Dị Giới Thương Nhân

Chương 127: Mìn tự chế




Chương 127: Mìn tự chế
Từ sau khi nhận Tạ Chứ Linh làm đệ tử, Lý An cũng đảm nhiệm luôn việc huấn luyện đám Ẩn Long Vệ bắn súng. Tạ Chứ Linh không những không để tâm việc vị trí chủ huy của mình mất vào tay người khác mà còn học tập được vô cùng hăng say, mỗi ngày đều lăn lộn tới đầu tóc toàn là bụi đất.
Lý An đem kiến thức xem phim đọc truyện tranh mấy chục năm đời trước cộng với bản lĩnh đời này ra, nửa dựa vào kiến thức nửa tự mình suy diễn bắt đầu huấn luyện đám Ẩn Long Vệ s·ử d·ụng s·úng.
Thực ra Súng Hỏa Mai tuy lợi hại, ưu điểm rất rõ ràng đó chính là sát thương lớn, độ chính xác cao cùng với khả năng uy h·iếp tâm lý trên chiến trường. Nhưng bên cạnh đó điểm yếu cũng rất rõ ràng, tốc độ bắn chậm chạp, khói súng nhiều, thường xuyên bị tắc nòng, không thể hoạt động dưới điều kiện ẩm ướt, càng ra xa thì uy lực càng nhỏ. Muốn thực sự phát huy được sức mạnh khẩu súng này cần có chiến thuật hợp lý.
Lý An đầu tiên huấn luyện đám người sử dụng bọc vải bọc viên đạn cùng với thuốc súng vào với nhau để tăng tốc độ bắn.
Đợi tới khi đám người đã thuần thục, hắn chuyển sang huấn luyện bắn ba tư thế, đứng bắn, quỳ bắn cùng ngồi bắn. Đừng tưởng bắn súng thì chỉ cần động ngón tay bóp cò là được, khẩu súng nặng như vậy, muốn từ khoảng cách mấy trăm mét bắn trúng mục tiêu cần sự luyện tập vô cùng cực khổ, cần lưu ý tới hơi thở, cách cầm súng, cách lấy điểm tựa,…
Đợi tới ngày thứ 3, đám người đã thuần thục các tư thế bắn, Lý An chuyển sang huấn luyện đội hình bắn súng.
Đội hình chia làm 3 hàng ngang, hàng thứ nhất bắn xong lập tức ngồi xuống nạp đạn, hàng thứ 2 lập tức đứng dậy bắn rồi ngồi xuống nạp đạn, sau đó tới hàng thứ 3. Cứ như vậy tuần tự mà làm có thể đảm bảo hỏa lực liên tục không bị đứt đoạn, đối thủ dù muốn nhân cơ hội Hỏa Thương Binh nạp đạn mà tiếp cận cũng không được.

Tới ngày thứ 5, đội hình căn bản đã nên hình nên dạng, Lý An chuyển qua huấn luyện cận chiến. Hắn bảo đám người buộc chặt một chiếc dao găm vào mũi súng rồi bắt đầu cho Ẩn Long Vệ dùng súng cận thân t·ấn c·ông người gỗ. Việc này nhìn như không có bao nhiêu tác dụng nhưng thực ra hiệu quả vô cùng to lớn, những khẩu súng hiện đại một phút có thể bắn cả ngàn viên đạn còn gắn lưỡi lê để cận chiến, chứ đừng nói tới thứ Súng Hỏa Mai bắn vừa chậm vừa dễ kẹt đạn này.
Thời gian nhanh chóng trôi qua trong sự luyện tập hăng say của Ẩn Long Vệ, những người này không hổ là tinh binh trong tinh binh, không chỉ học tập nhanh chóng mà còn vô cùng chăm chỉ, chịu khó, mỗi ngày dù tập luyện mệt mỏi như thế nào cũng tuyệt đối không than vãn nửa câu. Đây chính là phẩm chất quan trọng nhất mà một người lính giỏi cần có.
Vào đêm trước ngày hành động, Lâm Tịch Nguyệt không cho mọi người tiếp tục luyện tập mà cho tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở trong hạp cốc. Những con thỏ rừng, lợn rừng, chó hoang vàng rụm được gác lên đống lửa, mùi thơm nức mũi lan tỏa theo gió, những ống tre chặt làm cốc đựng đầy rượu trắng, vị hăng của rượu cộng với mùi tre tươi thơm ngát quả thực mang tới một hương vị rất khác. Mấy chục Ẩn Long Vệ dù biết rõ ngày mai phải thực hiện nhiệm vụ sinh tử nhưng ai nấy cũng đều vui vẻ hát hò, uống chén rượu lớn ăn miếng thịt to, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
Lý An cầm một khúc tre làm cốc trong tay, yên lặng đứng bên đống lửa nhìn đám người ồn ào. Không biết qua ngày mai còn có mấy người có thể tiếp tục uống rượu ăn thịt?
Bên một đống lửa nhỏ nằm tách biệt với những người khác, Lâm Tịch Nguyệt cùng với Lôi Chấn Minh đang to nhỏ trò chuyện.
“ Tên họ Lý này không đơn giản! Chỉ mới một thời gian ngắn nhưng thuộc hạ dám chắc Hỏa Thương Binh hắn huấn luyện ra tuyệt đối không thua kém Hỏa Thương Binh trong q·uân đ·ội chủ lực.” Lôi Chấn Minh hung hăng cắn một miếng thịt lớn, miệng đầy dầu mỡ nói nhỏ.
Lâm Tịch Nguyệt vẫn không cởi mạng che mặt xuống, giọng nói có chút trầm trọng: “ Tạm thời đừng nghĩ nhiều! Hiện tại hắn có cùng mục đích với chúng ta, hắn càng lợi hại thì càng có lợi cho chúng ta mà thôi.”

Cách đó rất xa, Lý An không nhìn sang Lâm Tịch Nguyệt hai người nhưng mấy lời bọn hắn nói sao có thể thoát được khỏi tai của hắn.
Đúng lúc này Tạ Chứ Linh từ đầu buổi tiệc đã không thấy mặt đâu hớt hải chạy từ bên ngoài hạp cốc vào, phía sau có hai tên thuộc hạ ngồi trên một chiếc xe ngựa lớn.
“ Sư phụ! Sư Phụ! Tạ nhi đã chuẩn bị xong những thứ người yêu cầu rồi!” Tạ Chứ Linh người chưa tới nhưng giọng nói là tới trước. Chẳng bao lâu nàng đã chạy tới trước mắt Lý An, ánh mắt hy vọng long lanh đem đồ vật trong tay đưa cho hắn.
Đó là một chiếc hộp sắt hình hộp chữ nhật dài chỉ khoảng 20cm cùng với một túi mảnh sắt nhỏ, cả hai đều được chế tạo vô cùng thô sơ, hoàn toàn không nhìn ra manh mối chúng dùng để làm cái gì.
Tất nhiên Lý An bảo Tạ Chứ Linh dẫn theo người đi tìm thợ rèn chế tạo nhiều hộp sắt cùng mảnh sắt như vậy không thể nào không có mục đích rõ ràng được. Hắn xắn tay áo lên ngồi xuống sau đó mở nắp hộp sắt ra rồi bỏ mảnh sắt nhỏ vào, sau đó lại đổ thuốc súng vào bên trong. Đợi thuốc súng đổ đầy, hắn để một đoạn dây dẫn lửa nhỏ sao cho một đầu cắm sâu vào thuốc súng, một nửa thò ra ngoài hộp sắt rồi đóng nắp lại.
Nắp đậy có những lỗ nhỏ hình tròn như đầu đinh, thân hộp cũng như vậy, Lý An dùng dây sắt nhỏ luồn qua hai lỗ rồi buộc chặt lại với nhau, thân hộp cùng nắp hộp liền được cố định với nhau kín kẽ không một kẽ hở.
“ Đây là..?” Tạ Chứ Linh ngồi bên cạnh chăm chú nhìn từ đầu tới cuối, trong lòng đã lờ mờ đoán được ý định của sư phụ mình.

“ Cái này gọi là mìn bộ binh! Một quả mìn này nếu dùng đúng cách không chừng có thể g·iết được mấy chục cao thủ!” Lý An tung hộp mìn trong tay lên, mỉm cười giới thiệu. Thứ đồ này chế tạo thô sơ khó mà nói được độ tin cậy như thế nào nhưng chắc chắn có thể g·iết người, hơn nữa tuyệt đối không phải là ít.
“ Lợi hại! Lợi hại! Đúng là sư phụ đại nhân, ngay cả thứ này cũng nghĩ ra được. Ta thấy ngài thông văn giỏi võ, không vào làm quan văn cứu nước cứu dân, không ra sa trường chém g·iết kẻ địch thực sự là phung phí tài năng, đúng là thiệt thòi lớn của đất nước.” Tạ Chứ Linh ôm cánh tay Lý An tha thiết nói, kỹ năng nịnh hót vô cùng thuần thục.
Lý An đẩy đối phương ra, chán ghét nói: “ Thôi đừng ở đây nịnh hót nữa. Mau tập hợp mọi người tới sân tập bắn, hơn nữa….”
“ Vâng! Đồ nhi tuân mệnh!” Tạ Chứ Linh hưng phấn gật đầu thật mạnh một cái rồi nhanh chóng chạy đi thông báo cho Lâm Tịch Nguyệt.
Khoảng 15 phút sau, toàn bộ mọi người đã tập trung ở khoảng sân trống dùng để tập bắn. Giữa mảnh đất, đám hình nhân gỗ chi chít lỗ đạn được bố trí thành một vòng tròn, ở giữa chính là quả mìn chống bộ binh tự chế của Lý An.
“ Mọi người mau trốn ra sau gốc cây.” Ở bên ngoài khoảng đất trống, Lý An to giọng nhắc nhở sau đó bắn một mũi hoả tiễn vào quả mìn tự chế.
Mũi tên chuẩn xác đốt cháy dây dẫn lửa, đốm lửa men theo dây dẫn được chế tạo đặc biệt men lên phía trên, chẳng bao lâu đã chui vào trong hộp sắt.
Đám người Ẩn Long Vệ nghe Lý An cảnh cáo đều nhanh chóng núp ra sau thân cây lớn, duy chỉ có Lôi Chấn Minh cùng với Lâm Tịch Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ, nheo mắt quan sát dây dẫn lửa chầm chậm cháy hết.
Đột nhiên ầm vang một tiếng đinh tai nhức óc! Tại nơi đặt chiếc hộp sắt đột ngột bùng lên một q·uả c·ầu l·ửa lớn hơn một mét, sóng xung kích từ v·ụ n·ổ tỏa ra trực tiếp đánh nát mấy hình nộm gỗ ở gần nhất, tiếp theo sau đó là vô số mảnh sắt nhỏ như thiên thạch tán loạn bắn ra bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất. Khoảng mười mấy hình nộm gỗ từ đầu tới chân bị găm đầy mảnh sắt nhỏ, tiếng phốc phốc như tiếng mưa rơi trên tàu lá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.