Dị Giới Thương Nhân

Chương 123: Ẩn Long Vệ




Chương 123: Ẩn Long Vệ
Bạch Y nữ tử ra hiệu cho thuộc hạ có thể quay trở về luyện tập, mỉm cười giới thiệu, giọng nói giữa đêm khuya có chút ma mị quái quỷ: “Ta tên là Lâm Tịch Nguyệt, ngươi có thể gọi ta là Lâm thống lĩnh hoặc thống lĩnh liền được!”
Đoạn nói xong, nàng đưa tay ra hiệu Lý An đi theo, cổ tay trắng như tuyết gần như phát sáng trong bóng tối.
Lôi đội trưởng cùng Tạ đội trưởng hai người vốn còn muốn đi theo nhưng cả hai đều có nhiệm vụ cần phải làm đành rời đi. Lý An cùng với Lâm Tịch Nguyệt một trước một sau men theo con đường mòn nhỏ trong rừng đi tới một gốc cây cổ thụ cao chọc trời.
Nơi đây là rừng sâu, cái gọi là cây lớn mấy chục người ôm không xuể đâu đâu cũng có, cổ thụ cao chọc trời ở đây là một cái cây khổng lồ thực sự, vỏ cây sần sùi dày cả mét, thân cây chỉ sợ 50 người ôm cùng không hết giống như một cái cột chống trời đâm thẳng lên từ mặt đất, cao hơn hẳn rừng cây xung quanh.
Men theo thân cây được đục đẽo thành một hành lang hình xoắn ốc chạy thẳng lên ngọn cây, hai người chầm chậm đặt chân lên cầu thang mà đi hoàn toàn không hề tốn chút sức lực nào.
Lý An vừa đi vừa chăm chú quan sát bậc thang gỗ bên dưới, chỗ đục đẽo vào thân cây này so với cây cổ thụ chẳng khác nào chín trâu mất một sợi lông, vỏ cây sần sùi xấu xí được bóc ra để lộ thịt gỗ màu hồng nhạt vô cùng đẹp mắt, những vân gỗ màu vàng nhạt trông như hoạ tiết được thợ thủ công vẽ thêm, từ phần thịt gỗ toả ra hương thơm nhè nhẹ.
Cây cổ thụ này tên là Ngọc Liên Mộc, cây dưới chân Lý An đây nếu như đặt trong gia phả Ngọc Liên Mộc chỉ sợ chỉ là thanh niên trẻ tuổi mà thôi. Loài cây này nổi tiếng với tuổi thọ khủng kh·iếp cùng kích thước của mình, một cây Ngọc Liên Mộc trưởng thành hoàn toàn có thể cao hơn 100m, đợi tới khi cây đạt tới vạn năm tuổi thì gỗ sẽ chuyển thành óng ánh như ngọc, đây chính là tài liệu hiếm có để luyện chế thần khí cùng với pháp khí.
Nghe đồn ở Trường Minh Châu còn có một tòa thành xây dựng trên ngọn của một gốc 10 vạn năm Ngọc Liên Mộc, Lý An vẫn luôn muốn tới nơi này nhìn một lần xem thật giả thế nào.
“Lý công tử có vẻ hứng thú với Ngọc Liên Mộc! Đáng tiếc cây này còn quá ít tuổi, ngoại trừ có thể chế tạo bàn ghế tốt một chút ra thì không có ích gì.” Lâm Tịch Nguyệt mỉm cười nói với Lý An lúc hai người đi vào căn nhà gỗ được đơn sơ xây dựng trên một chạc cây lớn.
Căn phòng được xây dựng đơn giản, bên trong ngoại trừ một chiếc bàn cùng hai chiếc ghế ra thì cái gì cũng không có. Bù lại nơi này nằm ngay bên dưới ngọn cây, vị trí cao hơn hẳn rừng cây sum suê xung quanh, tầm nhìn vô cùng tốt.
Lý An chú ý tới trên bàn còn đặt một chiếc ống nhòm, dù không biết chất lượng của nó tốt bao nhiêu nhưng nhìn bề ngoài khá thô sơ, là loại dùng một mắt để nhìn.
Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Lý An liền không nhịn được sự tò mò trong lòng, không nhịn được mà hỏi: “Các vị có thể giúp ta cứu tỷ tỷ đúng không?”
Lâm Thống Lĩnh lắc đầu: “Chuyện cứu người vẫn chỉ có thể hy vọng vào ngươi mà thôi, nhưng mà chúng ta có thể giúp ngươi t·ấn c·ông Tuyệt Sinh Đường!”
“Nói thế nghĩa là thế nào?” Lý An nghi hoặc hỏi.
“Mọi chuyện muốn nói cho rõ ràng phải nói tới Hắc Tâm Tán!”
“Hắc Tâm Tán!” Lý An nhỏ giọng lặp lại ba từ này một lần, tuy không biết thứ này là gì nhưng chỉ cần nghe tên thôi cũng đã biết không phải là thứ tốt đẹp gì.
“Thiên hạ bây giờ ai cũng biết chuyện Tây Bá Hầu Đinh Khải dựng cờ khởi nghĩa lập nên Kính Quốc, cũng biết chuyện hoàng đế mặt rồng giận dữ phái Hữu đại tướng quân dẫn 100 vạn quân binh tới bình định. Hai bên chém g·iết đã hơn 1 năm nay, n·gười c·hết không có 10 vạn cũng đủ tám ngàn, ngàn dặm đất hoang bị máu nhuộm đỏ, tạm thời quân Kính Quốc dựa vào thiên thời địa lợi vẫn đang chiếm lợi thế trên chiến trường. Tuy nhiên gần đây q·uân đ·ội Ngũ Linh Đế Quốc sử dụng một loại độc gọi là Hắc Tâm Tán khiến cho q·uân đ·ội Kính Quốc vô cùng đau đầu!”
“Hắc Tâm Tán!” Lý An nghi hoặc hỏi lại.
Quả nhiên Lâm Tịch Nguyệt nói tiếp: “Đó là một loại độc dạng bột màu đen, sau khi hòa với nước với tỷ lệ nhất định sẽ trở thành dạng sệt như bùn, dùng để bôi lên v·ũ k·hí, mũi tên vô cùng thích hợp. Điểm lợi hại của Hắc Tâm Tán không phải là độc tính mạnh ra sao mà thời gian phát tác của nó vô cùng nhanh, gần như vừa để độc chạm máu giây sau liền đầu choáng mắt hoa, sức lực không còn một nửa, tuy độc tính chỉ có thể kéo dài nửa nén hương thời gian mà thôi nhưng trên chiến trường đã đủ c·hết trăm lần. Một điểm khác chính là loại độc này vô cùng dễ chế tạo, v·ũ k·hí của một đội quân mấy ngàn người đều có thể bôi lên loại độc này.”
Lý An gật đầu, hắn dù không phải là người trong quân ngũ nhưng qua lời nói đối phương cũng hiểu được sự đáng sợ của loại độc này. Ở trên chiến trường mấy vạn người chém g·iết, kịch độc dù có độc hơn nữa cũng không có tác dụng, đáng sợ chính là vừa phát tác nhanh vừa dễ chế tạo số lượng lớn như Hắc Tâm Tán này.
“Ý của Lâm Thống Lĩnh là Hắc Tâm Tán có liên quan với Tuyệt Sinh Đường?” Lý An không chắc chắn nhìn người trước mắt dò hỏi.
“Không phải là có liên quan, Hắc Tâm Tán căn bản chính là do Tuyệt Sinh Đường điều chế ra! Chúng ta muốn t·ấn c·ông Tuyệt Sinh Đường để lấy được phương pháp điều chế Hắc Tâm Tán, nếu như có thể trực tiếp tìm được thuốc giải thì càng tốt.” Lâm Tịch Nguyệt cuối cùng cũng lật bài ngửa, trực tiếp nói ra mục đích của bọn hắn.
Lý An lại càng nghi hoặc, hỏi: “Vậy thân phận của các vị là..?”
“Chúng ta là Ẩn Long Vệ!” Lâm Tịch Nguyệt lạnh lùng trả lời, giọng nói không tự chủ mà hạ thấp mấy phần, thấy bộ mặt tràn đầy nghi hoặc của Lý An, nàng nói tiếp: “Ẩn Long Vệ là một lực lượng hoạt động bí mật của Kính Quốc, chịu sự chỉ huy trực tiếp của hoàng đế bệ hạ. Nhiệm vụ của bọn ta rất đa dạng nhưng đều là những chuyện không thể quang minh chính đại mà làm được, chẳng hạn như nhiệm vụ t·ấn c·ông Tuyệt Sinh Đường lần này.”
Chuyện này không ngờ lại liên hệ sâu xa tới chiến sự giữa hai nước như vậy, chỉ là đã tới nước này Lý An hắn cũng không còn đường nào để đi nữa.
“Được! Đã vậy Lý mỗ quyết kề vai sát cánh cùng các vị t·ấn c·ông vào Tuyệt Sinh Đường gì đó. Ta biết chuyện ngài làm liên hệ trọng đại không thể mảy may tiết lộ ra ngoài nhưng xin hãy yên tâm, Lý mô tuyệt đối có thể tin được. Chính mắt thống lĩnh cũng thấy chị gái của ta bị Vương Tiêu Dạ bắt đi như thế nào rồi đấy! Nếu như ngài vẫn không tin thì hãy nhìn cái này.” Lý An trầm giọng quả quyết nói sau đó đập một tờ giấy gấp gọn lên bàn.
Lâm Tịch Nguyệt cầm tờ giấy lên mở xem thì phát hiện đó là một tấm truy nã, bức họa vẽ bên trên cùng người trước mặt có tới 7, 8 phần là giống nhau.
“Tại hạ là trọng phạm truy nã của Ngũ Linh Đế Quốc! Trên vai gánh t·rọng t·ội đồ sát cả trăm mạng người, ta tuyệt đối là một trong những người mong muốn trở thành con dân Kính Quốc nhất!” Lý An miệng mỉm cười nhưng lòng không mỉm cười nói, không ngờ một ngày tờ truy nã mấy lần suýt lấy mạng hắn cuối cùng lại trở nên có ích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.