Chương 124: Tập bắn súng
Lâm Tịch Nguyệt mỉm cười vừa gọn gàng gấp tấm lệnh truy nã lại trả cho Lý An, nàng vui vẻ nói: “Kẻ thù của kẻ thù là bạn, chào mừng Lý công tử gia nhập! Chỉ là trước tiên ta xin được nói thẳng, chuyện này liên quan tới quốc gia đại sự, liên quan tới rất nhiều huynh đệ dưới trướng của ta, Lý công tử nếu như đã chọn nhập hội, cũng đã nghe và nhìn thấy hết nội tình của bọn ta thì không thể rời khỏi nơi này nữa!”
“Ý cô nương là?” Lý An có chút nghi hoặc hỏi, chẳng nhẽ đối phương lại muốn động thủ? Nãy giờ nói nhiều như vậy chẳng qua là để câu giờ mà thôi, nếu như vậy thì đúng là phiền phức rồi đây.
May mắn Lâm Tịch Nguyệt nhanh chóng đính chính: “Ý của ta là trước khi hành động xin Lý công tử ở lại căn cứ này với chúng ta. Đợi sau khi t·ấn c·ông Tuyệt Sinh Đường xong chúng ta tuyệt đối sẽ không can dự việc công tử đi đâu làm gì nữa.”
“Đấy là tất nhiên rồi! Tạ Lâm Thống Lĩnh.” Lý An đứng dậy, khom người cảm ơn. Trong lòng hắn đồng thời cũng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào, không biết bởi lý do gì mà khi đứng gần vị Lâm Thống Lĩnh này hắn luôn có chút lo lắng không yên.
“Thống lĩnh thôi là được rồi!” Lâm Tịch Nguyệt hiếm có nói đùa, tiếng cười vang trong trời đêm như tiếng chuông dưới mái hiên nhà, gió đêm giống như cũng trở nên bớt lạnh lẽo đi đôi phần.
Sau đó Lý An được dẫn tới một hạp cốc nhỏ nằm cách gốc Ngọc Liên Mộc không tính xa, bên trong hạp cốc đơn sơ dựng lấy rất nhiều túp lều nhỏ. Những túp lều này không lớn không nhỏ, tất cả đều ẩn mình dưới tán cây cùng với dùng cành cây tươi nguỵ trang, bình thường sẽ không dễ phát hiện.
Ngoại trừ mấy chục túp lều cùng với những bụi cây thấp lùn ra thì trong hạp cốc không còn thứ gì khác nữa. Những mỏm đá xám sịt đã chặn lại cơn gió đêm lạnh buốt, không khí nơi đây mang lại cảm giác có chút áp lực.
Túp lều nào không có đèn sáng thì có thể tùy ý ở lại! Đây là câu nói của người dẫn đường nói với Lý An. Hắn liền tùy ý chọn một căn lều nằm một mình bên tảng đá lớn ở lại.
Lúc vén tấm màn cũ làm cửa bước vào trong lều, dù bên trong tối đen như mực nhưng Lý An vẫn nhìn rõ được bố trí bên trong. Không gian trong lều không tính là chật hẹp, không khí có lẫn một chút mùi rêu ẩm mốc, mặt đất trải một lớp vải dày, ngoài ra cái gì cũng không có.
Ngay khi hắn đang lúng túng không biết làm sao thì bên ngoài đi tới một người, là một nữ tử tuổi khoảng 23, 24, khuôn mặt có chút bầu bĩnh, chính là Tạ đội trưởng lúc nãy vừa bắn Lý An mấy phát đạn.
Lúc này sau lưng nàng ta vẫn đang khoác lấy khẩu súng hoả mai dài gần 2 m, trông cây súng giống như là một chiếc trường thương nặng nề hơn là một khẩu súng làm dáng người nhỏ nhắn của Tạ Chữ Linh trông có chút yếu ớt. Nàng cũng đã thay một bộ y phục thôn nữ thông thường, sát khí trên khuôn mặt tan hết để lộ vẻ thanh thuần đáng yêu vẫn thường thấy ở những cô thôn nữ chưa trải sự đời.
Sờ sờ vào mạn sườn phải nơi b·ị b·ắn trúng, nếu như không có Ngân Lân Giáp thì đoán chừng ngực Lý An đã thủng một lỗ rồi, hắn mỉm cười nửa đùa nửa thực: “Tạ đội trưởng đêm khuya cầm súng tới lều làm tại hạ có chút sợ hãi nha!”
“Biết ngay Lý đại ca sẽ để bụng chuyện này mà, ta đem chăn tới tạ lỗi với huynh đây!” Tạ Chữ Linh giơ giơ chiếc chăn mỏng trong tay lên, thân thiết mỉm cười.
Tất nhiên Lý An cũng không thực sự vì chút chuyện ấy mà ôm thù trong lòng, cười đáp: “Bị bắn một phát đổi lại đêm nay không phải ngủ trên đất, cũng coi như là xứng đáng! Đa tạ Tạ đội trưởng.”
Vừa nói hắn vừa đón lấy chiếc chăn, cầm vào tay mới phát hiện hoá ra chiếc chăn không tính là mỏng như bên ngoài, cầm lên rất nặng tay, tuy đã cũ nhưng hoàn toàn không có chút mùi ẩm mốc nào, có thể thấy được gần đây đã được giặt giũ qua.
“Lúc nãy ta đã bắn trúng ngực Lý đại ca rồi đúng không? Làm sao mà huynh không bị cái gì hết vậy? Nên biết viên đạn nhỏ kia không thể khinh thường được đâu a, dù là tấm thép trải qua thiên chùy bạch luyện cũng sẽ b·ị b·ắn thủng?” Tạ Chữ Linh không rời đi ngay mà tò mò hỏi, khó mà nói chuyến này tới đây là bởi vì nàng cảm thấy có lỗi hay cảm thấy tò mò nữa?
Lý An vén lớp áo ngoài lên để lộ Ngân Lân Giáp bên trong, dưới ánh trăng từng chiếc vảy kim loại nhỏ như móng tay sáng lấp lánh long lanh như ngôi sao trên bầu trời đêm, trông như một món trang sức hơn là bảo giáp.
“Cái này gọi là Ngân Lân Giáp!” Lý An để lộ một phần bảo giáp rồi lập tức dùng áo ngoài che lại, hắn không muốn nói nhiều về bí mật của mình nên đổi chủ đề câu chuyện: “Ta có thể mượn cây súng hoả mai này không? Trước giờ ta vẫn luôn muốn bắn thử một lần!”
Lời này của Lý An hoàn toàn là thật, đoán chừng khó mà có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của một cây súng đi! Hắn cũng không ngoại lệ chút nào.
“ Có gì mà không được!” Tạ Chứ Linh mỉm cười, hướng đối diện phẩy tay: “ Đi theo ta!”
Lý An vội vàng ném tấm chăn vào trong lều rồi đi theo Tạ Chứ Linh. Bọn hắn nhanh chóng rời khỏi hạp cốc đi tới khoảng sân trống lúc nãy đám người tập bắn súng, những người nộm bằng gỗ chi chít vết đạn vẫn đứng yên trong bóng tối như những bóng ma.
Tạ Chứ Linh ném khẩu súng đeo trên vai sang cho Lý An, bắt đầu hướng dẫn hắn tư thế cầm súng cơ bản.
Lý An dù chưa từng bắn nhưng cũng nhìn đủ rồi, hơn nữa động tác cũng không hề khó chút nào, mới lần đầu thử đã có thể học được.
“ Hai chân phải đứng vững, cùi trỏ ép vào ngực để làm điểm tựa! Như thế này này!” Tạ Chứ Linh nhiệt tình điều chỉnh tư thế bắn súng cho Lý An, thậm chí còn đi tới đứng sau lưng hắn, hai tay vòng ra phía trước cầm tay hướng dẫn, trong lúc vô tình không thể tránh được da thịt đụng chạm nhưng nàng ta hoàn toàn không hề để ý chút nào.
Đêm khuya thanh vắng, nam thanh nữ tú ở nơi rừng núi hoang vắng thân thiết thế này, nữ tử bình thường tuyệt đối không dám suồng sã như vậy đi!
Đầu chóp mũi ngửi thấy hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt như có như không, Lý An trong lòng có chút gợn sóng, hắn nhanh chóng giương súng nhắm chuẩn, nín thở ngưng thần rồi chầm chậm bóp cò.
Ầm!
Khẩu súng gầm rú lên một tiếng đinh tai làm vô số chim chóc đang yên giấc hoảng sợ cất cánh bay lên, miệng hoảng sợ kêu ríu rít.
Cách đó 300m, chính giữa hai lông mày của hình nộm bằng gỗ đã nhiều thêm một lỗ đạn nhỏ chỉ bằng đầu ngón út.
Lý An dựng báng súng xuống đất, miệng cười nhưng lòng không cười: “ Tốt nhất Tạ đội trưởng nên rời tay khỏi thanh Thần Hoả Kiếm của ta đi! Ta không muốn trở mặt với mọi người đâu.”
“ Huynh nói gì vậy chứ! Ta là một xạ thủ nào có thèm gì thanh Thần Binh của huynh, chỉ là cảm thấy nó đẹp nên sờ thử một chút mà thôi.” Tạ Chứ Linh mỉm cười lùi lại phía sau, biểu cảm trên mặt vẫn như thường nhưng nhìn kỹ có thể thấy hai bên thái dương đã lấm tấm mồ hôi.
Cảm giác run sợ vừa rồi là sao? Nàng nhìn người thanh niên tuổi tác sấp xỉ trước mắt, nụ cười càng ngày càng trở nên gượng gạo. May mắn đối phương cũng không truy cứu gì mà chỉ cảm ơn rồi trả lại khẩu súng sau đó trở về túp lều nhỏ của mình.
Bên trên căn phòng nhỏ trên ngọn Ngọc Liên Mộc, Lâm Tịch Nguyệt chắp tay lặng lẽ đứng trong gió đêm, mái tóc đen phất phơ bay theo gió. Tầm nhìn nơi này vô cùng tốt, dù là hạp cốc nhỏ nơi mọi người đóng trại hay là sân tập bắn đều có thể nhìn được rõ ràng.
“ Ta đã bảo nếu như không sửa thói tay chân táy máy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chặt tay mà! Gặp nhau chưa bao lâu mà đã nhăm nhe tới thanh Thần Binh của người ta, Tạ Chứ Linh muội đúng là gan càng ngày càng lớn nha!” Lâm Tịch Nguyệt mỉm cười lẩm bẩm, giọng nói hiếm có được vui vẻ.