Chương 128: Xung đột nội bộ
Canh 3 nửa đêm, Nguyệt Giang Thành.
Bầu trời đêm tối đen như mực lỏng, ngàn vạn ngôi sao bị mây đen nuốt gọn, ngay cả mặt trăng cũng chỉ có thể le lói sau lớp khói mờ, cả tòa thành Nguyệt Giang yên ắng, tối tăm.
Nhà cửa lầu các khắp thành đã tắt đèn từ lâu, trên các con đường chỉ có đám ăn mày đang lăn lộn trong đống vải vụn rách nát mà rên rỉ, vài tên cầm canh gõ mõ cầm đèn lồng đỏ tươi vừa đi vừa hô to hô nhỏ.
“ Đã tới canh 3, cẩn thận củi lửa!”
Những tiếng hô giống như tiếng nói vọng lên từ đáy một chiếc giếng cạn, theo gió đêm lạnh lẽo truyền đi rất xa.
Tổng bộ Tuyệt Thế Đường Môn tuy đã tắt đèn nhưng không hề yên ắng, phía trước cửa lớn đóng chặt treo hai chiếc đèn lồng lớn hơn 1m màu đỏ cam, hình phù điêu mặt quỷ trên hai cánh cửa dưới ánh sáng leo lắt trông như muốn nhảy ra ăn thịt người.
Bên trong phủ, 10 bước có một lính gác trăm bước có một chòi gác, từng đội hộ vệ khoảng 10 người yên lặng như những bóng ma tuần tra khắp phủ, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.
Tuy nhiên bên trong tổng bộ Đường Môn lại có tòa nhà lớn mảy may không có một lính gác nào, bên trong tòa nhà lúc này vẫn đèn đuốc sáng trưng, bóng người vặn vẹo trên lớp cửa sổ giấy mỏng manh.
Tòa nhà này là nơi ở của môn chủ Tuyệt Thế Đường Môn, Vương Nhất Tiếu, biệt hiệu trên giang hồ chính là Tiếu Diện Độc Quân. Người này là một nhân vật lớn trong ma môn, theo như lời đồn là một vị nhị châu cảnh luyện khí sĩ, không chỉ tinh thông dùng độc mà còn vô cùng xảo quyệt. Trên giang hồ thường lưu truyền câu nói ‘ một nụ cười một mạng người’ ý chỉ Vương Nhất Tiếu chỉ cười khi hắn g·iết người mà thôi.
Người này chính là cột chống trời của Tuyệt Thế Đường Môn, người trên giang hồ dù là chính hay tà chỉ cần nghe tới Tiếu Diện Độc Quân đều sợ mất mật. Cũng nhờ y mà bao nhiêu năm nay dù Đường Môn hoành hành ngang ngược, kiếm lời từ cả chính lẫn tà nhưng cũng không có thế lực nào dám động tới bọn hắn.
Chỉ là lúc này Vương Nhất Tiếu đang nằm ở trên giường, khuôn mặt trắng bệch không một chút huyết sắc nào, hai mắt nhắm chặt không động đậy nhưng miệng lại nở một nụ cười vô cùng quỷ dị. Thì ra vị Tiếu Diện Độc Quân người người sợ hãi này lại là một lão giả đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt gầy gò, hai bên xương gò má nhô cao, hoàn toàn không giống một vị nhị châu cảnh luyện khí sĩ cao quý ngược lại giống một lão già nghèo khổ gầy gò thì hơn.
Không ai biết Vương Nhất Tiếu đã sống bao nhiêu năm, chỉ biết 100 năm trước danh tiếng của hắn đã vang danh khắp thiên hạ, một thân độc công là nỗi kh·iếp sợ của vô số cao thủ rồi. Tuổi thọ của nhị châu luyện khí sư cũng chỉ từ 200 năm tới 300 năm, đoán chừng tuổi tác của vị Vương môn chủ này cũng đã rất lớn rồi.
Lúc này đây vây quanh Vương Nhất Tiếu là hơn 10 người đứng đầu Đường Môn, nổi bật trong đó là 3 người con của lão: Đại ca Vương Bất Hối, nhị tỷ Vương Nhược Tuyết cùng với tiểu đệ Vương Vô Ngân. Những người còn lại cũng đều là những nhân vật quan trọng của Đường Môn.
Đường Môn môn chúng có mấy ngàn nhưng những người có thể ra quyết định đều đã tập trung ở nơi này hết rồi.
Vị đại phu đầu tóc bạc trắng như cước ngồi trên một chiếc ghế gỗ bên cạnh giường, khuôn mặt sầu khổ không một chút biểu cảm đang cẩn thận bắt mạch cho Vương Nhất Tiếu.
Khoảng 3 phút sau, vị đại phu nhìn đám người lắc đầu một cái, giọng nói khàn đặc: “ Môn chủ đã quy tiên!”
Những người khác nghe vậy đa phần đều chỉ nhíu mày không nói, không khí bên trong căn phòng rộng lớn xa hoa lập tức yên lặng như tờ, chỉ có tiếng nến cháy lốc phốc như tiếng pháo nổ.
Con cả Vương Bất Hối là một người đàn ông trung niên khuôn mặt hiền lành, ăn mặc như thư sinh bình thường, nghe thấy vậy thì nước mắt nước mũi giàn giụa, quỳ xuống đất rồi dùng đầu gối đi tới bên cạnh giường, cầm bàn tay lạnh toát của Vương Nhất Tiếu khóc nức nở.
Nhị tỷ Vương Nhược Tuyết là một người phụ nữ xinh đẹp, trên khuôn mặt rõ ràng đã có dấu hiệu tuổi tác nhưng khó mà đoán được nàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi. Người này chỉ trầm lặng nhìn mặt phụ thân, khuôn miệng hơi hé mở nhưng không nói lời nào, ánh mắt âm u khó mà đoán được cảm xúc của nàng lúc này.
Con út Vương Vô Ngân quay mặt nhìn ra ngoài cửa, khuôn mặt trong bóng tối không thể nào nhìn rõ được biểu cảm.
Không khí cứ âm trầm áp lực như vậy khoảng nửa canh giờ, trong căn phòng lớn ngoài trừ tiếng Vương Bất Hối thấp giọng khóc nức nở ra thì không còn có âm thanh nào khác. Cuối cùng cũng có người lên tiếng phá vỡ im lặng.
Nhị tỷ Vương Nhược Tuyết không biểu cảm nói: “ Môn chủ sớm không toạ hoá muộn không toạ hoá lại toạ hoá vào ngay lúc này. Ngày mai sứ giả của Kính Quốc tới rồi, bây giờ phải làm sao bây giờ!”
“ Còn có thể làm sao? Đám phản tặc kia cứ chém đầu là được!” Con cả Vương Bất Hối vỗ mạnh vào thành giường, đứng phắt dậy kiên quyết nói.
“ Nhưng mà xưa nay hai quân giao chiến không chém sứ giả! Người ta trước khi tới còn gửi cả thư, công minh chính đại mang theo thiện ý mà tới, chúng ta làm như vậy chỉ sợ không ổn, sẽ cùng đối phương gây thù à!” Một bà lão trong đám người nhỏ giọng nói, bàn tay chống quải trượng run lẩy bẩy không ngừng.
“ Đúng vậy a! Chúng ta cách Kính Quốc có ngàn dặm khoảng cách thôi, nếu như kết xuống đại thù với bọn hắn thì chỉ có c·hết.” Một người khác cũng chen vào lên tiếng.
Vương Bất Hối khuôn mặt giận giữ nhìn đám người xung quanh một lần, trầm giọng hỏi: “ Hắc Tâm Tán của chúng ta làm cho Kính Quốc mất liền 3 toà đại thành, binh lính c·hết không biết mấy vạn mà kể, còn không tính là kết xuống đại thù? Các ngươi chẳng nhẽ thực sự muốn cấu kết với phản tặc? Định tạo phản à?”
Y vừa nhắc tới hai từ tạo phản đám người trong phòng đều vô thức im lặng, trong thiên hạ này tội nào lớn nhất thì không nghi ngờ chính là tạo phản a, chỉ cần bị phát hiện chắc chắn sẽ là cưu di cửu tộc, không chỉ bản thân mà con cháu đời đời cũng phải chịu liên luỵ.
Con út của Vương Nhất Tiếu là Vương Vô Ngân, y không biết đã bao nhiêu tuổi nhưng vẻ bề ngoài chỉ giống như một người đàn ông trung niên, khuôn mặt hình chữ điền đường đường chính chính. Hắn từ đầu tới cuối vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ không nói một lời, nghe tới đây lại đột nhiên mở miệng cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, văng vẳng như tiếng quỷ khiếu.
“ Đệ cười cái gì?” Vương Nhược Tuyết nghi hoặc hỏi, những người khác đều chỉ dám nghi hoặc nhìn sang chứ không mảy may dám tra hỏi.
Vương Vô Ngân kéo một cái ghế bên cạnh lại rồi ngồi xuống, chân ghế bị kéo trên nền đá phát ra tiếng ken két ghê tai, y ngừng cười, hỏi: “ Tạo phản? Nói sao mà nghe lớn lao như vậy? Ngũ Linh Đế Quốc này lớn như vậy, toàn bộ đều là của nhà họ Chu? Lại nói Hán Minh Đế chỉ là một đứa nhóc 13 tuổi chưa cai sữa, văn võ bá quan ngày ngày lại phải thượng triều với một ả đàn bà mới ba mươi mấy tuổi?”
“ Hỗn láo! Đệ muốn tạo phản?” Vương Bất Hối giận giữ tới mặt mũi đỏ bừng, chỉ thẳng vào mặt đệ đệ mình mắng lớn.
Những người khác thấy cảnh này chỉ thầm cười trong lòng mà không nói gì. Vương Nhất Tiếu một đời kiêu hùng, võ công cái thế, con cả Vương Bất Hối này lại lựa chọn theo văn, trở thành một vị quan văn không lớn không nhỏ, xưa nay chưa từng ra sức được gì cho Đường Môn, là một người nổi tiếng vô dụng. Lúc này lại dám ở nơi này chỉ vào tân Môn Chủ Tuyệt Thế Đường Môn mắng chửi? Đúng là ăn phải gan hùm mật gấu mà.