nàng ta thực sự đã cố gắng hết sức mình rồi!
“Tuyệt Sinh Đường?” Lý An hỏi lại, đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe tới 3 từ này, mỗi khi có người nói tới 3 từ này đều không tự chủ mà thấp giọng xuống làm hắn vô cùng nghi hoặc.
“Từ lâu rồi đã có một tin đồn, nói Đường Môn chuyên môn b·ắt c·óc ăn mày cùng với thôn dân từ ngoại thành tới đem vào Tuyệt Sinh Đường để thử nghiệm độc cùng với ám khí do bọn hắn sản xuất! Tất nhiên đây chỉ là lời đồn không có căn cứ mà thôi, quan phủ cũng không đả động gì đến cho nên ta cũng không chắc đó là thật hay giả nữa, nhưng mà chuyện ăn mày cùng với thôn dân m·ất t·ích tuyệt đối là sự thật.”
Lấy thế lực của Tuyệt Thế Đường Môn ở Nguyệt Giang Thành cùng những vùng lân cận, muốn che giấu một nơi làm việc tán tận lương tâm như vậy cũng không phải là khó khăn. Lý An nhớ tới đêm đó ở trong hẻm nhỏ gặp đám Đường Môn kia, hắn đoán chừng lời đồn này quá nửa là thật. Nếu như Lý Tiểu Hoa b·ị b·ắt tới trong đó chẳng phải lành ít dữ nhiều?
Nên biết đã hơn 1 tuần từ ngày Lý Tiểu Hoa bị người Đường Môn bắt đi rồi, dù có là người lạc quan đi nữa Lý An cũng không giám đoán chắc liệu tỷ tỷ mình còn ở trên đời không? Dù sao Lý Tiểu Hoa cũng chỉ là một tiểu cô nương yếu ớt 19 tuổi.
Chuyện này sao mà càng ngày càng hỏng bét, Lý An lắc đầu tạm thời không nghĩ tới nữa, nhìn người đối diện hỏi: “Ngươi có nghe tỷ tỷ của ta nói tới người thân của tỷ ấy đang ở đâu không?”
“Tưởng ngươi không hỏi chứ! Đi theo ta.” Ninh Thanh Hàn miễn cưỡng mỉm cười một cái, dẫn theo Lý An rời khỏi hoa viên, men theo con đường nhỏ đi tới trước một khu tiểu viện độc lập thanh u nằm bên cạnh chiếc hồ nhỏ, phía sau có một rừng trúc xanh um rì rào theo gió vô cùng xinh đẹp, quả là một nơi hiếm có giữa thành thị đông đúc.

“Ta vẫn chưa nói với Bá Mẫu chuyện Lý Tiểu Hoa b·ị b·ắt cóc đâu.” Ninh Thanh Hàn gõ cửa tiểu viện một tiếng, quay sang nói với Lý An như vậy rồi đi tới bên bờ hồ đứng chờ.
Khoảng 2 phút sau, cánh cửa tiểu viện được mở ra từ bên trong, Liễu Thanh Nhi đột ngột nhìn thấy khuôn mặt ngày mong đêm nhớ đứng ở trước mặt, nhất thời ngẩn người không biết nên làm gì cho phải.
“Mẫu thân ở đâu?” Lý An hơi mỉm cười hỏi thăm.
“Lý đại ca! Mẫu thân ở bên trong.” Liễu Thanh Nhi lúng túng một lát mới vội vàng mời Lý An vào nhà, lúc nói tới hai chữ mẫu thân nàng không nhịn được mà hơi lo lắng trong lòng một chút, dù sao chuyện Ngũ Nương nhận nàng làm con nuôi chỉ có Lý Tiểu Hoa một người có mặt, lỡ như Lý đại ca lại không đồng ý thì thế nào, nàng còn không quên mất bản thân là t·ội p·hạm g·iết người bị quan phủ truy nã đâu.
Chỉ là từ đầu tới cuối Lý An đối với cách xưng hô kỳ lạ của Liễu Thanh Nhi hoàn toàn không để ý làm cho nàng vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm nhưng cũng có đôi chút lạc lõng trong lòng, cảm xúc của mình ngay cả tiểu cô nương này cũng không tài nào hiểu nổi.
Lúc Lý An bước vào nhà cũng là lúc Ngũ Nương nôn nóng đi ra sân, nhìn mẫu thân lâu ngày không gặp, sắc mặt hồng nhuận, hai mắt sáng trong, thần thái tươi tỉnh, cả người bừng sức sống làm Lý An thở nhẹ một hơi. So với tình trạng sống dở c·hết dở một năm về trước thì Ngũ Nương bây giờ giống như là một con người khác vậy, điều này làm cho hắn bớt lo lắng đi phần nào.
Một năm thời gian nói dài không dài nhưng nói ngắn tuyệt đối không ngắn, ngàn dặm đường xa nói khó đi không khó nhưng nói dễ đi cũng tuyệt đối không dễ, hôm nay tại đất khách quê người gặp lại người chí thân, Lý An vốn tưởng trong lòng mình sẽ kích động, cảm động, vui mừng nhưng hóa ra không phải, chỉ có một cảm giác nhẹ nhõm khi hoàn thành trách nhiệm.

“Nhi…tử?” Ngũ Nương hai mắt lập tức đẫm lệ, run rẩy đưa tay khẽ chạm vào khuôn mặt con trai, giống như sợ trước mắt chỉ là ảo ảnh do mây khói đan thành, đụng vào một cái liền sẽ bay mất.
Thời gian bà ở bên cạnh con trai của mình rõ ràng nhiều hơn thời gian chia cắt rất nhiều nhưng không biết vì sao đối diện với kẻ có dáng người to lớn trước mặt này bà lại cảm thấy xa lạ quá đỗi, đây thực sự là Nhị Ngưu suốt ngày quanh quẩn bên chân đòi bú đó ư?
“Nhi tử bất hiếu để người chịu khổ rồi!” Lý An mỉm cười nắm lấy tay mẫu thân, nhỏ giọng nói.
Ngũ Nương liên tục lắc đầu nói không khổ không khổ, rằng cuộc sống trong Ninh phủ so với trước kia sung sướng hơn không biết bao nhiêu lần, mỗi ngày mở mắt ra không phải lo hôm nay có cái ăn hay không mà bây giờ đã phải lo ăn gì cho không ngán rồi.
Liễu Thanh Nhi ngoan ngoãn đứng một bên nhìn cảnh gia đình đoàn viên, trong lòng cũng ấm áp, nàng sớm đã coi đây là gia đình của mình rồi.
Một nhà ba người nhanh chóng đi vào trong nhà, Ngũ Nương khăng khăng tự mình xuống bếp nấu cho Lý An một ấm trà, hắn ngăn mãi không được chỉ có thể ngồi ở trên bàn chờ đợi.
Ngồi đối diện với hắn còn có Liễu Thanh Nhi, tiểu cô nương trông giống như con dâu về ra mắt mẹ chồng, tay chân không biết nên đặt đâu mới phải.
“Không…không phải muội lười nhác đâu! Là mẫu thân nằng nặc đòi tự tay làm.” Cuối cùng Liễu Thanh Nhi không nhịn được mà mở miệng phân bua.
“Ta biết mà, bởi vì biết muội chăm chỉ cho nên mới dẫn muội theo để chăm sóc cho mẫu thân. Một năm nay đã xảy ra những chuyện gì, kể rõ ràng cho ta nghe đi. Tuyệt đối không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào, dù cho muội cho rằng chuyện đó không quan trọng cũng phải kể.” Lý An mỉm cười trấn an, trầm giọng dò hỏi.
Liễu Thanh Nhi hít sâu một hơi rồi bắt đầu êm giọng kể: “Hôm đó sau khi bị chia cắt ở…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.