Dị Giới Thương Nhân

Chương 117: Ninh Phủ




Chương 117: Ninh Phủ
Ninh Phủ là một trong những toà trạch viện bề thế nhất trên con đường này, dù chỉ đứng ở ngoài đường lớn nhìn vào mà thôi, những bức tường bao cao hơn 3m được sơn màu trắng tinh sạch sẽ, đại môn to lớn ghép lại từ 2 cánh cửa sắt nặng trịch bao giờ cũng đóng chặt, 4 con sư tử đá uy phong gầm thét vào bất cứ ai dám cả gan tới gần, từng dãy hộ vệ gươm giáo sáng trưng qua lại như quan phủ bắt c·ướp, nhiêu đó thôi là đủ để người ngoài tưởng tượng được Ninh gia giàu có tới mức nào.
Nhưng dù trí tưởng tượng của nhà ngươi có phong phú tới đâu thì những gì ngươi tưởng tượng ra vẫn còn quá ít, Ninh Phủ làm nghề buôn bán dược liệu đã hơn 300 năm, đã truyền qua năm đời, ngay cả Ninh gia gia chủ cũng không thể nào biết được rốt cuộc mình có bao nhiêu giàu có nữa là huống chi người ngoài.
Gia chủ Ninh gia có 4 người con, 3 đứa con trai nhưng chỉ có duy nhất 1 đứa con gái tên là Ninh Thanh Hàn, dù trong lòng đã dặn không được chiều hư con nhưng cô con gái này nhưng nàng ta lúc nào cũng được cưng chiều hết mực, tới nỗi nàng ta xưa nay chưa từng biết tới khái niệm phật ý là gì.
Tuy nhiên mấy ngày hôm nay Ninh gia đại tiểu thư lúc nào cũng mặt ủ mày chau, vị bằng hữu phương xa nàng khó khăn lắm mới kết bạn được cứ thế ở ngay trước mắt nàng không biết b·ị b·ắt đi nơi nào rồi. Trong lòng nàng vô cùng, vô cùng tức giận nhưng nhiều hơn nữa là cảm thấy tội lỗi.
Ngày hôm nay khi nàng đang ở trong ngự hoa viên ngẩn ngẩn ngơ ngơ thì gia nhân chạy vào bảo là có một nam tử tới tìm, người này ăn mặc giống như là thợ săn bình thường, đầu đội nón rộng vành nhìn không rõ dung mạo, ngay cả gia nhân cũng khuyên nàng nên mặc kệ hắn.
“ Hắn bảo hắn họ Lý?” Ninh Thanh Hàn có chút không chắc chắn hỏi.
“ Dạ bẩm, đúng là như vậy.” Gia nhân thành thật đáp.

“ Dẫn hắn vào đây đi!” Ninh Thanh Hàn đặt chén trà đã nguội xuống bàn, đứng đậy chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn rồi yên lặng ngồi chờ.
Cứ như vậy Lý An được một nô tỳ tuổi còn rất trẻ, tóc buộc hình sừng dê, trên người mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt chấm đất dẫn tới một hoa viên rực rỡ màu sắc.
Vừa bước qua cánh cửa gỗ được mở hé, vô số màu sắc, mùi hương, tiếng động đổ ập tới từ bốn phương tám hướng làm cho Lý An có chút sững sờ. Giữa rừng hoa, một thiếu nữ mặc bộ váy dài màu đỏ đang thẳng lưng ngồi chờ, khuôn mặt dạt dào sức sống hiện rõ vẻ trầm trọng, dù vậy vẫn có một thứ gì đó toả ra từ trên khuôn mặt của nàng, Lý An chỉ có thể gọi đó là khí chất, ngoài ra hắn không nghĩ ra được từ nào khác cho phải.
Ninh Thanh Hàn thấy người lạ mặt đi vào, không chờ được mà đứng dậy đi tới mấy bước hỏi: “ Ngươi có biết Lý Tiểu Hoa hay không?”
“ Đó là tỷ tỷ của ta.” Lý An thận trọng đáp, không dám bước lên quá gần chỉ sợ khiến đối phương nghi ngờ mình.
“ Ngươi chính là người kia? Khoan đã nào, ta để ở đâu nhỉ?” Ninh Thanh Hàn a một tiếng rồi từ trong ngực lấy ra một tấm giấy được gấp nhỏ lại chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Dù có đ·ánh c·hết Lý An cũng không ngờ được tờ giấy sạch sẽ được gấp gọn lại, bên trên còn vương mùi hương kia lại là tấm truy nã của hắn, bên trên vẽ phác hoạ chân dung của hắn còn có mấy dòng chú thích viết bằng mực đen nằm bên cạnh dấu triện đỏ tươi của quan phủ Ngũ Linh Đế Quốc.

Ninh Thanh Hàn mở tờ giấy ra đưa lớn trước mắt, hất đầu bảo Lý An: “ Cởi ra đi!”
Thái độ này sao giống như đang ra lệnh cho hạ nhân trong nhà quá vậy?! Lý An không tính toán với tiểu cô nương, nếu đối phương đã biết rồi thì hắn cũng chẳng cần giấu làm gì, như vậy mọi chuyện cũng trở nên đơn giản không ít, hắn cởi sợi dây buộc dưới cằm rồi lấy chiếc mũ xuống.
Hắn thấy Ninh Thanh Hàn một mực nhìn hắn chằm chằm, miệng hơi hé ra thành một khe hở cực kỳ hẹp, hai mắt đăm đăm không chớp lấy một cái. Khoảng 10 giây sau, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi: “ Thế nào?”
“ À.. ừ... đúng rồi!” Ninh Thanh Hàn gấp rút gật đầu, theo thói quen định gấp tờ giấy nhét lại vào ngực áo nhưng rồi lại thôi, cuối cùng đặt tờ giấy xuống bàn.
“ Mời ngồi!” Nàng ta hắng giọng ho một cái, chỉ cái bàn đá bên cạnh.
Sau khi hai người phân chủ khách ngồi xuống, Lý An không uống trà cũng không nói lời thừa thãi, thẳng thắn hỏi thẳng: “ Ngày hôm đó tại Nguyệt Hoa Thi Hội, ta thấy tiểu thư cùng với tỷ tỷ của ta ngồi trên cùng một con thuyền. Sau khi hai người vừa lên bờ thì tỷ tỷ của ta bị một đám hắc y nhân bắt đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Đến rồi! Trong lòng Ninh Thanh Hàn đánh bộp một cái, biết sớm muộn gì mình cũng phải đối diện với lỗi lầm của bản thân. Nàng châm chước từ ngữ: “ Ta.. xin lỗi!”

“ Ta tới đây không phải để nghe lời xin lỗi! Tỷ tỷ của ta bị người của Tuyệt Thế Đường Môn bắt đi! Bị một người tên là Vương Tiêu Dạ cùng với thủ hạ của hắn bắt, là một tên tuổi khoảng 2 mươi mấy, dáng người cao gầy, là một luyện khí sĩ!” Lý An vỗ phốc xuống bàn một cái, lạnh giọng.
“ Quả nhiên là hắn!” Ninh Thanh Hàn nhỏ giọng tự nhủ nhưng không thể thoát khỏi lỗ tai của Lý An, tuy nhiên không đợi hắn phản ứng nàng ta đã nói tiếp, giọng điệu vô cùng quyết liệt: “ Ta biết ngươi muốn gì! Hôm đó chúng ta ở trên Nguyệt Hoa Thi Hội v·a c·hạm với Vương Tiêu Dạ, vốn tưởng chỉ là chút chuyện nhỏ không ngờ tên đàn bà kia lại làm ra chuyện khốn kh·iếp bực này. Ta đã đi cầu cha của ta nhờ ông giúp đỡ tìm người rồi nhưng….”
“ NÓI TIẾP!” Lý An không còn kiên nhẫn ngồi nghe vị tiểu thư lá ngọc cành vàng này dòng dài giải thích nữa, không nhịn được đứng dậy có chút to giọng quát.
“ CHA TA NÓI LÀ CHUYỆN NÀY KHÔNG THỂ DÙNG TIỀN ĐỂ GIẢI QUYẾT ĐƯỢC!” Ninh Thanh Hàn đứng phắt dậy quát lớn trả lời, chỉ là càng về sau nàng càng nhỏ giọng, cuối cùng lý nhí nói: “ Cha ta nói Tuyệt Thế Đường Môn là người trong giang hồ, Ninh gia là thương nhân không thể đụng chạm tới bọn hắn được, nếu như không cẩn thận sẽ dính tới hoạ sát thân.”
“ Vậy cô cứ mặc kệ tỷ tỷ của ta rồi ngồi đây uống trà ngắm hoa?” Lý An hít sâu một hơi rồi ngồi xuống nói, động tĩnh vừa rồi đã khiến đám hộ vệ Ninh Phủ tuốt gươm đứng chờ bên ngoài hoa viên rồi, nếu hắn còn có bất cứ hành vi mang xu hướng b·ạo l·ực nào nói không chừng kế tiếp chính là một hồi tên bay vù vù.
“ Làm sao có thể cứ! Ta đã nhờ ca ca của ta điều tra rồi, huynh ấy là một luyện thể sĩ, quen biết rất nhiều nhân vật lợi hại, năm ngoái còn từng đ·ánh c·hết một con hổ.” Ninh Thanh Hàn thao thao bất tuyệt, chớp mắt ở giữa đã quay ngoắt chủ đề 180 độ.
Lý An có chút đau đầu rồi, vị Ninh gia tiểu thư này nói cũng không khỏi quá nhiều thôi, toàn những điều vô nghĩa: “ Rồi sao nữa! Tỷ tỷ của ta hiện tại như thế nào?”
“ Ca ca ta nói không tra được!”
Lý An cơ hồ là muốn trực tiếp rút kiếm cho tiểu cô nương này một kiếm, người một nơi đầu một nơi, làm sao mà tỷ tỷ của hắn lại kết giao với loại người này cơ chứ! Trong cơn tức giận đột ngột bùng phát, hắn không nhịn được mà vỗ mạnh một cái, chiếc bàn đá nặng mấy trăm cân lập tức b·ị đ·ánh thành đá vụn đổ sập xuống, bụi mù bay đầy trời.
Lập tức từ bên ngoài hoa viên chạy vào mấy chục tên hộ vệ mặc đồng phục màu xám bao vây Lý An lại, trong tay bọn hắn lăm lăm đao kiếm, trên mái nhà gần đó còn có cung thủ đang nhắm bắn. Không khí giương cung bạt kiếm lập tức bao trùm lấy nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.