Chương 131: Đấu súng
Ngọn lửa men theo dây dẫn lửa chầm chậm chạy vào bên trong hộp sắt, gần một cân thuốc súng lập tức được đốt cháy ngay tức thì.
Những người có mặt tại hiện trường lúc này đều đang nhìn chăm chú vào hộp sắt, nín thở chờ đợi.
Gió đêm rào rạt thổi qua rừng cây, ngọn đuốc leo lắt trong gió, bầu trời đêm không mây không sao tối đen như mực. Từ phương xa truyền tới tiếng chó sói tru gọi bầy bức bối.
Ầm! Ầm!
Đột nhiên khoảng đất trống trải trước lối vào Tuyệt Sinh Đường, vô số q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ đua nhau nổ tung, ánh sáng loá mắt làm cho không ai có thể nhìn thẳng, cả một mảnh không gian được chiếu sáng như ban ngày. Đang từ cực tối chuyển thành cực sáng, hai thái cực đối lập nhau làm cho người ngoài nhìn vào không tài nào thích ứng nổi.
Theo sau từng tràng t·iếng n·ổ ầm vang như tiếng sấm, sóng xung kích cực mạnh từ v·ụ n·ổ trực tiếp thổi tung thân thể của những kẻ xấu số đứng bên trên, những kẻ đứng gần thì trực tiếp bị thổi tung trên trời như chiếc bao tải rách, trực tiếp m·ất m·ạng.
Giữa khói lửa, vô số mảnh sắt nhỏ bắn ra tung toé như đạn, vô số người vì vậy mà ngã xuống, trực tiếp bị mảnh sắt găm c·hết không ít, vì vậy mà b·ị t·hương nặng nhẹ thì càng nhiều.
Chớp mắt ở giữa, mặt đất nơi này đã bị nổ ra mấy chục cái hố sâu cả mét, số người còn đứng vững lập tức giảm gần phân nửa. Đây đâu cũng là xác người, tứ chi cụt bay tứ tung, máu tươi nhầy nhụa chảy đầy đất, tiếng gào thét kêu la như âm ty địa ngục.
“Quá kinh khủng!” Lý An đứng cách v·ụ n·ổ rất xa dù vậy t·iếng n·ổ cùng cường quang toả ra cũng làm cho hắn loá mắt ù tai, dù vậy thảm trạng kinh khủng do mấy chục quả mìn tự chế nổ tung quả thực làm cho hắn không rét mà run, không nhịn được hít một hơi khí lạnh. Uy lực kiểu này, đoán chừng cho dù là kim huyết cảnh dẫm phải cũng phải khốn khổ một phen.
“Hoả Thương Binh hành động!” Cùng lúc đó trong rừng cây vang lên tiếng nói của Lâm Tịch Nguyệt, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn, đối với cảnh tượng máu chảy đầu rơi trước mắt hoàn toàn không bị chút nào ảnh hưởng.
Lập tức từ bìa rừng chạy ra 30 tên Hoả Thương Binh đã được huấn luyện kỹ càng, bọn hắn đứng thành đội hình 3 hàng ngang, mỗi hàng mười người. Vừa xuất hiện, hàng thứ nhất liền chĩa súng bắn vào đám người Đường Môn đang sợ hãi tột độ cách đó không xa.
Lại một chuỗi tiếng súng đinh tai nhức óc, thú vật khắp cánh rừng đều run lẩy bẩy rúc vào góc sâu nhất trong hang ổ.
Đạn bay như sao rơi, lại có một tốp binh mã Đường Môn ầm ầm ngã xuống.
Hàng thứ nhất bắn xong lập tức ngồi xuống nạp đạn, hàng thứ hai chờ đã lâu lập tức ngắm chuẩn bóp cò, lại một đợt đạn bay vào đám người. Bọn hắn cứ như vậy thuần thục thay thế nhau nạp đạn cùng bắn, đạn bay rào rào như mưa, gần như không hề có thời gian nghỉ.
Bên phía Ẩn Long Vệ trốn trong bóng tối tính kế đã lâu, mỗi người đều là tinh binh tinh nhuệ, lại có thứ v·ũ k·hí khủng bố như mìn tự chế cùng súng hoả mai trợ giúp, vừa ra tay liền đánh phủ đầu cho đối phương hoàn toàn không có cơ hội phản ứng. Chỉ khoảng 5 phút trôi qua, trên dưới trăm Ẩn Long Vệ đã g·iết c·hết hoặc loại khỏi vòng chiến đấu số địch thủ ngang với quân số của mình.
Tiếng súng ráo riết cuối cùng cũng tắt, trước lối vào Tuyệt Sinh Đường chỉ còn xác c·hết ngổn ngang, những kẻ b·ị t·hương đang cố lết thân mình vào bên trong, kẻ nào cũng kinh hồn bạt vía. Bọn hắn chém g·iết không thiếu nhưng từ xưa tới nay đã bao giờ gặp phải tràng cảnh khủng bố như thế này chứ? Hơn trăm người giáp mũ sáng trưng, gươm giáo chỉnh tề mà chỉ mấy phút thời gian thôi đ·ã c·hết sạch rồi, đây là thủ đoạn của con người?
Lý An nín thở nhìn vào trong cánh cửa đang mở rộng, thấy bên trong đường lớn thênh thang, tạm thời vẫn không nhìn thấy binh mã chạy ra tiếp ứng. Từ nơi này nhìn vào Tuyệt Sinh Đường chỉ như một ngôi làng bị bỏ hoang bình thường, từ bên trong không truyền ra bất cứ một tiếng động nào.
Lý An là người phụ trách đội Hoả Thương Binh, trách nhiệm chủ yếu là thu hút sự chú ý của kẻ thù. Đoán chừng lúc này đội Ẩn Long Vệ khác do Lâm Tịch Nguyệt cùng Lôi Chấn Minh dẫn đầu đã trèo qua rào chắn thâm nhập vào bên trong Tuyệt Sinh Đường rồi.
Quả nhiên từ phía sau những bức tường đã bắt đầu truyền ra tiếng chém g·iết ầm ỹ, thỉnh thoảng cũng vang lên tiếng súng nổ nhưng so với tràng cảnh đạn bay như mưa lúc nãy tỏ ra không hề đáng kể.
“Nổ súng đi!” Lý An hướng thuộc hạ ra lệnh, bản thân thì lấy cung tên bắn ra một mũi tên.
Vút một tiếng lanh lảnh, mũi tên bay vào trong bóng tối phía sau cửa lớn, từ phía bên đó mơ hồ truyền tới tiếng người ngã xuống cùng mấy tiếng kinh hô nho nhỏ.
Một tên Hoả Thương Binh hỏi: “Lý đội trưởng, nhưng chúng ta không nhìn thấy mục tiêu. Trời tối quá!”
“Cứ bắn bừa đi! Thu hút sự chú ý của bọn hắn là được!” Lý An gấp gáp nói, một bên liên tục bắn ra mũi tên.
30 Hoả Thương Binh nghe vậy thì đều nhắm vào trong cửa lớn mà bắn, tiếng súng đinh tai, đoá đoá hoa lửa nở rộ ra ở phía đầu súng.
Những lúc thế này nhược điểm của súng hoả mai lộ ra rất rõ, mỗi lần bắn đều có mạt bụi đen kịt bay ra tứ tung gây tắc nòng, thỉnh thoảng lại có một tên Hoả Thương Binh phải ngồi xuống tháo nòng súng ra rồi dùng que thông nòng đẩy viên đạn mắc kẹt ra ngoài.
Tạ Chư Linh bắn xong một viên đạn, tạm thời chống súng xuống đất quay sang hỏi: “Chúng ta cứ ở đây bắn bừa như vậy sao?”
“Không cần….” Lý An há miệng đang định trả lời thì đột nhiên tròng mắt co lại, vội vàng hét lớn: “Tìm chỗ nấp!”
Lời hắn còn chưa dứt từ phía sau cánh cửa lớn để mở đột ngột nở rộ lên vô số đoá hoa lửa, từng tràng súng nổ đinh tai nhức óc như đ·ốt p·háo ngày tết. Cùng với đó còn có vô số mũi tên bắn ra, mũi tên như mưa đạn bay như đá cuội phô thiên ái địa phủ xuống đầu đám người Lý An.
Mũi tên cùng đạn nhiều lắm, bao phủ một vùng không gian rộng lớn, muốn tránh cũng không tránh nổi. Lý An trốn sau thân cây cổ thụ, cách hắn hơn một mét thôi tiếng đạn cùng mũi tên cắm vào thân cây nghe rào rạt như mưa rơi trên lá chuối.
Những Hoả Thương Binh còn lại người nào nhanh chân trốn kịp sau gốc cây cùng tảng đá thì may mắn thoát nạn, còn lại gần 10 người bởi vì quá mức bất ngờ nên chậm một bước, cơ thể trực tiếp bị đạn bắn thủng thành cái rỗ, mũi tên cắm đầy mình như lông nhím.
“Nhân cơ hội bọn hắn thay đạn bắn trả đi!”
Âm thanh Lý An văng vẳng giữa chiến trường, tiếng nói khàn đặc khiến hắn cũng không khỏi kinh ngạc.
Tiếp theo đó là một hồi đấu súng kịch liệt, bên phía Ẩn Long Vệ quân số ít hơn, bên phía Đường Môn ngoại trừ Hoả Thương Binh còn có cung thủ hỗ trợ cho nên nhanh chóng chiếm thế thượng phong. Bắt đầu có bộ binh mặc giáp nặng, trong tay cầm khiên sắt dưới sự yểm trợ của hoả lực phía sau nhanh chóng chạy ra khỏi cửa lớn hướng thẳng tới chỗ đám Hoả Thương Binh.
“Tiếp tục bắn cho ta! Nhớ kỹ nếu như bị kẻ địch cận thân lập tức chuyển sang dùng lưỡi dao buộc ở đầu súng, tuyệt đối không được cố chấp!” Lý An nấp sau một thân cây lớn tiếng thét, giữa từng tràng tiếng súng có vẻ yếu ớt không đáng kể. Tràng cảnh lúc này không khỏi khiến hắn nhớ tới những trận đánh trong phim c·hiến t·ranh hiện đại.
“Rõ!”
“Rõ!”
…
Đám Ẩn Long Vệ đồng thanh hét lớn, bọn hắn thân là Ẩn Long Vệ, mật thám của Khải Đế, chút tràng cảnh này vẫn chưa đủ khiến bọn hắn sợ hãi chút nào.
Lý An nhìn thấy bộ binh của đối phương càng ngày càng gần thì nhìn sang Tạ Chư Linh bên cạnh gật đầu, hai người tâm ý tương thông lập tức dừng t·ấn c·ông mà lùi về phía sau một tảng đá cực kỳ lớn. Ở nơi này đã đặt chỉnh tề mấy chục quả mìn tự chế, hai người nhanh chóng cầm lên rồi cố hết sức ném về phía xa.
Tạ Chư Linh là Phàm Huyết Cảnh Luyện Thể Sĩ, có thể ném ra xa 100m. Lý An dù cũng chỉ là Phàm Huyết nhưng có thể nhẹ nhàng ném xa gấp 3 lần có hơn.