Dị Giới Thương Nhân

Chương 154: Ta đã giết bao nhiêu người?




Chương 154: Ta đã giết bao nhiêu người?
Những thôn dân có mặt ở trong sân đều không biết chuyện gì vừa xảy ra, ai nấy nhìn nhau nghi hoặc nhưng không ai lên tiếng, không khí im ắng tới mức quỷ dị.
Lý An đứng yên tại chỗ ngửa mặt nhìn trời trong chốc lát, thấy mây đen không biết từ nơi nào trôi tới đã phủ thêm một lớp trên bầu trời rồi, gió bão ầm ầm khởi động làm lá cây bay tứ tung trong không trung như những con chim nhỏ.
Hzzz!
Thở dài một hơi, Lý An quay người mở cửa rời khỏi tiểu viện, hai cánh cửa cũ kỹ đầu tiên kêu két một tiếng dài rồi đập vào nhau phát ra một tiếng cạch thật lớn làm không ít thôn dân giật nảy mình.
Hẳn bởi vì sắp mưa cho nên ánh mặt trời biến mất sớm hơn thường lệ, con đường phía trước đã chìm trong bóng tối đen kịt nhưng đối với Lý An không đáng kể.
Hắn men theo dấu chân của Mộc Huyền Linh in rõ trên mặt đường ẩm ướt, thân hình chậm chậm biến mất vào trong khu rừng.
Vốn tưởng Mộc Huyền Linh chỉ đi tới đoạn bìa rừng mà thôi nhưng không ngờ dấu chân vẫn cứ một mực dẫn hắn càng ngày đi càng xa vào bên trong khu rừng. Đi được khoảng 500m thì bầu trời bắt đầu đổ mưa, giọt mưa mới đầu chỉ lất phất nơi đầu vai nhưng nhanh chóng biến lớn rồi rào rào rơi như đậu nành đổ khỏi thùng chứa.
Mưa lớn tới mức hạt mưa đập vào mặt như từng viên đá bị ném vào, Lý An do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn không lựa chọn theo đường cũ trở về mà tiếp tục đi thẳng. Mọi dấu chân đã bị mưa lớn xoá sạch rồi, hắn chỉ có thể tiếp tục kiên trì tiến lên phía trước.

Khoảng 30 phút sau, ngay khi Lý An sắp bỏ cuộc trở về thì đột nhiên dừng thân hình lại, hình như hắn nghe thấy tiếng la hét lẫn trong tiếng mưa gió truyền tới từ cách đó không xa. Âm thanh cực kỳ mơ hồ mà thôi nhưng chắc chắn không phải là ảo giác.
Lý An men theo âm thanh đi tới trên đỉnh một ngọn đồi thấp gần đó, quả nhiên trên đỉnh đồi nhìn thấy Mộc Huyền Linh đang đầu trần đứng dưới mưa.
Nàng ngồi trên một tảng đá lớn, không ngừng hướng rừng sâu lớn tiếng la hét, khi thì thì thầm trách móc, lúc lại tức giận mắng chửi, lúc lại nức nở oán giận, âm thanh lẫn vào tiếng mưa nghe như tiếng ma quỷ khóc nức nở. Lý An đứng cách đó không xa yên lặng nghe từ đầu tới cuối, hắn không nhìn thấy khuôn mặt nàng mà chỉ thấy bóng lưng nhòe nhoẹt trong màn mưa kia, nàng đang muốn nói những lời chôn sâu tận đáy lòng này cho ai nghe? Hay bởi vì biết sẽ không có ai nghe cho nên nàng mới nói?
Lý An cứ đứng trong rừng cây rậm rạp rất lâu, thân hình bị vô số hạt mưa nuốt trọn nhìn không rõ, cuối cùng hắn lại lựa chọn quay người trở về.
Từ đầu tới cuối Mộc Huyền Linh không hề biết từng có một người đội mưa đứng sau lưng nàng rất lâu đã nghe thấy toàn bộ những lời đầy này nàng không muốn nói cho bất cứ kẻ nào.
Lý An đội mưa trở về thôn, lúc về tới căn nhà bọn hắn đang ở thì cả người đã ướt sũng, tóc đen ướt sũng bết chặt vào da.
Ngũ Nương thấy hắn như vậy thì lo lắng bảo Liễu Thanh Nhi đi đun nước nóng, bản thân thì kiếm mấy cái khăn sạch giúp hắn lau nước mưa trên người. Bà một bên vừa làm một bên không ngừng trách móc: “Mưa lớn thế này mà con cũng không biết kiếm chỗ nào đó trú mưa lại để ướt như chuột lột thế này. Đừng tưởng con còn trẻ mà khinh thường, nếu như nhiễm phong hàn sẽ để lại di chứng cả đời đấy.”
Lý An chỉ im lặng nghe mà không nói gì, có lẽ rất lâu trước đây, khi Lý An vẫn còn là Lý Nhị Ngưu, Ngũ Nương cũng nói những lời như thế này với con trai. Lý Nhị Ngưu sau khi nghe mẫu thân trách móc sẽ bất mãn cãi lại vài câu, cuối cùng lại bị mắng càng nhiều.

“Mẫu thân yên tâm! Con là người luyện võ sẽ không dễ dàng nhiễm phong hàn như thế đâu! Cũng không còn sớm nữa, người mau nghỉ ngơi đi, con đi tắm cái đã!” Lý An nắm tay mẫu thân mình, mỉm cười nói. Cảm giác như hắn đang nắm một miếng vỏ cây sần sùi cứng nhắc.
“ Nhưng con còn chưa ăn tối mà! Để ta dọn thức ăn lên.” Ngũ Nương vội vàng hỏi, không biết từ khi nào bà không còn dám giống như những người mẹ khác, bảo con mình làm cái này làm cái kia, ngược lại chuyện gì bà cũng hỏi ý kiến của Lý An.
Lý An lắc đầu, cười nói: “ Con đã ăn tối rồi! Người đi nghỉ sớm đi nhé.”
Nói rồi hắn vào phòng lấy một bộ y phục rồi đi tới phòng tắm, tại đó nhìn thấy Liễu Thanh Nhi đang bận rộn với cái gì.
Nàng hết đổ nước nóng vào thùng, cảm thấy quá nóng sẽ không thoải mái lại đi đổ nước lạnh vào, đi đi lại lại như vậy mấy lần rồi nhưng vẫn không được như ý.
Lý An đi vào nhìn thấy Liễu Thanh Nhi đang nhúng tay vào trong bồn tắm, khuôn mặt thanh tú nhíu chặt thì mỉm cười: “ Đa tạ muội rồi!”
“ Không! Không có gì đâu! Chuyện muội nên làm mà thôi!” Liễu Thanh Nhi giật nảy mình một cái, vội vàng thụt tay lại, đứng đấy mà không biết tay chân nên để chỗ nào cho phải.
Lý An làm người hai đời chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, cũng không biết được nỗi khổ tâm của con gái nhà người ta, hắn một tay cầm lấy đai lưng, một bên hỏi: “ Thế nào? Muội định đứng đấy nhìn ta tắm hay sao?”

“ Đâu… đâu có, Huynh nói vớ vẩn gì vậy!” Lời còn chưa dứt nàng đã vội vàng chạy ra khỏi phòng mát rượi, khuôn mặt đỏ bừng như quả táo chín.
Lý An nhanh chóng tắm qua lau sau đó thay một bộ y phục mới, thân thể liền dễ chịu lên nhiều. Lúc hắn đi qua phòng khách để trở về phòng của mình thì cửa chính bị đẩy ra, Mộc Huyền Linh cũng toàn thân ướt sũng nước trở về, khuôn mặt nàng vì lạnh mà trắng toát như da n·gười c·hết.
“ Về rồi à!” Lý An vô thức hỏi, lời vừa dứt hắn cũng vừa kịp cảm thấy hối hận vì hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy.
Mộc Huyền Linh trừng mắt nhìn chằm chằm Lý An, gằn giọng hỏi: “ Ngươi cảm thấy ngươi tốt đẹp hơn ta hay sao?”
Lý An cảm thấy hơi lúng túng, ho một tiếng đáp: “ Đẹp hơn thì không dám, tốt hơn thì là tất nhiên!”
“ Ngươi còn trẻ như vậy nhưng đã có một thân bản lĩnh, cả đời ngươi chưa từng g·iết một người vô tội nào hay sao? Dù cho ngươi cảm thấy người mình g·iết là có tội thì sao! Ngươi lấy tư cách gì phán xét bọn chúng có tội? Ngươi lấy tư cách gì phán xét ta?” Hiển nhiên cảm xúc của Mộc Huyền Linh đang không ổn định, nàng nói rất nhỏ nhưng mỗi một câu từ thoát ra khỏi miệng đều giống như phải gồng hết sức lực, hai mắt đỏ hoe ướt sũng nước mưa.
Lý An ngẩn người không đáp, hắn đã từng g·iết bao nhiêu người? Năm mươi người? Một trăm người? Nhiều tới nỗi hắn cũng không nhớ rõ nữa!
Chỉ riêng cái đêm t·ấn c·ông Tuyệt Sinh Đường, số n·gười c·hết dưới tay hắn cùng với c·hết dưới tay Hỏa Thương Binh do hắn huấn luyện, mìn do hắn chế tạo chỉ sợ cũng đã hơn trăm người. Trong số những kẻ này có phải đều đáng c·hết cả hay sao?
Tại sao một kẻ vốn chỉ là một sinh viên cả đời chưa từng đánh người, chỉ mấy năm trôi qua thôi đã trở thành một kẻ s·át n·hân hàng loạt g·iết người không chớp mắt. Càng đáng sợ hơn nữa chính là từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ rằng mình đã g·iết người, trong thâm tâm hắn cảm thấy mình đơn giản chỉ đang làm việc cần phải làm mà thôi.
Mộc Huyền Linh bước lên phía trước một bước, khuôn mặt trắng bệch gần như kề sát mặt Lý An, gằn giọng hỏi: “ Ngươi lấy tư cách gì mà chán ghét ta, lấy tư cách gì mà khinh thường nhân phẩm của ta? Lấy tư cách gì dùng Sinh Tử Luân, lấy mạng sống ra uy h·iếp ta? Chung quy lại chúng ta cũng chỉ là cùng một loại người mà thôi! Không, ngươi còn tồi tệ hơn nhiều, ta đã làm nhiều điều kinh khủng nhưng ít nhất ta đã làm điều tốt nhất có thể trong khả năng của mình.”
Lý An im lặng không nói, khung cảnh trước mắt chỉ còn đôi mắt vằn đầy tia máu của đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.