Dị Giới Thương Nhân

Chương 126: Nhận đệ tử




Chương 126: Nhận đệ tử
Đùng!
Khẩu súng hỏa mai đơn sơ gầm lên đinh tai nhức óc trong tay của Lý An, sức giật của khẩu súng rất mạnh nhưng trong tay Lý An nó chẳng thể nào nhúc nhích được một chút nào. Viên bi sắt nhanh như một tia chớp bắn ra khỏi nòng súng rồi cắm vào hình nhân gỗ cách đó hơn 300m.
“Thế nào? Thủ đoạn này tuy không cao siêu gì nhưng rất thực dụng đúng không?” Lý An thổi tắt búa lửa rồi chống cây súng xuống đất, hơi tự đắc nói. Ở đời trước, vào lúc vừa vào năm nhất đại học hắn cũng như bao chúng bạn học khác đều đã được huấn luyện quân sự rồi.
Tuy kiểu huấn luyện kia mục đích không phải thực sự để đào tạo binh lính, Lý An cũng chưa từng được bắn súng thật nhưng những kiến thức cơ bản như tháo lắp súng, tư thế đứng, quỳ, nằm bắn hắn còn nắm được. Cộng thêm bao nhiêu năm xem không biết bao nhiêu phim ảnh mà kể, kiến thức của hắn về súng đạn quả thực không phải những người bình thường ở thế giới này có thể so sánh được cũng là dễ hiểu mà thôi.
“Lợi hại! Lợi hại! Quá mức lợi hại!” Tạ Chứ Linh gật đầu như gà mổ thóc, không chờ được mà c·ướp lấy miếng vải mỏng trong tay thuộc hạ sau đó học theo Lý An bọc viên bi sắt cùng với thuốc súng vào với nhau rồi nhét vào nòng súng. Chỉ là bọc vải so với nòng súng quá lớn làm nàng ta dù cố gắng thế nào cũng không thể nhét vào được.
Lý An xua tay: “Thực ra cách làm này không phải là dùng vải mà là dùng giấy, dùng vải vừa dễ gây kẹt nòng vừa khó đốt cháy. Tuy nhiên có thể dùng dầu, nhựa cây bôi lên bọc vải để giảm ma sát cùng với dễ mồi lửa, chọn loại vải cũng rất quan trọng, nhất định phải đủ nhỏ, đủ mỏng, đủ khô. Lúc gói đạn cùng với thuốc súng cũng cần phải chú ý gói càng gọn càng tốt, tốt nhất là mài cho viên đạn nhỏ lại một chút như vậy sẽ không sợ bị kẹt.”
“Lĩnh giáo! Lĩnh giáo!” Tạ Chứ Linh gật đầu như gà mổ thóc.
Hiếm thấy vị cô nương hống hách này lại tỏ ra thành thật như vậy, Lý An hơi ngửa mặt lên trời cười: “Thực ra chút thủ đoạn này không tính là gì! Ta ở chỗ vị Hỏa Thương Binh giải ngũ kia học được rất nhiều thủ đoạn mà tinh binh trong quân doanh Ngũ Linh Đế Quốc mới có thể học được. Muốn ta dạy cho cô không?”
Tạ Chứ Linh không cần nghĩ, gật đầu mấy cái: “Muốn, muốn!”
“Pháp không thể loạn truyền, cô muốn học thì phải bái ta làm sư phụ, không cần cung kính nghe lệnh nhưng phải kính trọng ta!” Lý An gật đầu đắc ý, trong tay khẽ đung đưa khẩu súng. Hắn đã nhìn ra từ lâu rồi, trong đám đầu lĩnh Ẩn Long Vệ này, người thích dùng thủ đoạn hại người nhất không thể nghi ngờ chính là vị Tạ cô nương vẻ bề ngoài như thôn nữ này.
Đêm đầu tiên tới đây mà vị Tạ Đội Trưởng này đã lăm le muốn c·ướp Thần Hỏa Kiếm của hắn rồi, nếu như không nhân lúc này t·rừng t·rị đối phương một chút thì không phải là thủ đoạn của Lý An rồi, hắn xưa nay vẫn thích ăn miếng trả miếng thì hơn.
Chỉ là không ngờ Tạ Chứ Linh nghe xong lời của Lý An, nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp quỳ xuống một tiếng bịch, đầu cúi xuống đất đập 3 cái thật mạnh sau đó trầm giọng nói, so với Lý An còn muốn nghiêm túc: “Sư phụ nhận của đệ tử ba lạy! Ân sư như cha, từ hôm nay trở đi Tạ nhi nhất định sẽ phụng dưỡng ngài thật tốt, nhất định nghe lời.”
Đám Ẩn Long Vệ đứng xung quanh đó thấy cảnh này sững người ra, chỉ thiếu há hốc miệng vì kinh ngạc. Sao Tạ đội trưởng bình thường uy phong lẫm liệt, người người nghe tên đều trốn mất tăm lại quỳ xuống gọi một tên thiếu niên mặt búng ra sữa là sư phụ? Điều này thực sự là khó tin.
Bên dưới gốc cây, Lâm Tịch Nguyệt nhìn sang Lôi Chấn Minh một cái rồi bất đắc dĩ thở dài, thực sự nàng cũng chẳng có cách nào đối với vị tiểu cô nương này.
??? Nói làm là làm à? Lý An nhìn đôi mắt ngây thơ long lanh như sao trên trời trước mắt, trong lòng có ngàn dấu chấm hỏi đang nhảy múa. Hắn vốn chỉ định t·rừng t·rị đối phương một chút vì dám đánh chủ ý thanh Thần Hỏa Kiếm của hắn nhưng sao mà tiểu cô nương này lại thực sự bái sư?
“Sư Phụ! Sư Phụ! Xin ngài hãy dạy kỹ thuật bắn súng cho Tạ nhi đi, để Tạ nhi học thành tài mới có thể đ·ánh c·hết tên họ Lôi kia, không… không, mới có thể báo đáp ơn trời biển của sư phụ ngài.” Tạ Chứ Linh dùng đầu gối đi tới bên cạnh Lý An, ôm chân hắn khóc rống lên, biểu cảm vẫn còn rất chân thật.
Nàng đã nghĩ kỹ rồi! Xét về khả năng bắn chuẩn xác mục tiêu, tên sư phụ này hoàn toàn không thua gì nàng. Xét về hiểu biết của hắn về súng đạn hỏa dược càng là nàng không thể nào sánh được, còn như về võ công thì càng không cần nghĩ? Bái một người như vậy làm sư phụ, nghĩ thế nào cũng không lỗ, cùng lắm thì đợi học hết bản lĩnh của hắn rồi trở mặt không nhận họ Lý làm sư phụ nữa là được! Tới lúc đó hắn còn có thể làm thế nào? Đánh nàng hay sao?
Lấy thân phận của Tạ Chứ Linh nàng, kiến thức tuy chưa dám nói rộng rãi thế nào nhưng tuyệt đối không ít, quân doanh của Kính Quốc đã dạo qua không ít rồi, vẫn chưa từng nghe nói tới kỹ thuật dùng vải quấn đạn cùng với thuốc súng vào với nhau đâu. Hơn nữa tư thế tên họ Lý bắn súng nàng cũng đã quan sát rất kỹ, chưa gặp bao giờ nhưng lại hiệu quả hơn bất cứ tên Hỏa Thương Binh được huấn luyện chuyên nghiệp nào. Nghĩ thế nào thì tên họ Lý chắc chắn vẫn còn ẩn giấu rất nhiều thủ đoạn có thể dạy cho nàng, mà không, bây giờ phải gọi là Sư Phụ mới đúng chứ! Làm đồ đệ thì không thể bất kính với sư phụ được.
Lý An nhìn khuôn mặt mỉm cười toe toét đang nhìn mình, trong lòng đột nhiên nảy ra suy nghĩ lần này hắn tự mua dây buộc mình rồi. Chỉ là đã phóng lao thì phải theo lao, chẳng nhẽ hắn lại sợ một tiểu cô nương trông chẳng lớn hơn mình bao nhiêu này sao?
“Ừm! Được rồi. Đồ đệ ngoan đứng lên đi, để sư phụ dạy ngươi vài chiêu để ngao du giang hồ.” Lý An vuốt hờ bộ râu vốn không tồn tại, cố làm giọng già gặn nói.
Cứ như vậy Lý An đã nhận tên đồ đệ đầu tiên trong đời trong tình huống oái ăm như vậy, mãi rất lâu sau này hắn vẫn thường lấy chuyện này ra làm trò đùa, mỗi lần nói tới việc này đều không nhịn được mà cười lớn. Tất nhiên đây là chuyện rất lâu, rất lâu sau.
Tạ Chứ Linh nghe vậy hớn hở nhảy phắt tới bên cạnh Lý An, ôm tay hắn đung đưa: “Sư phụ! Sư phụ! Người nói người ta nhận đồ đệ đều tặng quà cho đệ tử mới, ta không mong muốn gì nhiều, hay là người tặng ta thanh Thần Binh kia đi.”
“Đừng nằm mơ!” Lý An mắng to một câu, cảm giác tự mua dây buộc mình lại xuất hiện.
“Không thì món nội giáp như vảy cá cũng được!”
“Không được!”
“Hay con khỉ nhỏ tối qua đi cùng người? Mà người giấu nó ở đâu rồi?”
“Không được!”
Tạ Chứ Linh giang hai tay tỏ vẻ bất lực, bĩu môi: “Cái này không được cái kia cũng không được! Chẳng nhẽ Tạ Chứ Linh ta lại bái phải một tên sư phụ keo kiệt hay sao? Ôi số ta đúng là khổ quá mà.”
Lý An nghe được vậy chỉ có thể giật giật mí mắt, tiểu cô nương ngươi bái ta làm thầy chỉ vì cái này thôi đúng không? Không biết sẽ còn gọi ta là sư phụ được mấy ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.