Dị Giới Thương Nhân

Chương 130: Đặt bẫy




Chương 130: Đặt bẫy
Két két!
Vô danh loài chim kêu lên trong bóng tối đen kịt, âm thanh như cánh cửa hỏng lâu ngày bị người cưỡng ép mở ra.
Thâm sơn cùng cốc bình thường đã hoang vu vắng vẻ, lúc nửa đêm lại càng thêm một phần ma quái rùng rợn. Vô số gốc cổ thụ như những bóng ma khổng lồ lững thững trong bóng đêm, gió đêm lạnh buốt thổi tung tóc tai của chúng nó, lướt qua khe đá tạo nên những tiếng hú quái dị. Vô số dây leo ngang dọc đan vào nhau chẳng khác nào mạng nhện của yêu ma đang giăng sẵn chờ đợi con mồi đi vào.
Tuy nhiên giữa bóng đêm như mực lỏng ở nơi này lại có một nơi hào quang rực rỡ, kiến trúc cao lớn hùng vĩ, đèn đuốc sáng trưng chẳng khác nào mặt trời mọc giữa trời đêm. Tuy nhiên từng tràng tiếng thét yếu ớt khủng bố men theo bóng đêm truyền từ bên trong nơi này ra làm cho người ta không rét mà run, nơi này chắc chắn là hang ổ của tà ma.
“Đây chính là Tuyệt Sinh Đường!”
Cuối cùng Lý An cũng được chứng kiến nơi mà bất cứ ai khi nhắc tới cũng không khỏi run sợ mà hạ thấp giọng, Tuyệt Sinh Đường.
Đó là một khu kiến trúc rộng lớn nằm giữa rừng cây, xung quanh có một lớp tường đá cao hơn 2m bao bọc, đứng từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều mái ngói nhấp nhô cao thấp không đồng đều. Bên trên bức tường đá, cứ mỗi trăm mét sẽ có một chòi canh, bên trên đèn đuốc sáng trưng, người đi người tới không ngừng, ngay cả rừng cây bên cạnh cũng đầy rẫy lính canh gươm giáo chỉnh tề cầm theo ngọn đuốc tuần tra. Dù đã giữa đêm nhưng canh phòng nơi này không hề có một chút buông lỏng nào.
Lối vào Tuyệt Sinh Đường là một cánh cửa cực kỳ lớn, đủ cho 3 chiếc xe ngựa ra vào cùng lúc. Lúc này hai cánh cửa sắt đang im lìm đóng chặt, bên trên điêu khắc một hình mặt quỷ ba sừng cực kỳ lớn, hai bên cửa lững thững đứng lấy 10 tên lính gác.
Những lính gác này mặc áo giáp sắt, đầu đội mũ sắt, tư thế đứng nghiêm từ đầu tới cuối không hề nhúc nhích, so với q·uân đ·ội chính quy còn muốn chính quy hơn.

Đám người Ẩn Long Vệ dừng lại trong rừng cây cách đó chỉ trên dưới 100m, Lâm Tịch Nguyệt nhìn quanh một vòng rồi nhỏ giọng: “Theo như kế hoạch lập tức hành động! Nhớ kỹ nhiệm vụ lần này ý nghĩa trọng đại, trực tiếp liên quan tới c·hiến t·ranh giữa hai nước, nguy hiểm thì nguy hiểm nhưng một khi thành công các ngươi chắc chắn sẽ được trọng thưởng.”
Đám Ẩn Long Vệ siết chặt v·ũ k·hí, không nói chỉ trầm trọng gật đầu.
Đám lính canh dữ đại môn Tuyệt Sinh Đường đang chán nản nhìn vào khoảng không vô định đột nhiên lại phát hiện có một bóng người đang thất tha thất thểu chạy về phía này.
“Đứng lại!” Đám lính canh lập tức lấy lại tinh thần, cầm lên v·ũ k·hí, một tên trong số đó hét lớn.
Theo bóng người càng ngày càng gần, men theo ánh sáng leo lắt phát ra từ ngọn đuốc có thể nhìn lờ mờ được bóng người là một người phụ nữ ăn mặc như thiếu nữ thôn quê bình thường, người này y phục sộc sệch, đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng kinh hoàng.
“Sao nơi này lại có một thiếu nữ thế này?”
“Nửa đêm nửa hôm ăn mặc như thế này ra ngoài? Cô em là đang câu dẫn bọn ta đúng không?”
“Đã xinh đẹp như vậy thì cũng đừng trách bọn ta không khách sáo rồi!”
Đám lính canh nhìn thấy thiếu nữ giống như chó đói nhìn thấy xương, đua nhau hạ v·ũ k·hí khành khạch cười, lời nói vô sỉ, ánh mắt kẻ nào kẻ nấy cũng vằn lên vẻ điên cuồng.
“Hồng hộc...! Hồng hộc!”

Thiếu nữ chạy vội, chẳng bao lâu đã tới bên cạnh đám người. Đang khi đám lính canh đang muốn tiến lên động tay động chân đột nhiên thiếu nữ từ trong chiếc áo choàng rộng thùng thình rút ra một con dao nhỏ, lưỡi dao nhanh như chớp lướt nhanh một cái cắt đứt cổ họng của 2 tên lính canh đứng gần nhất.
Cùng lúc đó, từ trong rừng cây vang lên một giọng nói nghiêm nghị: “Động thủ!”
Tới lúc này rồi đám lính làm sao không biết là mình bị phục kích cơ chứ, chỉ là không đợi bọn hắn cầm lên v·ũ k·hí thì thiếu nữ đã cầm dao xông thẳng vào trong đám người, không ai có thể đỡ được quá 3 chiêu của nàng.
Cùng lúc đó từ trong rừng cây cũng bay ra rất nhiều mũi tên bắn lên những chòi canh gác xây trên đỉnh bức tường. Những lính gác bên trong ngoại trừ cực ít số trốn được ra thì toàn bộ đều c·hết thảm không một tiếng động.
“Keng! Keng! Keng!”
Không biết tên lính canh nào đã gõ chuông lớn, tiếng chuông đinh tai lanh lảnh truyền khắp Tuyệt Sinh Đường rộng lớn đánh thức toàn bộ mọi người.
Tuyệt Sinh Đường làm việc táng tận lương tâm như vậy làm sao không có phòng bị người ngoài t·ấn c·ông từ trước được. Vừa có tiếng chuông cảnh báo lập tức từng đội binh lính giáp vũ sáng choang cầm theo v·ũ k·hí nhanh chóng tập hợp rồi cùng nhau chạy về cửa lớn, tiếng bước chân rầm rập làm cho mặt đất run rẩy, dù cách một bức tường cao cũng cảm nhận được khí thế bát hồn.
Tạ Chứ Linh một dao đ·âm c·hết tên lính canh cửa cuối cùng, nghe thấy phía sau cửa lớn truyền tới tiếng bước chân dồn dập thì không tự chủ được mà tim đập nhanh. Nàng không dám chần chờ nữa vội vàng từ chiếc túi lớn sau lưng lấy ra từng chiếc hộp kim loại kỳ lạ dài cỡ 20cm tùy ý ném lên mặt đất trước cửa. Những chiếc hộp kim loại âm u hòa lẫn trong màn đêm trông chẳng khác nào những tảng đá vô tri xung quanh.

“Hoàn thành!” Một mạch vứt ra mười mấy quả mìn chống bộ binh tự chế, Tạ Chúc Linh đưa tay lau mồ hôi trên trán, vui mừng hét một câu rồi vội vẫy chạy vào rừng cây bên ngoài.
Cùng lúc đó cánh cửa to lớn phía trước cũng ầm ầm mở ra, vô số ánh đuốc lập tức tràn ra ngoài như n·ước l·ũ, đem nơi này chiếu sáng như ban ngày.
Lý An đứng trên một cành cây cao, nhìn thấy từng tốp từng tốp binh mã từ bên trong Tuyệt Sinh Đường trào ra mà không nhịn được hít sâu một hơi.
Từ bên trong cánh cửa lớn, đầu tiên là một tốp bộ binh mặc trọng giáp, đầu đội mũ sắt, tay cầm trường thương dài 2m đội ngũ chỉnh tề sồng sộc chạy ra. Tiếp theo đó là gần trăm tên hộ vệ mặc áo ngắn tay màu xám, đám người này đội hình lộn xộn, cước bộ không đều, v·ũ k·hí trong tay ngổn ngang đủ loại nhưng kẻ nào kẻ nấy mày mặt hung mày ác, gào thét như dã quỷ, khí thế không hề thua kém đám binh lính phía trước chút nào.
Ở sau nữa vẫn còn một đội cung thủ, lấy thị giác của Lý An thậm chí còn nhìn thấy phía trên mái những ngôi nhà phía sau bức tường còn bố trí rất nhiều Hoả Thương Binh cầm súng hoả mai.
Đám người Đường Môn ùa ra như n·ước l·ũ tuy nhiên bên ngoài ngoại trừ mười mấy xác c·hết của đám lính canh cửa ra thì không thấy kẻ địch ở nơi nào.
Lý An nhìn thấy đã tới lúc, to giọng hét một tiếng: “Phóng tiễn!”
Cùng lúc đó hắn nhanh như chớp bắn ra một mũi t·ên l·ửa, tiếng dây cung kêu phựt một tiếng lanh lảnh trong trời đêm, mũi tên như sao băng vẽ lên một đường lửa ngang qua trời đêm.
Cùng lúc đó cũng có mấy chục mũi t·ên l·ửa phô thiên cái địa từ bên trong rừng cây bắn ra, chúng ở trên không dệt nên một tấm màn lửa chói mắt đổ rập xuống đầu đám người Đường Môn.
Chút mũi tên này so với mấy trăm cao thủ Đường Môn thì chẳng khác nào muối bỏ bể, ngọn lửa trong trời đêm sáng chói khiến cho bọn hắn dễ dàng tránh thoát được mũi tên. Cuối cùng mấy chục mũi tên rào rạt cắm vào mặt đất, đám Đường Môn một người cũng không thiệt hại.
“Đây là đám vô dụng nào?” Trước đội binh lính, một vị tướng quân râu quai nón mặc trọng giáp cười to một tiếng, bên trong tiếng cười tràn đầy điên cuồng. Ở gần có thể phát hiện đáy mắt của hắn lấp lánh kim quang chói mắt.
Cách hắn không xa, một thiếu phụ che miệng cười duyên, ánh mắt âm u như rắn độc.
Chỉ là đám người này hồn nhiên không phát giác ra, mỗi một mũi t·ên l·ửa đều chuẩn xác bắn trúng một sợi dây dẫn lửa nhỏ. Sợi dây một đầu được thắp sáng, đầu kia là một chiếc hộp đen nhèm chế tác thô sơ nhìn vào không rõ công dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.