Dị Giới Thương Nhân

Chương 137: Quyết định




Chương 137: Quyết định
“Cái gì? Vương Nhất Tiếu đang ở trong Tuyệt Sinh Đường!” Lý An đứng phắt dậy, không thể tin được hỏi.
Mộc Huyền Linh lắc đầu: “Vương Nhất Tiếu đ·ã c·hết rồi! Vương môn chủ bây giờ là con trai út của lão, Vương Vô Ngân, chính là phụ thân của Vương Tiêu Dạ. Tuy nhiên cũng không có gì khác nhau, nghe nói Vương môn chủ thực lực đã không thua gì phụ thân mình lúc còn trẻ rồi. Huống hồ gì còn có thượng tầng Đường Môn cũng ở trong Tuyệt Sinh Đường, các người có mạnh gấp mười lần cũng vô dụng.”
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Mộc Huyền Linh không có lý do gì để lừa hắn. Hơn nữa khi một người nói dối ít nhiều đều có biểu hiện, chẳng hạn như ánh mắt thay đổi sẽ nhìn đi chỗ khác, bàn tay bồn chồn không yên, sờ mũi hay cổ, giọng nói cũng thay đổi, trở nên cao hơn bình thường một chút, thậm chí nhịp tim, tốc độ mạch cũng thay đổi rất nhỏ. Đối với một người có giác quan siêu việt như Lý An, muốn nhìn ra một người nói thật hay giả thực ra không khó.
Nhưng nếu như vậy thì toàn bộ chuyện này thực sự trở thành một vở hài kịch cực lớn rồi! Vở hài kịch đánh đổi bằng mạng sống của mấy trăm con người. Ẩn Long Vệ t·ấn c·ông Tuyệt Sinh Đường vì muốn lấy phương pháp điều chế cùng thuốc giả của Hắc Tâm Tán. Nhưng Đường Môn sớm đã muốn đầu quân cho Kính Quốc!
Toàn bộ chuyện này nếu là thật thì thực sự là vớ vẩn vô cùng.
Hơn nữa Lâm Tịch Nguyệt sớm không t·ấn c·ông muộn không t·ấn c·ông lại chọn ngay lúc cao tầng Đường Môn tiếp đón sứ giả Kính Quốc bên trong Tuyệt Sinh Đường mà t·ấn c·ông. Đây khác nào tự mình tìm tới c·ái c·hết đâu?
Chẳng nhẽ toàn bộ chuyện này lại chỉ là một hiểu lầm kinh thiên động địa. Nếu cứ đà này không chỉ Ẩn Long Vệ bình thường mà Lâm Tịch Nguyệt, Lôi Chấn Minh, còn cả đồ đệ hắn Tạ Chí Linh cũng chỉ có một đường c·hết. Hơn nữa còn là một c·ái c·hết không hề có bất kỳ ý nghĩa nào.
Mộc Huyền Linh nhìn thấy nam tử trẻ tuổi hung ác trước mặt nghe nàng nói đột nhiên khuôn mặt hơi biến sắc thì trong lòng trầm xuống, chẳng nhẽ nàng lại nói sai cái gì? Đâu có, nàng chỉ nói sự thật thôi mà!

Lý An không nói gì đi ra cửa hang, thấy phương đông bầu trời đã hừng sáng, dù vậy bầu trời vẫn còn là một biển sao bát ngát lấp lánh hào quang, bạch nguyệt tròn vành vạnh không hề có dấu hiệu lụi tàn. Hắn cùng Lâm Tịch Nguyệt đám người chỉ vừa gặp nhau mấy ngày, quan hệ không thân không thích, thậm chí nói chuyện cũng chẳng được mấy câu. Ngay cả vị đồ đệ hời Tạ Chứ Linh của hắn cũng chỉ là trong lúc cao hứng nói bừa, thực ra cùng người lạ không có nhiều khác biệt.
Tuy nhiên nếu bây giờ trực tiếp quay người rời đi thì hắn chắc chắn sẽ hối hận, Lý An ghét nhất chính là hối hận. Hắn gật đầu một cái, trong lòng đã hạ quyết tâm, hắn không còn do dự nữa nói với Mộc Huyền Linh: “Để tỷ tỷ ta ở một mình có sao không?”
“Ngươi định quay trở lại Tuyệt Sinh Đường hay sao? Không được, tuyệt đối không được! Bây giờ trở về đó khác nào tự chui vào hang cọp.” Mộc Huyền Linh biến sắc, lắc đầu liên tục. Đùa gì chứ, nếu như họ Lý này c·hết thì nàng còn sống được chắc.
“Trả lời đi! Mạng sống của ta tự nhiên ta còn lo hơn ngươi.” Lý An không kiên nhẫn thúc dục.
Mộc Huyền Linh gật đầu một chút rồi quay sang xem xét tình trạng của Lý Tiểu Hoa.
Lý An nhìn thấy đối phương bắt mạch cho tỷ tỷ mình một hồi rồi bắt đầu lấy ra kim châm châm cứu cho nàng. Động tác đối phương thuần thục vô cùng, chỉ một phút thôi đã châm hơn 100 kim châm khắp người Lý Tiểu Hoa.
Quả nhiên màu đỏ tươi trên mặt Lý Tiểu Hoa rút đi mấy phần, hơi thở cũng trở nên ổn định hơn một ít.
Xong xuôi, Mộc Huyền Linh một bên cất hộp kim châm một bên lau mồ hôi, nói: “Có thể cầm cự được nửa ngày, tuy nhiên sau đó nhất định phải châm cứu điều hòa c·hất đ·ộc nếu không chỉ có đường c·hết.”

Lý An nhìn chăm chăm khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của đối phương, gật đầu một cái: “Đủ rồi!”
Mộc Huyền Linh thở dài một cái, đối phương chắc chắn sẽ không yên tâm để nàng một mình với vật thí nghiệm 998 rồi. Vừa mới thoát được khỏi cái nơi h·ôi t·hối kia bây giờ lại phải trở về, nàng nghĩ tới đây thôi cũng thấy mệt mỏi.
Chỉ là nằm ngoài dự đoán của nàng chính là Lý An không lập tức rời đi ngược lại rút ra Bách Luyện Kiếm, không nói không rằng cầm y phục của nàng bắt đầu cắt xuống từng miếng vải lớn.
“Ngươi…ngươi…!” Mộc Huyền Linh không dám phản kháng, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Chẳng bao lâu Lý An đã xong xuôi, bộ váy dài của Mộc Huyền Linh đã bị hắn cắt đi chân váy, hai ống tay rộng thùng thình cũng đã bị cắt. Bộ váy của nàng vốn đã là kiểu trễ vai, lúc này càng chẳng khác gì một miếng vải rách nhỏ xíu tùy tiện quấn lên trên người, đối với một nữ nhân thì như thế này chẳng khác nào t·rần t·ruồng rồi.
Tuy nhiên đối với một người tới từ thế giới hiện đại, nơi chuyện mặc nội y đi ngoài đường là bình thường thì chút hở hang này không tính là gì, cũng lắm cũng chỉ xứng với một câu ăn mặc mát mẻ mà thôi. Hắn vội quỳ xuống một chân, gấp gáp nói: “Ngươi đi quá chậm, ta cõng ngươi!”
“Ừm!”
Mộc Huyền Linh cực kỳ khẽ ừm một tiếng, thân hình hơi mất tự nhiên leo lên lưng của Lý An. Nàng cảm thấy lưng của tên khốn kh·iếp háo sắc này cực kỳ lớn, hơn nữa còn cứng rắn như tảng đá, nằm lên vô cùng khó chịu.

Tất nhiên Lý An không quan tâm vị khách trên lưng có khó chịu hay không. Hắn quàng tay lấy bắp đùi của nàng rồi chạy ra bên ngoài, hành động so với lúc bình thường không có gì khác nhau.
Ra tới bên ngoài hang, Lý An nhìn thấy bên cạnh cửa hang có một thân cây khô bị gió thổi gãy nằm trên đất, bên trên rêu xanh mọc kín.
Hắn quay sang gõ đầu Bạch Hầu đang ngồi trên lưng nghe răng trợn mắt với Mộc Huyền Linh một cái, nói: “Ngươi ở nơi này bảo vệ tỷ tỷ của ta! Bất kể là ai, chỉ cần tự tiện đi vào hang thì g·iết không tha.”
Bạch Hầu thông linh hiểu tiếng người, nó dùng chân trước đá vào đầu Mộc Huyền Linh một cái rồi nhảy phắt xuống đất, hướng chủ nhân kêu một tiếng đáp ứng.
Lý An vứt Bách Luyện Kiếm cho Bạch Hầu, con khỉ đón lấy kiếm liền nhanh chóng chạy vào trong hang.
“Nếu như ta không trở về thì thay ta chăm sóc chị nhé!” Lý An nhìn theo bóng lưng Bạch Hầu, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Không ngờ con khỉ nhỏ vẫn nghe thấy, tuy nhiên nó không hiểu được chủ nhân nói gì chỉ quay lại nghiêng đầu nhìn hắn.
“Đi đi! Không có gì!” Lý An phất tay đuổi con khỉ vào trong hang. Sau đó hắn tiến tới đẩy thân cây gãy tới che kín cửa hang. Cửa hang vốn không lớn, dùng thân cây phủ đầy rêu xanh che đi xong hoàn toàn không nhìn ra chút dấu vết nào, lớp rêu xanh bên trên thân cây là một lớp ngụy trang vô cùng hoàn hảo.
Mộc Huyền Linh từ đầu tới cuối vẫn nằm trên lưng Lý An, mỗi khi hắn hoạt động lại cựa vào người làm nàng hơi khó chịu nhưng không dám than thở. Cuối cùng nàng vẫn là không nhịn được nói: “Ngươi đưa con khỉ kia bảo kiếm thì lấy gì mà dùng!”
“Nói nhiều thế làm gì! Bám chắc vào.” Lý An lạnh lùng nói một câu, thân hình nhanh như chớp phóng về một hướng, tốc độ nhanh chóng chẳng khác nào bảo mã đang chạy trên thảo nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.