Dị Giới Thương Nhân

Chương 136: Rời khỏi Tuyệt Sinh Đường




Chương 136: Rời khỏi Tuyệt Sinh Đường
Sau khi đeo vào Sinh Tử Luân, đôi mắt đẹp của Mộc Huyền Linh loé lên một đạo tinh quang rồi rất nhanh trở lại bình thường. Không giống như phản ứng bình thường của một người khi bị đeo vào Tử Luân, từ nay mạng sống nắm trong một ý nghĩ của người khác, thần sắc của nàng vẫn không khác gì trước đây, e thẹn nói: “Công tử cũng thật là, bây giờ nô gia đã là người của công tử rồi mà sao ngài vẫn một bộ mặt lạnh như băng thế kia? Ta vẫn chưa biết ngài tên là gì đâu!”
Khuôn mặt nàng hơi ửng đỏ bất thường, môi hồng thổ khí như lan tưởng chừng có thể câu dẫn hồn phách. Đoạn vừa nói nàng vừa uyển chuyển đi tới bên người Lý An, bàn tay trắng nõn không xương muốn ôm lấy cánh tay của y.
“Cô chạm vào người ta một lần thì sẽ chặt một ngón tay, không tin có thể thử!” Lý An hừ lạnh, Bách Luyện Kiếm rút ra mấy tấc phát ra ánh hào quang lấp lánh làm biểu cảm kiều mị trên mặt Mộc Huyền Linh đông cứng lại.
Nuốt một ngụm nước bọt, khuôn mặt nàng lúc này chẳng khác nào nữ nhân bị nam tử lừa gạt bỏ rơi, đôi mắt to tròn ầng ậng nước, bên trong cổ họng truyền ra tiếng nức nở nho nhỏ.
“Tốt nhất cô nên tránh xa ta ra!” Lý An liếc nhìn đối phương, giọng nói thản nhiên như đang nói chuyện với bằng hữu.
Mộc Huyền Linh trong lòng lạnh lẽo, nàng trước giờ chưa từng gặp tên nam nhân nào lại nhạt nhẽo như thế này? Chẳng nhẽ tên trước mắt này có vấn đề? Nghĩ tới đây nàng không khỏi mỉm cười liếc nhìn Lý An từ đầu tới chân một lần. Không ngờ ngay lúc nàng nhìn thấy thanh trường kiếm bên hông kia thì lưỡi kiếm đột ngột bị kéo ra cực nhanh phát ra một tiếng lanh lảnh, lưỡi kiếm loé lên một cái, cổ họng nàng đột nhiên cảm thấy nong nóng.
“Ngươi…ngươi…!” Mộc Huyền Linh đưa tay lên sờ cổ họng, lúc nhìn vào phát hiện trong lòng bàn tay toàn máu là máu. Cổ họng của nàng đã bị cắt ra một v·ết t·hương dài hơn 5cm, v·ết t·hương cực kỳ chuẩn xác, tuy cắt vào cổ họng nhưng chưa cắt trúng mạch máu lớn cho nên nàng tuy một phen kinh hoảng tột độ nhưng tính mạng lại không sao.

“Ta bảo rồi, tránh xa ta ra. Lần tới ta không biết sẽ cắt trúng chỗ nào đâu!” Lý An xoay Bách Luyện Kiếm một vòng rồi tra vào vỏ, chuôi kiếm đập mạnh vào vỏ kiếm phát ra một tiếng vang. Hắn nói tiếp: “Ta tên Lý An, người nằm trên giường kia tên là Lý Tiểu Hoa. Bây giờ tính mạng của ngươi đã buộc chung tới tỷ tỷ của ta, ngay khoảnh khắc Lý Tiểu Hoa c·hết ta sẽ kích hoạt Tử Luân g·iết c·hết ngươi.”
“Nô gia đã biết!” Mộc Huyền Linh dùng hai bàn tay bụm chặt v·ết t·hương trên cổ, giọng nói khàn khàn cực khẽ. Khuôn mặt nàng không còn ửng hồng đáng yêu nữa mà trắng bệch, nước mắt chảy ra làm nhoè hết lớp trang điểm, khoé miệng dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn vểnh sang một bên. Nàng ta lần này quả thực là sợ thật rồi, đối với nàng chuyện bị người khác đe doạ đ·ánh đ·ập, thậm chí lấy dao kề cổ không phải chuyện hiếm có gì nhưng khoảng khắc vừa rồi là lần đầu tiên nàng thực sự nghĩ rằng mình sắp c·hết, chỉ chớp mắt thôi khuôn mặt xinh đẹp của nàng sẽ bị cắt xuống, máu nóng của nàng tuôn ra sôi sục ướt cả mặt sàn.
Lý An hài lòng gật đầu, cuối cùng nữ nhân này cũng biết sợ: “Bây giờ ta sẽ đem tỷ tỷ rời khỏi Tuyệt Sinh Đường. Ngươi có gì muốn đem theo thì hãy mau chóng thu xếp! Cho ngươi nửa nén hương thời gian.”
Mộc Huyền Linh khó khăn gật đầu một cái, một giọt mồ hôi lăn dài dọc theo tóc mai. Nàng vội vàng lấy một miếng vải buộc quanh cổ rồi ở trong căn phòng nhỏ bí mật cùng với phòng lớn bên ngoài thu xếp một ít đồ.
Khoảng 3 phút sau, nàng cầm theo một túi đồ nhỏ chạy tới bên cạnh Lý An đang bế Lý Tiểu Hoa chờ ở cửa, nhỏ giọng nói: “Nô gia xong rồi!”
“Đi thôi!” Lý An nhìn một lần khuôn mặt đỏ như máu của Lý Tiểu Hoa, trầm giọng nói.
Hắn dẫn theo Mộc Huyền Linh tránh đi các chiến trường, cẩn thận hướng bên ngoài chạy đi. Chém g·iết bên trong Tuyệt Sinh Đường đã im ắng hơn lúc nãy nhiều, ít nhất cũng không còn nghe thấy tiếng súng cùng tiếng mìn nổ, dù vậy ở phía trung tâm vẫn truyền tới từng tiếng ầm vang đinh tai nhức óc, hào quang nổ tung từng cơn, nhìn thôi cũng đủ doạ người.

May mắn dựa vào giác quan siêu việt, khoảng 15 phút sau Lý An cũng dẫn theo 2 nữ nhân thành công đi tới được bên ngoài bức tường bao xung quanh Tuyệt Sinh Đường. Trên đường hắn tới đây không gặp một người nào nhưng xác c·hết nằm la liệt khắp nơi, trong khoảng thời gian hắn tìm kiếm Lý Tiểu Hoa chém g·iết xem chừng còn khốc liệt hơn cả tưởng tượng.
Nhìn bức tường đá cao lớn phía trước, Lý An đưa Lý Tiểu Hoa cho Mộc Huyền Linh bế, bản thân đi lên một bước, một quyền trầm trọng đánh thẳng vào bức tường, bên trên lờ mờ có thể nhìn thấy hào quang màu trắng ngà lấp lánh.
Ầm ầm một tiếng, bức tường đá cao hơn 2m trực tiếp b·ị đ·ánh sập một đoạn, Lý An vội vàng bế Lý Tiểu Hoa chạy khỏi nơi này.
Mộc Huyền Linh nhìn bức tường đá một cái, vội vàng chạy theo. Nàng tuy có luyện một chút võ công tuy nhiên liên tục b·ị t·hương, sức lực bây giờ đã suy yếu vô cùng, dù Lý An đã cố gắng thả chậm bước chân nhưng nàng vẫn phải cắn răng cố hết sức mới đuổi kịp, mồ hôi ứa ra như mưa. Dù vậy nàng không dám than vãn một lời nào, từ đầu tới cuối đều chỉ cắm đầu đi đường.
Nửa canh giờ sau, bên trong một hang động nhỏ nằm dưới chân một ngọn núi cực lớn. Lý An nhẹ nhàng đặt Lý Tiểu Hoa nằm xuống sàn sau đó cởi áo ngoài ra kê đầu của nàng lên rồi mới mệt mỏi ngồi xuống.
Hắn nhìn sang Mộc Huyền Linh đang nằm trên mặt đất bên cạnh, nàng ta lúc này y phục lộn xộn, bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài bởi vì cành cây va quệt mà đầy vết gạch đỏ ửng, làn da vốn trắng nõn cũng trở nên ửng hồng. Bộ ngực bởi vì hít thở gấp cho nên phập phồng liên tục như bễ, phần áo ở ngực bên phải bị kéo xuống phía dưới một chút.
Khuôn mặt nàng cũng bởi vì hoạt động mạnh mà đỏ ửng, hai mắt nhắm hờ, khắp khuôn mặt đều là mồ hôi, mái tóc rũ rượi, tóc mai rủ xuống phân nửa khuôn mặt. Môi nàng hơi hé thở dốc liên tục, hàm răng trắng phóc lấp ló sau đôi môi đỏ mọng.

Lý An bắt gặp cảnh này thì đứng hình trong chốc lát, vội vàng quay đầu đi nơi khác. Hắn biết đối phương không phải cố tình bày trò, dù sao thì từ Tuyệt Sinh Đường tới nơi này có hơn 10 dặm khoảng cách, hơn nữa toàn bộ đều là đường núi gập ghềnh không chỗ đặt chân, một nữ tử vội vã chạy hơn nửa canh giờ đúng là muốn mất phân nửa cái mạng. Huống hồ Mộc Huyền Linh này còn bị hắn chém mấy kiếm, y phục trên người là váy dài vô cùng dễ bị mắc vào cành cây.
“Ngươi nắm rõ Tuyệt Sinh Đường hay không?” Lý An thử dò hỏi.
“Rõ! Rõ hơn ai hết! Từ lúc nó bắt đầu hoạt động thì nô gia đã ở đó.” Mộc Huyền Linh thở dốc nói, tuy nhiên nói xong nàng mới phát hiện bản thân khác nào tự mình nhận tội, ở Tuyệt Sinh Đường nhiều năm như vậy thì dưới tay đã g·iết bao nhiêu người chứ.
Quả nhiên Lý An nghe vậy không khỏi nhíu chặt lông mày, cảnh tượng khủng kh·iếp bên trong Tử Lao cùng với các phòng thí nghiệm giống như vẫn hiện ở trước mắt hắn. Đoán chừng cả đời này hắn cũng không tài nào dứt cảnh tượng đó khỏi đầu được, ở Tuyệt Sinh Đường, con người đã không còn được coi là con người mà chỉ đơn giản là một con thú dùng làm thí nghiệm.
Bây giờ tạm thời đã cứu được tỷ tỷ ra, tâm thần Lý An cũng thả lỏng đi đôi phần, trước mắt hắn cũng không truy cứu tội ác đầy trời của ma nữ này nữa mà hỏi: “Lực lượng bên trong Tuyệt Sinh Đường như thế nào?”
Mộc Huyền Linh hoàn toàn không cần nghĩ mà trả lời: “Binh sĩ mặc trọng giáp có 200, môn chúng bình thường hơn 500. Ở nơi này lúc nào cũng túc trực 3 vị kim huyết cảnh luyện thể sĩ của Đường Môn, tuy nhiên một người trong đó là Vạn trưởng lão đêm nay đã ra ngoài vận chuyển thuốc.”
Hai tên Kim Huyết Cảnh đoán chừng Lâm Tịch Nguyệt đám người có thể xử lý được, Lý An nghe vậy không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Không ngờ Mộc Huyền Linh thở mấy hơi rồi lại nói tiếp: “Dù không biết các người là ai mà lại dám t·ấn c·ông Tuyệt Sinh Đường nhưng dù sao thì các người chọn đêm nay để ra tay cũng là tự tìm đường c·hết rồi! Chỉ có một đường c·hết!”
“Đêm nay Vương môn chủ tiếp đón sứ giả của Kính Quốc ở ngay Tuyệt Sinh Đường này, cao thủ trong môn gần như đều tề tụ đủ ở nơi đây cả. Các người quả thực rất mạnh nhưng vô ích thôi, chỉ cần không phải Lục huyết Cảnh thì không ai là đối thủ của Vương môn chủ cả!” Mộc Huyền Linh nhẹ nhàng nói, giọng điệu mang theo một vẻ sợ hãi từ bản năng không thể nào che dấu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.