Chương 120: Tiếng súng giữa trời đêm
Vào một buổi chiều chập choạng tối của 2 ngày sau, cửa lớn miếu sơn thần đón tiếp một vị khách không mời mà tới, nói là không mời mà tới cũng không đúng cho lắm bởi vì thực ra hắn có được ‘mời’.
Lý An thận trọng bước vào trong căn miếu cũ sập sệ, lấy giác quan của hắn thì từ xa đã có thể xác định là bên trong miếu sơn thần căn bản không có người nào, thậm chí đống lửa đốt ở chính điện cũng sớm đã không còn chút hơi ấm. Dù vậy hắn vẫn làm bộ làm kịch.
Trước khi tới căn miếu hoang này Lý An cũng đã dò hỏi một chút, ngày trước gần căn miếu này có một thôn làng nhỏ, ngôi miếu này được dân làng dựng lên để thờ cúng sơn thần thổ địa, sau này ngôi làng kia bị l·ũ q·uét cuốn trôi, n·gười c·hết thì c·hết người sống thì tha hương, ngôi miếu này còn suýt nữa bị người ta đốt, sau đó thì hoang vắng tới tận bây giờ.
Đây là thông tin duy nhất Lý An thu thập được qua mấy ngôi làng gần đó, xem ra nơi này đã có từ lâu rồi hoàn toàn không hề có bất thường gì. Đoán chừng đây chỉ là một nơi gặp mặt tạm thời được đám người kia chọn trúng mà thôi.
Lý An bước thẳng tới trước bức tượng sơn thần không đầu ngay chính điện, hắng giọng: “Có người bảo ta muốn cứu người thì tới đây!”
Đáp lại lời nói của hắn chỉ là vô tận im ắng, hắn ngửa đầu lên nhìn thấy xà ngang trên đầu giăng đầy mạng nhện, một con bọ nhỏ đang loay hoay trong tấm mạng nhện khổng lồ, chỉ là nó càng dãy dụa thì mạng nhện bám vào càng chắc xung quanh có mấy con nhện to khủng kh·iếp đang nhìn chằm chằm.
“Có ai không?” Lý An hắng giọng gọi to một tiếng nữa, đáp lại vẫn là một chuỗi im ắng kéo dài, phía xa vang lên tiếng chó hoang sủa loạn điếc cả tai.
Lý An ở trong miếu hoang sờ soạn cả buổi xem có để lại ấn ký hay lời nhắn nào hay không nhưng tìm kiếm tới khi trời tối đen vẫn không có kết quả. Tới mức này rồi thì có thể khẳng định bên trong miếu sơn thần căn bản là không để lại thứ gì, dù sao nếu như ngay cả hắn cũng không tìm ra được thì trên đời này cũng chỉ sợ không có mấy người tìm ra.
Trước khi tới đây hắn đã suy nghĩ tới rất nhiều trường hợp, cũng đã chuẩn bị tinh thần phải tử chiến một trận nhưng cuối cùng kết quả lại như thế này đây, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng hắn vẫn không tránh khỏi một trận hụt hẫng. Rốt cuộc thì thế lực bí ẩn này có mục đích gì, liệu bọn chúng có thể giúp hắn cứu Lý Tiểu Hoa ra hay không?
“Xem ra phải thực hiện phương án dự phòng rồi! Trước hết đi b·ắt c·óc đám người lâu la của Đường Môn rồi dụng hình tra hỏi, nếu không được nữa thì tìm đám có chức có quyền, thiết nghĩ tìm ra vị trí của Tuyệt Sinh Đường cũng không phải quá mức khó khăn. Nhưng vấn đề chính là làm sao từ trong đó cứu được người ra, ta một mình làm sao có thể đối đầu với một môn phái khổng lồ của Đường Môn được?” Lý An đứng trước cửa miếu sơn thần ngửa đầu nhìn trời đêm, trong lòng không ngừng tự hỏi. Thời gian 10 ngày trở lại đây thực lực của hắn ngày đi ngàn dặm, hôm qua đâu bằng hôm nay, hắn có tự tin nếu như bây giờ rơi vào tình cảnh trong con hẻm nhỏ bên cạnh Diệu Quang Hà vẫn có thể ung dung trốn thoát không tổn hại một sợi tóc, cứu được tỷ tỷ từ trong tay kẻ ác cũng không phải là không thể.
Nhưng hắn còn chưa ngu ngốc tới nỗi nghĩ rằng mình có thể một thân một mình đánh vào hang ổ kẻ thù rồi đem người bình an rời đi.
Tuy nhiên chuyện tới nước này rồi cũng chẳng còn cách nào khác, trước mắt cũng chỉ có thể tới bước nào đi bước nấy.
Lý An lên ngựa chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghiêng tai về một phía lắng nghe, trên khuôn mặt hiện lên nghi hoặc cùng không chắc chắn. Hình như hắn vừa nghe thấy một tràng t·iếng n·ổ thì phải, âm thanh ầm ầm giống như tiếng sấm chớp nhưng số lượng nhiều lắm, gần như là vang cùng lúc.
Nên biết nơi này là một vùng rừng núi hoang vu, bán kính trăm dặm xung quanh tuyệt nhiên không hề có dấu vết của người sống, thậm chí càng đi sâu vào trong rừng nữa thì chính là rừng nguyên sinh chưa từng đặt dấu chân người. Giữa rừng thiêng nước độc như thế này lại là đang giữa đêm, không gian yên tĩnh tới mức nào có thể tưởng tượng được, ngoại trừ cực kỳ hữu hạn tiếng sói tru cao v·út thỉnh thoảng mới vang lên thì hoàn toàn không có âm thanh gì khác, không tiếng côn trùng, không tiếng gió thổi, im ắng tới mức làm người ta áp lực, hít thở thôi cũng khó khăn.
Dưới hoàn cảnh như thế này, giác quan của Lý An còn n·hạy c·ảm gấp bội bình thường nhưng hắn không dám chắc những t·iếng n·ổ kia là thật hay giả nữa, thực sự quá mức hư ảo, nói không chừng chỉ là tiếng máu tươi chảy trong huyết quản của hắn mà thôi.
Đúng lúc này hắn lại nghe thấy một tràng t·iếng n·ổ khác nữa, vẫn cảm giác hư ảo gần như không tồn tại kia nhưng lần này Lý An dám chắc chắn nó truyền tới từ bên ngoài chứ không phải âm vang bên trong cơ thể của mình.
“Âm thanh truyền tới từ trong rừng sâu, khoảng cách đoán chừng phải hơn 10 dặm?!” Lý An lầm bầm, do dự một chút rồi bỏ lại ngựa, thân hình nhanh chóng chạy càng sâu vào trong rừng.
Miếu Sơn Thần này là một nơi hoang vu bình thường chỉ có chim chóc rắn rết trú ngụ, đám người thần bí bảo Lý An tới nơi này tất nhiên có liên quan tới nơi đây, âm thanh truyền tới từ xa này rất có thể cũng có liên quan tới bọn hắn.
Bởi vì gần Miếu sơn thần vốn có một thôn trang cho nên mới có một con đường đất nối liền tới thành trấn gần đó, dù đã nhiều năm không tu sửa gì nhưng ít ra vẫn có thể chầm chậm cưỡi ngựa được. Còn như từ miếu sơn thần càng vào sâu trong rừng thì hoàn toàn là rừng nguyên sinh chưa từng có dấu chân người rồi, cổ thụ san sát như nêm, dây leo ngang dọc như lưới, khắp nơi đều là đá tảng cùng thân cây đổ mục, hoàn cảnh như vậy người bộ hành còn khó nữa chứ nói gì tới cưỡi ngựa.
Cứ khoảng 5-10 phút thì những t·iếng n·ổ bí ẩn kia sẽ đồng loạt vang lên một lần, trong hoàn cảnh im ắng trống trải như thế này, Lý An dựa vào thính giác siêu việt phàm nhân của mình nhanh chóng tiếp cận nguồn gốc của những t·iếng n·ổ. Những âm thanh này chẳng khác nào ngọn hải đăng giữa biển vào buổi đêm chỉ dẫn phương hướng cho hắn.
Thể lực của hắn trải qua nhiều năm rèn luyện như vậy đã đạt tới tình trạng thường nhân khó có thể bì kịp, trong tay lại cầm Bách Luyện Kiếm mở đường, sắc bén không gì sánh được, tốc độ chạy đi trong rừng sâu không hề chậm chút nào.
Nửa canh giờ sau:
ẦM! ẦM! ẦM!.....
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên đồng loạt làm cho vô số sinh vật run lẩy bẩy, rúc thật sâu vào trong hang ổ của mình. Lý An đứng trên một tảng đá lớn nhẵn nhụi, khuôn mặt trầm trọng, ở khoảng cách gần như thế này hắn chẳng có thể liên tưởng từng tràng âm thanh như muốn xé toạc màng nhĩ này tới thứ gì khác ngoài tiếng súng cả.
Đúng vậy, là tiếng súng, hơn nữa không phải một khẩu.
Vị trí hiện tại của hắn là một nơi vô danh nằm cực kỳ sâu trong rừng, cách miếu sơn thần gần 20 dặm khoảng cách, 20 dặm tương đương với 10 km trái phải, nếu không phải là Lý An, nếu không phải nơi này là rừng sâu thoáng đãng, nếu không phải đêm nay là một đêm yên tĩnh vô thanh thì tuyệt đối không thể nào có người lạ tìm tới nơi này được.