Chương 121: Giao thủ
Đùng! Đùng! Đùng!
Trời đất tối tăm, tiếng súng nổ như kim châm vào màng nhĩ bất cứ người nào đứng gần đó, vô số sinh vật run rẩy lẩy bẩy trước thứ âm thanh chẳng khác nào thiên lôi oanh tạc bên tai này.
Lý An đứng yên lắng nghe một lát nhằm xác định phương vị t·iếng n·ổ, khoảng 1 phút sau hắn lập tức hướng càng vào sâu trong rừng mà chạy.
Thường nói nhìn núi có thể chạy c·hết ngựa, Lý An vốn tưởng âm thanh đã rất gần rồi nhưng càng đi vào sâu trong rừng thì âm thanh kia càng vang vọng bên tai, chạy khoảng 30 phút nữa hắn cuối cùng cũng tới được cội nguồn của tiếng súng.
Lúc này đây hắn đang đứng trên ngọn một thân cây cổ thụ cao chọc trời, ẩn mình sau tán lá cây rậm rạp nhìn về bãi đất trống cách đó khoảng 1000m, gốc cây trên bãi đất trống vẫn còn tươi chứng tỏ nơi này cách đây không lâu vẫn là rừng cây rậm rạp cổ thụ.
Bên trên bãi đất trống, khoảng 30 người ăn mặc như thôn dân đang cầm súng hoả mai nhắm về cùng một hướng, bọn họ hơi khom lưng, chân phải đặt phía trước chân trái đặt phía sau, một mắt ngắm còn một mắt nhắm chặt, động tác thống nhất rõ ràng đã được huấn luyện.
Ở phía đối diện là mười mấy người gỗ kích thước như người thật với đủ các tư thế khác nhau, chạy, nhảy, đứng, cầm kiếm chém, cầm khiên đỡ, giương cung,…
Khoảng cách giữa hai bên khoảng 200m đổ lại.
“Đang luyện tập bắn súng sao? Nhìn y phục rõ ràng không phải là q·uân đ·ội, bọn họ làm sao có thể có súng hoả mai cùng với thuốc súng được chứ!” Lý An trong lòng nghi hoặc không hiểu, mọi chuyện càng ngày càng rối tung rối mù lên.
Nên biết súng hoả mai là v·ũ k·hí chuyên dụng cấp 1, chỉ cần dính dáng tới nó tuyệt nhiên không thể là chuyện đơn giản, không cẩn thận liền sẽ bị gán vào tội mưu phản, tru di tam tộc, cửu tộc cũng không phải không thể.
Đang khi Lý An đang dự định quan sát xem tình hình thế nào rồi tuỳ cơ mà hành động thì đột nhiên cây cổ thụ ở dưới chân hắn đột ngột rung mạnh một cái làm cho y suýt ngã.
Ầm! Ầm!
Cây cổ thụ phát triển không biết bao nhiêu năm mà nói, thân cây 10 người ôm không xuể vậy mà trực tiếp bị một kiếm chặt đứt tận gốc, vết chém bằng phẳng bóng loáng như gương, bên trên có mấy trăm vòng vân gỗ màu hổ phách cực kỳ đẹp mắt.
Thân cây đổ sập trong rừng gây nên một chuỗi những tiếng vang lớn, trực tiếp đè bẹp một mảng lớn khu rừng, vô số cây cối cùng với động vật vì vậy mà m·ất m·ạng.
Giây phút thân cây cổ sập, Lý An bất đắc dĩ tung người nhảy lên cao, vì vậy mà may mắn thoát được một mạng nhưng đồng thời thân hình ở trên không cũng bại lộ dưới ánh trăng sáng, xung quanh không hề có bất cứ thứ gì che chắn nữa.
Bên trong đám người trên bãi đất trống, một nữ tử ăn mặc như thôn nữ nhanh như chớp giương súng nhắm bắn rồi bóp cò, một chuỗi động tác không hề có chút do dự nào.
Ở trên không, Lý An thấy họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào mình, cùng với tiếng súng nổ một tiếng đùng cực lớn, tròng mắt hắn co lại, thân hình ở trên không không có điểm tựa chỉ có thể co lại.
Tiếp theo sau đó là một tiếng vang cực lớn, cơ thể Lý An như diều đứt dây trực tiếp b·ị đ·ánh bay xuống rừng cây phía dưới.ư
Mọi chuyện nói thì lâu nhưng thực chất chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhanh tới nỗi những người cầm súng khác lúc này mới kịp quay đầu sang hướng bên này xem xét.
“Tạ đội trưởng, ngài bắn cái gì vậy?”
“Thú hoang sao?”
“Hình như là chim thì phải!”
Tạ Chứ Linh không rảnh để tâm lời nói của thuộc hạ, mặt lạnh như băng xách súng chạy về phương hướng kẻ lạ mặt rơi xuống. Lúc nãy nàng rõ ràng đã bắn trúng đối phương rồi nhưng chuyện bọn nàng đang làm tuyệt đối không thể để lộ phong thanh ra ngoài, sống phải thấy n·gười c·hết phải thấy xác.
Đợi tới khi nàng chạy tới nơi thì đã thấy người lạ mặt kia đang giao thủ với Lôi đội trưởng rồi, tên xâm nhập kia b·ị b·ắn trúng người mà lại điềm nhiên như không có việc gì, rõ ràng không phải kim huyết cảnh nhưng lại có thể cận chiến vật lộn với Lôi đội trưởng? Sao một kẻ như vậy lại xuất hiện ở chỗ này?
Bụp một tiếng quyền cước v·a c·hạm, Lý An trực tiếp bị nắm đấm lấp lánh kim quang của đối phương đánh cho bay ngược về phía sau, trên đường đi trực tiếp đánh gãy 3 gốc cổ thụ mới có thể dừng lại được.
“Khụ… khụ…! Hiểu lầm, hiểu lầm, ta không phải là kẻ thù!” Lý An ôm bụng đứng dậy, chủ động cắm Bách Luyện Kiếm xuống đất mong đối phương trước có thể giải trừ trạng thái kim thân cái đã, đứng đối diện với một vị kim huyết cảnh đã sử dụng tới kim thân dù là hắn cũng không có can đảm chính diện chống lại.
Đứng cách hắn chỉ khoảng 20m, vị Kim Thân Cảnh kia da dẻ lông tóc toàn thân vàng rực như vàng vừa đổ ra khỏi khuôn, chỉ có hai mắt vẫn giống như người bình thường loé lên vẻ khinh thường, giọng y như hai miếng kim loại ma sát vào nhau mà tạo thành: “Những người không phải là kẻ thù của ta đều ở nơi này hết rồi, không quản ngươi là ai đi chăng nữa thì đêm nay ngươi cũng đã thấy điều không nên thấy, c·hết rồi xuống âm tào gặp diêm vương cứ cáo trạng ta, ta tên là Lôi Chấn Minh.”
Lý An còn định thanh minh cái gì thì đối phương đã nhanh như chớp đánh tới, hai nắm tay cứng rắn hơn sắt thép mang theo lực lượng kinh người, dù là cổ thụ hay đại thạch trúng một quyền đều không ngoại lệ biến thành mảnh vụn, nếu là con người trúng phải kết cục không cần nói cũng biết.
“Lời hay ý đẹp đã không nghe lọt tai thì ăn của ta một kiếm!” Bồ tát đất cũng có 3 phần hoả khí chứ nói gì tới Lý An, mấy lần suýt nữa thì b·ị đ·ánh bay đầu hắn cũng không thể phòng thủ mãi được nữa, Bách Luyện Kiếm một cái xoay tròn liền chém trúng tay của đối phương.
Choang một tiếng, từ nơi v·a c·hạm của lưỡi kiếm với làn da của Lôi Chấn Minh bắn ra một chùm tia lửa, lưỡi kiếm của Lý An không thể cắt phá làn da ngược lại b·ị đ·ánh bật ra bên ngoài.
Dù vậy bên trên làn da màu kim chói mắt cũng đã xuất hiện một vệt đỏ tươi mờ nhạt vô cùng dễ thấy.
“Ồ! Bảo kiếm đấy! Thống Lĩnh chắc chắn sẽ thích.” Lôi Minh khinh thường cho nên ăn một kiếm, trong lòng có chút hốt hoảng tạm thời buông tha t·ấn c·ông đối phương mà lùi lại. Không ngờ thanh kiếm trong tay đối thủ có thể phá kim thân của hắn, vừa rồi bởi vì không có góc để thi triển chiêu thức mà thôi, nếu như hết sức một kiếm nhất định có thể chọc phá được da của hắn.
Lý An cũng nhân cơ hội kéo dài ra khoảng cách, quả nhiên sau khi trở thành luyện khí sĩ hắn đã có thể tay đôi vật lộn với kim huyết cảnh nhưng không có kim thân quả nhiên là một bất lợi lớn.
Sau khi trở thành Luyện Khí Sĩ, Lý An có thể sử dụng linh lực để tạm thời cường hoá cơ thể từ đó đạt được sức mạnh và khả năng phòng thủ vượt trội, đây cũng là lý do mà luyện khí sĩ dù không bao giờ hoặc rất ít khi rèn luyện cơ thể nhưng dù không dùng tới thuật thức vẫn mạnh hơn người thường rất nhiều. Tất nhiên đây chỉ là tạm thời mà thôi, nếu như linh lực hao hết thì một luyện khí sĩ không khác người bình thường là mấy, hơn nữa trình độ vận dụng linh lực của mỗi người là khác nhau, như Lý An chỉ vừa nhập môn thì chỉ có thể thô sơ vận dụng, hiệu quả to lớn nhưng chưa phát huy hết được tác dụng của linh lực.
Đúng lúc này một tiếng súng lại vang lên, thì ra cô nương được gọi là Tạ đội trưởng nhân cơ hội hai bên dừng lại đã nhanh như chớp bắn một viên đạn vào đầu của Lý An.
Lần này hắn đã có phòng bị từ trước, ngay khi đối phương vừa nhúc nhích ngón trỏ thì hắn đã biết viên đạn sẽ bắn vào nơi nào. Choang một tiếng, Lý An một kiếm nhanh như chớp, chuẩn xác chém viên đạn hình cầu kích cỡ chỉ ngang viên ngọc trai thành hai nửa.
Phốc! Phốc!
Hai mảnh viên đạn cắm thật sâu vào hai thân cây phía sau làm rơi xuống vài chiếc lá còn tươi.